Mang Thai Con Của Kẻ Địch

Chương 50: Hối Hận

Một tuần trôi qua. Hạ Phong đã ngày đêm không ngủ. Hắn đến công ty giải quyết công việc xong, sẽ ngây tức khắc truy tìm cậu. Toàn bộ ngóc ngách của cái thành phố to lớn này điều bị hắn đào xới lên nhưng Hữu Đông như một hạt tuyết trắng tan biến không để lại bất kì một thứ gì cho hắn truy vết.

" Ngài ở đây đợi đi ạ. Tôi sẽ vào bên trong kiểm tra camera của trụ đèn bưu chính "

Nhất Nhất cúi người rời đi. Hắn chóng tay lên trán mệt mỏi, vẻ mặt tiều tụy đi rất nhiều. Hạ Phong hắn luôn vì tìm kiếm cậu mà bỏ ăn, bỏ ngủ, bỏ cả việc chăm sóc cơ thể.

" Tại sao tìm kiếm em ấy thì tôi lại không đau lòng như tìm cậu chứ? Tôi đã luôn tự hỏi nếu như tìm được cậu rồi thì tôi phải làm gì đây? Tôi có thể gϊếŧ cậu không? "

Hạ Phong cười nhạt, hắn từng hùng hùng hổ hổ đi tìm cậu nhưng bây giờ nghĩ lại thì hắn vẫn chỉ là một kẻ nhút nhát.

Hắn muốn tìm cậu về để gϊếŧ cậu nhưng lại không muốn thật sự tìm được cậu vì hắn không muốn nhìn cậu chết. Tiếc là tạo hoá cho con người ta không thể nhìn thấy con tim được bằng mắt thường chứ nếu không Hạ Phong hắn đã có thể nhìn thấy những tổn thương từ trái tim vì cậu mà xuất hiện, những tổn thương đó đã loen lỗ khắp nơi trong lòng hắn.

" Ở đây đau lắm! Mỗi khi tôi nghĩ đến cậu nằm trong vũng máu, hơi thở không còn, thân thể lạnh lẽo thì nó lại đau "

Nụ cười của hắn chỉ còn lại sự chế nhạo bản thân. Hắn thở dài, đôi mắt an tĩnh nhắm lại, tâm tình thì hỗn loạn không nguôi.

Nhất Nhất sau hơn 30 phút đã hối hả chạy ra. Cậu ta cầm trên tay là một quyển sáp nhập bản photo. Bởi vì danh tiến của Lâm gia khá lớn nên người ở cục bưu chính cũng vài phần kính nể, họ rất là hợp tác với anh ta nên anh ta đã điều tra được một việc quan trọng vô cùng.

" Ngài Hạ Phong!!! "

" Nói đi! "

Nhất Nhất cố gắng lấy hơi thở. Anh ta bước vào xe, đưa cho Hạ Phong một quyển sổ sáp nhập có họ gia chủ là Lư. Hạ Phong khó hiểu nhìn anh ta.

" Tôi bảo cậu tìm cậu ta, đâu có bảo cậu tìm người nào họ Lư "

" Họ thật sự của cậu Hữu Đông là họ Lư ạ "

Hạ Phong đơ người.

" Vậy là sao hả? Không phải họ Trần ư? "

" Dạ, tôi không rõ nhưng khi nãy vào trong đó điều tra trên trí não nhân tạo của Camera thì nó đã nhận diện Hữu Đông. Cậu ấy lúc đó đang hoàn lại tên của mình vào sổ sáp nhập này ạ và cậu ấy tên là Lư Hữu Đông "

Hạ Phong bàng hoàng, mọi chuyện đang ngày càng đi theo một chiều hướng rối ren. Hàng ngàn câu hỏi đua nhau quấy nhiễu tâm trí hắn.

" Cậu ta họ Lư? Cậu ta không phải con ruột của Trần Mễ Mễ sao? Vậy cậu ta rốt cuộc là ai? Mình đã hành hạ sai người sao? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? "

" Hình . . như đã từng. . .đã từng nghe qua "

Hạ Phong gục xuống bất tỉnh. Pheromone của hắn đã bị dồn ép quá nhiều và dạo gần đây hắn không ngủ đủ giấc nên cơ thể hắn đã không thể chịu nổi giới hạn của sự mệt mỏi dẫn đến việc ngất xỉu.

