Mang Thai Con Của Kẻ Địch

Chương 40: Thật Khờ Khạo Mà

Hữu Đông tỉnh dậy, trần nhà quen thuộc trong căng phòng này giúp cậu cảm thấy rất yên tâm.

" Mình cứ tưởng hôm qua mình ngủm luôn rồi chứ, may mà chân và cả cơ thể điều ổn "

Cậu đi đến thay quần áo và vệ sinh cá nhân, xong xuôi mọi thứ thì Hữu Đông xuống lầu. Cậu đi từng bước thận trọng xuống bếp, Hữu Đông lén lút nấu cơm trưa cho hắn và cất vào cặp. Hoàn tất mọi thứ cậu nhanh chóng chạy đến chiếc xe đen đang đợi sẵn ở bên ngoài.

Vừa đến lớp, cậu đã nhận ngây ánh mắt giận hờn của Lưu Hoà. Cậu ta đang đứng đợi sẵn ở chỗ ngồi của Hữu Đông, cái vẻ mặt tỏ ra không quản nhưng thực sự thì đang rất muốn cậu mở lời trước.

" Lưu Hoà này, cậu giận hả? "

" Ai mà dám giận mấy người "

Lưu Hoà bĩu môi hờn dỗi. Cậu tiến tới nắm lấy tay cậu ta lắc qua lắc lại, giọng nói có chút nhõng nhẽo

" Thôi mà, sao lại giận tôi vậy? "

" Cậu nghĩ suốt 3 tháng mà không thèm điện nói gì với tôi hết, cái người đón cậu chỉ đi đến rồi nộp đơn xin nghỉ thôi chứ không có nói gì. Cậu có biết tôi đã lo lắng thế nào không? Điện thì thuê bao, đi kiếm cậu thì cũng không biết kiếm ra sao "

Cậu ta ngồi phịch xuống ghế, hai tay chéo lại, mặt ngoảnh ra chỗ khác không thèm nhìn Hữu Đông. Vẻ giận hờn này của Lưu Hoà làm cho cậu cảm thấy được an ủi, sự quan tâm của cậu ta đang thể hiện rằng cậu ta rất yêu thương Hữu Đông.

" Không phải tôi không muốn nói với cậu đâu mà tại điện thoại tôi hư rồi. Tôi vừa mới có một cái mới thôi nè, cậu xem đi "

Hữu Đông vội lấy chiếc điện thoại ra đưa Lưu Hoà xem. Cậu ta thở dài, vẻ mặt không còn giận hờn mà chuyển sang ánh mắt trìu mến. Lưu Hoà lấy điện thoại của cậu và nhập số mình vào, lưu xong cậu ta đưa lại cho Hữu Đông.

" Ghẹo cậu đó. Tôi lo cho cậu còn không hết lấy đâu ra hơi sức mà giận "

Cậu cười tươi, vui vẻ nhìn Lưu Hoà. Cậu ta cười đáp lại, tay xoa xoa đầu của cậu khiến cho mái tóc xanh xám rối bù lên.

" Mà mai mốt nhớ là có chuyện gì thì phải báo cho tôi biết đó, nhớ chưa? "

" Tôi nhớ rồi!!! "

Giờ học bắt đầu, buổi học nhàm chán đó cứ dần dần trôi. Hữu Đông ngồi trong lớp cứ tính nhẩm cái gì đó rồi lại ghi ghi lên giấy. Giờ học kết thúc, cậu hấp tấp chạy ra xe nhưng Hữu Đông không bước vào mà ngược lại cậu lôi tay Lưu Hoà đến trước mặt Nhị Nhị.

" Làm-làm gì vậy? "

Lưu Hoà bối rối nhìn cậu. Hữu Đông đưa tay lên ra hiệu cho cậu ta im lặng. Xe của Nhị Nhị dừng một lúc lâu, cậu ấy bước xuống nhìn Hữu Đông khó hiểu.

" Có chuyện gì mà cậu không lên xe vậy? "

" À- chuyện là mấy hôm nữa là gần thi cuối kỳ rồi nên em muốn đến nhà của Lưu Hoà học nhóm. Khi nào học xong em sẽ bắt xe bus về ạ "

Cậu véo nhẹ vào tay Lưu Hoà như ra ý cho cậu ta phối hợp. Cậu ta cũng gật gật đầu lia lịa.

