Hạ Phong đi đến đại sảnh, hắn ngồi chễm chệ trên ghế sofa. Khí phách hắn toả ra còn uy quyền hơn cả chủ của căn nhà. Ánh mắt nhàn nhã nhắm nhẹ xuống, một bên cánh tay hắn vắt lên thành ghế, vai mở rộng ra làm cho vóc dáng của hắn ta to lớn hơn.
" Thật vinh dự khi được ngài D ghé thăm đó "
Từ Hậu mĩm cười, nụ cười hiếu khách đến kì dị. Hạ Phong từ từ mở mắt ra, con ngươi sắc lạnh hướng về phía Từ Hậu như thể muốn gϊếŧ chết anh ta. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện hắn.
" Ngài cần gì ở tôi sao? "
" Ghé qua tâm sự một chút thôi. Tôi cũng muốn hỏi thăm về vấn đề sức khoẻ của Cao tổng và muốn gợi lại vài kỉ niệm cũ về tình bạn thiêng liêng của hai chúng ta đó thạc sĩ Từ Hậu "
Hạ Phong nhấn mạnh từng lời làm cho anh có chút giao động, nhìn thấy gương mặt biến sắc của Từ Hậu thì hắn ngây lập tức châm dầu vào lửa.
" Lâu rồi không ghé qua nhà của cậu nên tôi cứ nghĩ mọi thứ điều được thay đổi rồi chứ. Ai ngờ nội thất vẫn giữ nguyên như vậy chỉ tiếc là công ty của Cao thị không được nguyên vẹn như xưa thôi "
Lời này của Hạ Phong như một mũi tên chí mạng. Từ Hậu điên tiết lên, ly trà trên tay bị anh bóp nát. Tiếng thủy tinh vỡ tan ấy như tiếng còi khơi màu trận chiến giữa hai người.
" Mày muốn gì? "
Từ Hậu phẫn nộ phát tán pheromone khắc chế. Hạ Phong cũng không thua kém, khí thế từ pheromone của hắn toả ra mạnh hơn. Một con sói hoang và một con rắn độc đang ngấm ngầm cắn nhau, mùi Alpha trội của bọn họ làm cho người hầu xung quanh điều gục xuống. Nhất Nhất cũng phải lùi lại vài bước tìm chỗ tựa người.
" Giao người ra đây. Tao từng cảnh cáo mày là đồ chơi của tao thì mày không nên đυ.ng rồi mà "
Hạ Phong tắt đi nụ cười cợt nhả, biểu hiện trên mặt hắn là vẻ tức giận đến cuồng nộ. Từ Hậu cười mỉa, anh ta đứng lên đi đến chiếc hộp nhỏ. Tay anh đặt vào trong hộp và lấy ra bộ bài, vừa lấy bộ bài anh ta vừa điều khiển hai ngón tay lên xuống tạo ra kí hiệu kì lạ. Cô hầu gái đó nhìn thấy và ngây lập tức rời đi.
" Chơi một ván với tao đi "
Từ Hậu đặt bộ bài có hoa văn màu đen xuống bàn. Vẻ mặt có chút tự đắc, anh ta lấy cặp mặt kính trong túi áo ra đeo vào.
" Mày nghĩ rằng hồi trước đánh thua mày thì bây giờ tao sẽ không thắng được mày sao? "
Hắn cầm lấy bộ bài đó và xào lên, cách xào bài điêu luyện vô cùng. Anh vẫn im lặng chờ đợi một điều gì đó từ phía cánh cửa.
" Mày muốn chơi loại bài gì? "
" Nếu mày gấp thì bài ba lá đi cho tiện "
Hạ Phong cười khẩy, hắn rành mạch cái mưu đồ của Từ Hậu quá rồi, bởi vì ngày xưa khi họ đi bar hoặc tham gia sự kiện ngoại khoá thì hai người bọn họ luôn lén lén lôi bộ bài ra đánh cùng nhau. Những lần đánh đó điều không biệt thắng thua nhưng khi đánh bài ba lá thì không lần nào Hạ Phong thắng được Từ Hậu cả.