Trong cơn mê hắn đã lại quay về khoảng khắc trước khi thảm kịch kinh khủng đó xảy ra. Lúc đó ba mẹ hắn đang trang trí lại căng nhà để đón một vị khách nào đó rất quý và hình như vị khách ấy từng là bạn cũ của ba hắn.

" Tý nữa Lư Hữu Duyên đến em nhớ lấy cái này hù cậu ta. Cậu ta được cái rất sợ chó "

" Haha anh ác quá đi. Mà làm như vậy sợ là hù doạ con dâu tương lai của chúng ta mất "

Họ trò chuyện với nhau rất hạnh phúc. Hắn đã lén lén nghe được cái tên Lư Hữu Duyên, nhưng lại không quá bận tâm đến bởi vì lúc ấy hắn đang trong chờ đứa trẻ kia hơn.

" Ba mẹ ơi, khi nào em ấy mới đến vậy ạ? "

Hắn đi đến mặt có chút ủ rũ. Vẻ buồn bã làm cho ba mẹ hắn xiêu lòng.

" Con ngoan, chỉ đợi một chút nữa thôi thì bạn đời của con sẽ đến đây thăm con. Lúc đó con phải kể hết sự thật về nguyên nhân của dấu ấn cho cha mẹ Hữu Đông nghe nha! "

" Dạ "

" Thì ra ngày hôm đó mình đã nói sự thật về dấu ấn cho ba mẹ biết, chắc hẳng ba mẹ đã tìm gia đình em ấy và mời họ đến "

Hắn ngoan ngoãn quay về phòng chờ đợi nhưng oan nghiệt làm sao khi tất cả hạnh phúc của hắn điều đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa đỏ. Ngọn lửa ấy đã ăn mất đi những ngày tháng tươi đẹp của hắn. Nó chỉ để lại cho hắn chuỗi ngày tàn bạo của sự trưởng thành.

Tít! Tít!

Giấc mơ kết thúc, Hạ Phong mê man tỉnh dậy. Miệng hắn vẫn luôn lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại ba chữ Lư Hữu Duyên bởi vì đứa con của người đó là cậu bé ngày ấy hắn mong chờ. Nhất Nhất nhìn thấy hắn đã tỉnh dậy thì ngây lập tức lao đến, anh ta hoảng loạn hỏi.

" Ngài thấy ổn hơn chưa ạ? Có còn đau ở đâu không? "

" Đưa quyển sổ. . .khụ! . . cho tôi "

Hạ Phong khó khăn chóng người ngồi dậy. Nhất Nhất lấy quyển sổ sáp nhập trong túi đưa hắn. Hắn nhận lấy có chút run run, hắn lật trang đầu tiên. Ánh mắt vàng như tìm được hy vọng của mình.

" Quả nhiên là Lư Hữu Duyên "

Cả người Hạ Phong run rẩy từng chút, hắn hiểu bản thân hắn đang sợ hãi rất nhiều bởi vì cái tên của người đó là người hắn đã đánh mất. Ngón tay có dây truyền nước biển chậm rãi lật sang trang thứ ba và rồi cái tên ấy. . .cái tên Lư Hữu Đông đó như một niềm thống khổ ập đến trong lòng hắn. Cơn đau xé nát trái tim của Hạ Phong.

" Là cậu sao? Tại sao tôi lại không nhận ra ngây từ đầu chứ. Lư Hữu Đông. . . Lư Hữu Đông. . .Lư Hữu Đông "

Mọi kí ức ngày bé đột ngột ào đến như một cơn thủy triều ùa vào bờ. Tất cả mọi khuôn mặt và nụ cười của cậu bé ngày xưa dần dần hiện ra. Mỗi hình ảnh bị mờ ảo về khuôn mặt điều như được làm rõ. Cả âm giọng ấm áp quen thuộc cũng âm vang trở về trong đầu hắn. Câu nói cuối cùng hắn nói với cậu bé đó lúc chào tạm biệt vang vọng lại bên tai hắn.

" Tạm biệt em " Hữu Đông " "

Lỗ hỏng trong kí ức đã được lấp lại. Thứ duy nhất vẫn còn trống rỗng đó chính là trái tim hắn. Trái tim đáng thương không thể nhận ra được thứ nó mong muốn chính là tình yêu.

