Triệu Trân Châu trần trụi bị đè ở trước cửa kính sát đất, phía trước là thành phố Thịnh Cảnh nhìn từ tầng 16 xuống, đằng sau là người đàn ông cao lớn đang liên tục đâm cây gậy thịt vào tiểu huyệt của cô.
Người đàn ông tên gọi Lệ Phong Niên, là tổng giám đốc tập đoàn Lệ thị, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của cô.
Lần này thân phận của Triệu Trân Châu là thư ký bên người Lệ Phong Niên, cũng là bạn giường của Lệ Phong Niên.
Vì sao nói “lần này”? Bởi vì thân phận thật sự của Triệu Trân Châu là một nhân viên quản lý của “Hệ thống thịt văn”, công việc hằng ngày của cô là khiến hệ thống duy trì vận hành bình thường, vì thế cô được yêu cầu phải tiến vào các thế giới, thông đồng với nam chính nam phụ, bảo đảm cốt truyện chủ yếu được phát triển bình thường.
Ba ngày trước cô nhận được hệ thống nhắc nhở có bug, nên mới tiến vào thế giới “Cô Vợ Thế Thân Yêu Kiều Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng” này, nhiệm vụ là đảm bảo nam chính Lệ Phong Niên và nữ chính Cố Tiểu Ngải có thể thuận lợi gặp nhau, sau đó một đêm lăn giường là chung tình, từ đây đi lêи đỉиɦ cao tính phúc của cuộc đời.
Nhưng cô đã tới được ba ngày, Cố Tiểu Ngải thì chưa thấy đâu, ngược lại hoàn toàn được lĩnh giáp công lực hàng to xài tốt của nam chính.
Cái tên Lệ Phong Niên có năng lực tính dục kinh người, một ngày có thể làʍ t̠ìиɦ ba bữa thay cơm, còn có thể phấn chấn tinh thần làm cô đến không đứng dậy nổi sau ba tiếng hội nghị nhức não.
Có thể nói, cô thư ký này rất đúng với đánh giá: “Chỉ có việc thư ký không muốn làm, chứ không có việc gì thư ký không thể làm”.
Lúc này cũng vậy, sau khi Triệu Trân Châu vào văn phòng đưa văn kiện, cô đã bị làm với tư thế này nửa tiếng.
Nhưng Lệ Phong Niên vẫn không có ý dừng lại, gậy thịt thô to điên cuồng ra vào trong tiểu huyệt của cô, cả người trống rỗng vô lực, nhưng lại vô cùng mẫn cảm, tiểu huyệt khép mở theo động tác của người đàn ông, liên tục phun ra dịch da^ʍ.
Chất lỏng dính nhớp, chảy dọc xuống theo má đùi, rơi trên đất vẫn không ngừng.
Bị ánh mặt trời bên ngoài cửa kính trong suốt chiếu đến, còn lóe sáng lấp lánh.
“A… Chậm chút… tổng giám đốc Lệ, tôi không được rồi…”
Triệu Trân Châu rêи ɾỉ, liên tục cầu xin.
Nhưng động tác của Lệ Phong Niên vẫn ngang ngược không chịu bỏ qua cho cô, anh duỗi tay từ phía bóp lấy một bên đầṳ ѵú đã bị kính đè cho biến dạng, bầu ngực tuyết trắng đẫy đà bị ngón tay người đàn ông đè ép, bóp méo như thạch hoa quả.
Lệ Phong Niên nhéo vài cái vẫn không đã nghiện, sau đó duỗi ngón tay dài nắm lấy đầṳ ѵú nhô lên của cô, túm chặt lấy, ấn trên mặt kính trong suốt, từng chút cọ xát theo tiết tấu luật động bên dưới.
Chỉ một động tác như vậy, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến tiểu huyệt của Triệu Trân Châu co rút, dịch da^ʍ ào ạt tuôn ra ngoài như mất khống chế.
Càng miễn bàn đến chuyện Lệ Phong Niên còn còn thì thầm bên tai cô, “Thư ký Triệu, em nói xem, người đứng ở tòa nhà đối diện, liệu có ai đang cầm kính viễn vọng, nhìn thấy được dáng vẻ dâʍ đãиɠ này của em không.”
Triệu Trân Châu vốn đang lên cao trào, bị lời nói ác liệt của Lệ Phong Niên kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ánh mặt trời chói mắt bên ngoài như ánh mắt rình coi, khiến cô khẩn trương không thôi, thân thể run lên, đến tiểu huyệt cũng không ngừng co chặt.
Lệ Phong Niên lập tức cảm nhận được điều này, gậy thịt cảm nhận được sự mυ'ŧ chặt trước nay chưa từng có, mỗi một lần rút ra, lại hận không thể nhanh chóng vùi vào tiểu huyệt ướt đẫm.
“Thật đúng là tiểu dâʍ đãиɠ. Mới thế đã không chịu nổi? Có tin tôi cứ thế làm em ra bên ngoài, làm ngay trước mặt đồng nghiệp của em không?”
“Đừng mà! Tổng giám đốc Lệ … tôi sai rồi… tôi không dám nữa… đừng đi ra ngoài, tôi chỉ muốn mình anh làm thôi…”
Anh cười khẽ, “Vậy thả lỏng tiểu huyệt ra, hay là em quá luyến tiếc tôi?”