" Được, chơi thì chơi "
Hắn xào bài lên một lần nữa. Hạ Phong như một tay dealer thực thụ. Hắn chia đến cho Từ Hậu và mình ba lá, những lá bài điều được ụp mặt xuống và cách nhau một khoảng điều. Chia bài xong Hạ Phong bình thản dựa người vào ghế, mùi hương pheromone áp chế của cả hai dần dịu lại. Từ Hậu tiến đến dở một lá của mình lên, đó là lá bài tám cơ. Ánh mắt đen nhìn thẳng về hướng Hạ Phong nhưng thực chất ánh nhìn đó đang nhìn về phía cảnh cửa.
Nữ hầu khi nãy rời đi đã chạy đến chỗ của Hữu Đông. Cô ta giả vờ sốt sắng gọi cậu
" Cậu Hữu Đông!!! Chúng ta phải lập tức đi đến tầng hầm trốn thôi. Tôi sẽ giúp cậu mang bức tranh đi "
" Vâng ạ "
Cậu cố gắng xuống giường, bước chân yếu ớt chậm chạp đi phía sau cô hầu gái. Cô ta cứ dẫn cậu đi về hướng ánh đèn đang sáng chói của đại sảnh, đối diện hướng đèn là một cầu thang dẫn đi xuống. Vừa đến gần ánh sáng thì bất chợt cậu đã nghe được câu hỏi mà Từ Hậu đang hỏi Hạ Phong.
" Mày tại sao lại cuống cuồng truy tìm cậu ta như vậy? "
Hạ Phong im lặng giây lát, hắn lật lá bài bên phía của mình lên, là một lá Q. Hắn bình thản tiếp lời.
" Mày hỏi để làm gì? "
Từ Hậu cười nhạt, anh ta tiếp tục lật một lá ở giữa lên, đó là lá Ace. Anh ngước lên nhìn, đồng tử hướng về phía cầu thang đối diện và nụ cười ma mị dần dần hiện ra.
" Mày đích thân đi tìm cậu ta như vậy há chẳng phải mày đang ghen? Mày yêu cậu ta rồi đúng không? "
Hạ Phong nghe câu hỏi của Từ Hậu thì cười phá lên. Hắn như thể đang xem một bộ phim hài trên tivi, nụ cười vang dội và nụ cười đó như một hồi chuông đau khổ đang ngân vang đến chỗ của Hữu Đông. Cậu đứng đờ tại đó, tim hồi hộp làm người cậu nóng ran. Hữu Đông cố lắng nghe câu trả lời của hắn. Hạ Phong lật một lá bài bên cạnh lên, lá bài đó là lá King.
" Mày học đến độ não bị hư rồi đúng không? Mày nghĩ gì khi hỏi tao câu đấy vậy? "
Hắn kênh mặt, vẻ ngạo nghễ này là vẻ mà Từ Hậu căm ghét từ lâu.
" Để tao nói cho mày biết nhé! Có chết tao cũng chẳng yêu nổi một đứa hạ đẳng như nó. Tao mang nó về là để nó phải gánh chịu những gì mà mấy người anh trước của nó phải chịu mà thôi. Đồ chơi thì mãi mãi cũng chỉ là đồ chơi, đến khi chơi xong thì chỉ cần phá hỏng rồi vứt là được "
Khi lời tuyên bố của hắn vang lên thì cũng là lúc nụ cười ám muội của Từ Hậu nổi lên lần nữa. Anh ta như thể đã chiến thắng trong một cuộc đấu vô hình của chính anh ta tạo ra.
Từ Hậu lật lá bài còn lại của mình lên và nó là con mười tổng số điểm ba lá của Từ Hậu là 9. Hạ Phong cũng nhanh lật lá còn lại của mình và đương nhiên hắn không hề chơi sạch sẽ mà đã dùng thủ đoạn trước đây Từ Hậu từng làm, đó là hoán đổi lá bài. Lá bài cuối của Hạ Phong là một lá bài Q nên số điểm của hắn là số điểm tuyệt đối.