" Thì ra tôi đã luôn được ở bên cạnh em "

Hắn đã bật khóc. Suốt mấy năm nay hắn vắt mọi hy vọng đi tìm cậu bé đó mà chẳng hề biết rằng cậu bé đó đang ở đâu. Cho đến ngày mang Hữu Đông về thì hắn vẫn không hay không biết tiếp tục tìm mặc dù cậu bé ấy đang ở ngây bên cạnh hắn.

Hạ Phong hắn còn ngu ngốc hơn hắn nghĩ, hắn đã trút hận lên người cậu bằng những việc bạo lực mà không hề điều tra rõ xem cậu có phải là con của ả không để rồi giờ đây hắn lại tự mình đánh mất đi tình yêu đầu của đời mình.

" Tôi không ngờ khi tôi biết tất cả sự thật thì tôi lại đau như vậy. Tôi của ngày bé đã rung động một lần vì em và tôi của lúc này cũng lại tiếp tục rung động vì em. Có điều bản thân tôi lại chẳng hề chấp nhận việc mình yêu em vì nghĩ em là kẻ địch của mình. Cuối cùng tôi nhận lại đó là sự biến mất lần nữa của em "

Hắn gục xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu. Hạ Phong khóc nấc lên từng âm từ đáng thương, hắn của lúc này là dáng vẻ yếu mềm nhất và hắn của lúc này đang cảm thấy đau đớn nhất.

Hạ Phong từng nghĩ nếu hắn nhớ lại tất cả thì chắc chắn hắn sẽ cảm thấy vui vì dễ dàng tìm lại được người đó nhưng đâu ngờ khi nhớ lại được hắn lại đau như thể đang ở trong biển lửa của tuyệt vọng.

" Nhất Nhất, nghe rõ đây! Hạ lệnh với tất cả bọn họ là hãy tìm em ấy trong âm thầm mà thôi. Tuyệt đối không được tìm kiếm quá rầm rộ, cũng tuyệt đối không được làm em ấy bị thương. . . "

" Dạ vâng thưa ngài "

Nhất Nhất rời đi. Trong căng phòng bệnh trắng xoá này chỉ còn lại một mình Hạ Phong với những nổi xót xa. Hắn hối hận, lòng hắn cảm thấy tiếc nuối vì đã không thể nhận ra cậu sớm hơn. Khi cậu biến mất khỏi hắn lần nữa hắn mới nhớ ra cậu. Nó đã quá muộn màng.

" Ít nhất khi tôi tìm lại em trong âm thầm thì em sẽ không trốn tránh tôi "

Hắn cười nhạt, nụ cười mang chút vui mừng cũng mang chút xót thương. Hạ Phong tựa người lên giường nghĩ ngơi, hắn nhìn ra ngoài khung cửa, nhàn nhạt nở một nụ cười buồn.

________________

Ngày qua ngày, tháng qua tháng. Hạ Phong hắn vẫn không tìm thấy được Hữu Đông. Nhưng đổi lại trong vòng một năm nay Hạ Phong đã tự thân mình điều tra về quá khứ giao hảo của gia đình hắn và gia đình cậu. Trong suốt quá trình điều tra hắn đã biết được nguyên nhân tại sao ba đến bốn năm trước hắn không tìm được Hữu Đông và cả vài điều đang ẩn khuất mà trước đó hắn không tìm ra được.

" Khốn nạn thật sự. Ả Trần Mễ Mễ đó rốt cuộc biết được bao nhiêu chứ? Suốt khoảng thời gian dài như vậy bị bà ta dắt mũi mà tôi lại không hề biết "

Hạ Phong đập mạnh xuống bàn. Suốt những năm vừa qua bà ta đã cho người bịt kín đường dây điều tra của Hạ Phong nên hắn đã không truy tìm ra bất kì tung tích nào của cậu. Cũng chính ả đã nhiều lần âm thầm phá hư chuyện tốt của Hạ Phong.

" Trong quyển sổ lưu bút của mẹ ngài có ảnh chụp chung với Trần Mễ Mễ ạ "

Nhất Nhất vừa xem vừa khó hiểu. Hạ Phong rời khỏi ghế, hắn đi đến cầm lấy quyển sổ lên xem.