" Đúng, đúng! "

Nhị Nhị nhìn cả hai vài phút sau đó cậu ấy cúi người chào. Cậu ấy quay lại xe thì bị Hữu Đông nắm lấy vạt áo. Cậu gãi gãi tóc ngượng ngùng đưa hộp cơm trưa mà mình nấu khi sớm cho Nhị Nhị

" Anh giúp em mang cho ngài Hạ Phong nha "

" Vâng. Vậy tôi đi trước đây! "

Nhị Nhị rời đi. Nhìn chiếc xe đó chạy được một khoảng xa, Hữu Đông thở phào, chưa kịp nhẹ nhõm thì cậu đã nhận được ánh mắt nghi ngờ của Lưu Hoà.

" Cậu định làm gì đó? "

" Hả? K-k-không có gì đâu mà. Mai mốt cậu chỉ cần giúp tôi như vậy được rồi, tôi đi trước á nha. Cảm ơn cậu nhiều "

Hữu Đông ba chân bốn cẳng chạy đi. Lưu Hoà lại chỉ biết lắc đầu. Sau khi đi xa khỏi trường, Hữu Đông đã chạy đến một nhà sách nhỏ gần đó, cậu ngó qua ngó lại không có ai rồi mới dám đi vào trong. Vừa vào cậu đã hấp tấp chạy đến quầy giấy vẽ và giá đỡ tranh. Hữu Đông lựa đi lựa lại màu vẽ, cậu nhìn giá, mặt liền tái nhợt.

" Sơn dầu Lukas thì tốt thật mà giá tận một triệu mấy lận thật sự không mua nổi mà "

Cậu tiếc nuối đặt màu sơn dầu đó lại vị trí cũ và lấy màu sơn dầu Winsor & Newton với giá rẻ hơn. Cậu tiếp tục dạo một vòng rồi lấy những cây cọ cần dùng. Hữu Đông đi đến khu vực giấy vẽ, cậu nhìn loạt giấy ở đây nhưng không có bảng nào lớn hơn bảng A0 cả nên đành phải đi đến chỗ của chủ quầy để hỏi.

" Chú ơi! Chú cho cháu hỏi chú có vải cỡ F100 không ạ? "

Ông chú ngạc nhiên nhìn Hữu Đông. Biểu cảm trên mặt cũng hiện rõ vẻ bất ngờ bởi số lượng người đến tiệm khá ít vì những công nghệ vẽ trên bảng vẽ đang ngày phát triển, thế nên người mua bảng vẽ cở F100 lại càng hiếm hơn.

" Cháu muốn dùng để vẽ tranh hay là dùng để làm gì mà mua cỡ lớn như vậy? "

" Dạ dùng để vẽ ạ "

Ông gật đầu, sau đó đi đến khu vực nhà kho. Ông lấy ra một ống cuộn rất lớn và đưa cho cậu. Hữu Đông ngạc nhiên, ánh mắt cậu như sáng lên và ngây lập tức thanh toán. Ông chú đã tận tình chỉ dẫn cậu đóng khung. Xong xuôi, cậu rời khỏi cửa tiệm, trên môi vẫn còn nụ cười như mùa xuân đến, Hữu Đông gấp gáp lấy điện thoại và gọi cho Từ Hậu.

" Anh nghe! "

" Bây giờ anh rảnh không ạ? Em có thể mượn một chỗ của anh để vẽ không? "

" Được chứ. Anh sẽ gửi vị trí qua cho em"

Cậu tắt máy, vài giây sau vị trí từ tin nhắn của Từ Hậu đã gửi qua. Hữu Đông nhìn nhìn một lúc lâu, sau vài phút lần mò, cậu đã tìm được chuyến xe bus ở gần đó. Cậu nhanh chóng lên xe và hướng đến nhà của Từ Hậu.

Đến nơi, cậu hối hả chạy xuống. Trên tay là hộp màu cỡ lớn và vài vật dụng nặng nề khác nên cậu mệt nhọc đến mồ hôi đầy trán. Hữu Đông chạy từ trạm đến trước cửa nhà của Từ Hậu cũng mất 5 phút, vừa chạy đến cửa bỗng chân cậu nhói lên, do Hữu Đông hoạt động mạnh chân cậu đã không chịu nổi mà đau điếng. Cậu cố cắn răng chịu đựng, tay với lên nhấn vào chuông cửa. Khoảng bốn đến năm phút thì có một hầu nữ đi ra, nàng ta lịch sự mời cậu và đi trước để dẫn đường.