" Mày thua rồi "
Hạ Phong đứng dậy, hắn lấy trong túi ra một điếu thuốc. Tay vẫy nhẹ ra hiệu cho Nhất Nhất mang người đến lục soát mọi ngóc ngách trong biệt thự Cao gia. Từ Hậu thì vẫn ngồi ở đó im lặng, nụ cười của anh ta không hề tắt dù cho ván bài này anh ta thua triệt để.
" Tao không thua đâu Hạ Phong à, tao đã thắng mày rồi "
Quả thật Từ Hậu đã thắng, vì những lời độc địa của hắn khi nãy điều đã được anh dàn xếp cho Hữu Đông nghe thấy tất cả. Một con rắn độc luôn có cách cắn chết kẻ thù của riêng nó, không cần quá trực diện cũng không cần quá bạo lực, nó chỉ cần chậm rãi từng bước từng bước cắn chết kẻ địch bằng chất độc kinh khủng của mình.
Sau vài tiếng rà soát thì toàn bộ người của Hạ Phong điều ngừng lại. Ngoài trừ dấu tích có màu vẽ của cậu ở phòng gần đó ra thì không còn bất kì một dấu vết nào nữa. Hắn vứt điếu thuốc, ánh mắt căm phẫn hướng về Từ Hậu. Mùi hương pheromone của hắn toả ra áp chế, Từ Hậu cũng không ngại đối đầu với hắn.
Cả hai không một chút nhân nhượng nào. Nhất Nhất rút súng ra chĩa thẳng vào đầu Từ Hậu vì cảm nhận được sát ý của anh ta đang hướng về phía Hạ Phong. Ngây lúc Nhất Nhất vừa vươn súng lên thì những người hầu được huấn luyện đặc biệt của Từ Hậu ở tầng trên cũng chĩa súng có laze vào đầu của Hạ Phong. Sát khí của bọn họ cứ toả ra như thể muốn ăn tươi nuốt sống nhau.
" Mang nó ra đây hoặc mày mất mạng "
" Tao không giữ thì tại sao phải mang ra? Cậu ấy có chân mà, bay nhảy ở đâu thì sao tao cản được "
Hạ Phong lườm anh, ác khí toả ra hừng hựt.
" Mày tốt nhất đừng để tao điều tra được mày giấu nó. Nếu tao biết rõ mày đem nó đi thì chắc chắn thằng cha của mày sẽ còn khốn đốn hơn bây giờ rất nhiều "
Hắn bỏ đi, bóng dáng đáng sợ xa dần. Nhìn thấy Hạ Phong đã không còn ở đây nữa thì ngây tức khắc Từ Hậu chạy đến tầng hầm. Anh như mất đi bình tĩnh mà mở tung cánh cửa, anh ta tiến đến ôm chầm cậu vào lòng bởi Hữu Đông trước mắt anh ta lúc này hệt như một chú búp bê bị tổn thương đến vô hồn. Hai dòng lệ trên mắt cậu chúng đua nhau rơi xuống lã chã trên nền sàn lạnh lẽo, tay cậu không ngừng báu chặt vào nhau để ngăn lại cơn tự hủy hoại của mình.
" Em . . .em muốn. . .ở đây. . một mình "
Cậu lắp ba lắp bắp nói, Từ Hậu không dám để cậu ở lại một mình, anh sợ cậu sẽ tự tổn hại đến bản thân.
" Không được. Lỡ đ- "
" Xin anh. Em sẽ không. . .tự làm hức. . mình bị thương . . hức đâu "
Cậu run rẩy nói, lời đề nghị của Hữu Đông khiến anh không thể từ chối. Từ Hậu chỉ đành ra ngoài cửa đợi cậu, anh ngồi tựa vào thành cửa, lòng ngực nóng rát vô cùng.
" Anh xin lỗi, biết là em sẽ đau lắm, nhưng để em không quay về với tên khốn đó thì anh chỉ dành dùng biện pháp đê tiện nhất. Tất cả những gì anh làm chỉ đơn giản là vì anh muốn được em gọi anh bằng âm giọng mang đầy tình yêu mà thôi "