" Bà ta từng là bạn học cũ của mẹ tôi sao? Vậy tại sao mà bà ta lại gϊếŧ chết ba mẹ tôi như vậy chứ? "

Tới nay Hạ Phong hắn vẫn không hiểu được nguyên nhân cái ác kinh khủng đó của Trần Mễ Mễ. Lí do tại sao bà ta có thể tàn độc đến độ dùng lửa thiêu rụi biệt thự Lâm gia, hại chết ba mẹ hắn.

Hắn ngồi xuống ghế, tay xoa xoa phần thái dương. Tất cả mọi chuyện như có một cái lỗ hỏng nào đó không được lấp lại.

" Ba mẹ của mình và ba của Hữu Đông là quan hệ đối tác vì ngày trước ba mình từng mời ba Hữu Đông đàn cho một buổi tiệc lớn và họ dần dần trở nên thân thiết hay là họ đã là bạn bè từ đầu? "

Hạ Phong thở dài, tiếp tục chìm trong suy nghĩ.

" Mẹ của Hữu Đông thì vẫn là một ẩn số bởi không ai có thể thấy được diện mạo thực sự của bà, người ta chỉ biết bà không phải là người Việt Nam mà là người ngoại quốc. Còn về việc Trần Mễ Mễ thì đại khái mình biết được bà ta từng là bạn học cấp ba của mẹ mình và trong tấm ảnh đó thì nhìn thấy họ có mối quan hệ rất tốt. Vậy nguyên nhân gì mà bà ta lại hại chết gia đình mình và nguyên nhân tại sao ba mẹ Hữu Đông lại bị tai nạn giao thông đúng vào ngày biệt thự của gia đình mình bị cháy? "

Càng cố gắng sắp xếp mọi thứ Hạ Phong càng đau đầu hơn. Thời gian vừa qua hắn luôn ngủ trong thấp thỏm chứ chả thể nào yên giấc cả bởi những ác mộng đó luôn quấy rầy hắn. Hạ Phong thở dài, hắn chỉnh lại chiếc áo gile, cả người chao đảo rời khỏi bàn làm việc.

" Tôi về đây! "

Nhất Nhất cúi người chào hắn lịch sự. Hạ Phong rời khỏi công ty. Về đến biệt thự hắn như một kẻ mất hồn đi vào đại sảnh. Hạ Phong bật hộp nhạc, âm thanh du dương vang lên. Hắn bất giác mĩm cười, chân đung đưa qua lại theo điệu nhảy mà hắn cùng Hữu Đông nhảy vào ngày xưa.

" Em đã từng nói em rất thích màu sắc của tôi. Em còn nói em đã vẽ màu sắc của tôi trong bức tranh em tặng tôi "

Hắn đã nói chuyện với hư vô, nhìn Hạ Phong lúc này trong như một tên điên đang cố gắng tìm lại hình bóng của người mình yêu. Một lúc lâu, tiếng nhạc vui vẻ kết thúc, hắn chậm chạp từng bước đi lên phòng của cậu. Bước vào trong, hắn đi đến ghế ngồi xuống, không khí của căng phòng này yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ được âm thanh hơi thở của hắn.

" Tôi nhớ em. . tôi nhớ em Hữu Đông "

Hắn cười trừ. Nhìn mọi thứ xung quanh hắn chỉ biết đau xót mà thôi, rõ ràng là đau nhưng hắn lại không hề muốn cất đi những gì lưu dữ về cậu bởi vì hắn muốn một ngày nào đó Hữu Đông sẽ trở về bên hắn lần nữa.

Hy vọng của một kẻ khờ khạo, cố chấp đến đáng hận. Hắn rời khỏi ghế, bước chân tịch mịch đi đến bức tranh cuối cùng cậu để lại cho hắn, đọc hàng chữ trên tranh, hắn lại thấy chạnh lòng.

" Tôi hối hận rồi. Tôi hối hận vì đánh mất em rồi, em có thể về với tôi không Hữu Đông? "

Câu hỏi này sẽ không bao giờ có câu trả lời. Bởi vì người đó đã biến mất rồi, biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời của hắn.

__________ Còn Tiếp _______