" Mình không ngờ là anh Từ Hậu cũng giàu có như vậy. Cứ nghĩ anh ấy chỉ là một người khá giả thôi ai mà ngờ cũng được ngậm thìa vàng "

Cậu tròn mắt nhìn khung cảnh tráng lệ xung quanh. Tổng thể thì không quá hoành tráng bằng biệt thự của Hạ Phong nhưng nhìn cũng không quá thua kém. Sân vườn được thiết kế theo kiểu đơn giản và trong vườn đang được trồng rất nhiều hoa oải hương.

Hữu Đông vào trong, cậu mĩm cười, ánh mắt nhìn về phía Từ Hậu đang ngồi sẵn trên bàn trà đợi cậu.

" Em đến rồi "

Anh nhanh đi về phía Hữu Đông, cậu gật gật đầu đáp lại. Nhìn thấy trên tay cậu đang cầm rất nhiều đồ đạc rườm rà, anh đã nhanh tay cầm phụ cậu. Hữu Đông ngượng ngùng

" Em xin lỗi vì đã luôn làm phiền anh "

" Không có gì đâu mà. Anh ngược lại còn muốn em luôn luôn làm phiền anh kìa "

Anh cười rạng rỡ. Nụ cười đó trong rất hiền hậu, nó làm cho lòng cậu cảm thấy tin tưởng anh hơn.

" Anh có thu xếp một phòng ở tầng một cho em vẽ rồi đó. Sẽ không ai có thể làm phiền em đâu, đi theo anh "

Anh đi trước, đến căng phòng đầu tiên của tầng một thì Từ Hậu dừng bước. Anh ta mở cửa ra, cậu ngơ ngác. Căng phòng này rất rộng, bên trong điều trống trãi và không có bất kì đồ vật nào. Ánh sáng từ đèn cũng rất tốt, nó còn có cửa sổ lớn để thông gió nữa. Nơi này nhìn vào thì chắc chắn nó sẽ là một nơi lý tưởng để cậu có thể chuyên tâm vẽ.

" Em cảm ơn anh nhiều lắm Từ Hậu! "

Cậu rạng ngời nhìn anh, nụ cười như bừng nắng hạ, sự vui mừng của cậu làm cho trái tim của Từ Hậu hạnh phúc. Anh ta khi nhận được cuộc điện thoại nhờ vả của cậu, đã lập tức cho người dọn dẹp lại và sửa chữa căng phòng đó. Cuối cùng thì những gì anh bỏ ra đã được đền đáp bằng nụ cười tuyệt đẹp của Hữu Đông.

" Chỉ một căng phòng mà đã có thể nhận được nụ cười của em. . . Ngay lúc này bảo anh chết thì chắc chắn anh cũng sẽ chết trong mãn nguyện "

Cậu đi vào trước, Hữu Đông sắp xếp lại cọ và màu vẽ của mình. Từ Hậu cũng phụ cậu trải giấy vẽ lên khung bố và giúp cậu đóng khung cho vải cỡ F100, hoàn thành xong mọi thứ anh ta tò mò hỏi cậu về độ lớn của nó.

" Bức vẽ này lớn quá. Em định vẽ gì vậy? "

Từ Hậu nhìn cậu, đôi mắt của anh đã dao động vì biểu cảm đang hiện lên trên mặt của Hữu Đông. Biểu cảm đó trông rất hạnh phúc, nó giống như là cậu đang nghĩ đến tình yêu của mình vậy. Hữu Đông mĩm cười rất ôn nhu, ánh mắt xanh xám tựa hồ chứa đựng tất thẩy mọi yêu thương, giọng nói của cậu cũng ấm áp như một tia nắng.

" Em vẽ bức tranh mà trái tim em đã khắc ghi . . . "

Từ Hậu đã không thể nói gì, lòng anh ta cứ âm ỉ lên cảm giác ghen tị. Anh ta không biết cậu sẽ vẽ điều gì, cũng không biết cậu đang nghĩ gì nhưng bức vẽ này được vẽ từ trái tim của cậu và nó lại không phải dành cho anh. Phụ cậu xong anh đã lặng lẽ rời đi. Từng bước chân cô đơn mang từng nỗi buồn bã và thất vọng.

" Sao trái tim tôi vẫn rộn ràng vì em dù biết bản thân mình sẽ chỉ nhận lại tổn thương chứ? Tôi thật khờ khạo mà "