Mang Thai Con Của Kẻ Địch

Chương 19: Món Ăn Hoàn Hảo

Buổi sáng mát mẻ của đầu hè thổi đến, từng tán lá xào xạc vang lên, mới đó mà 3 tháng dài đằng đẵng trôi qua. Không khí chuyển mùa này có chút khiến Hữu Đông không muốn dậy nhưng tiếc là tiếng báo thức đó đã không tha cho cậu.

" Tắt đi! "

Giọng nói trầm đυ.c bên cạnh cậu cất lên, Hữu Đông thở dài, suốt 3 tháng này Hữu Đông tuy không làʍ t̠ìиɦ với Hạ Phong nhưng cậu vẫn luôn uống thuốc ứng chế rất điều độ để tránh tình trạng kỳ phát tình diễn ra mất kiểm soát và cũng phòng hờ chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Hạ Phong hắn cũng không đè cậu ra mà làʍ t̠ìиɦ điên cuồng như trước nữa, có điều là đêm nào hắn cũng lén lút đi đến ngủ chung giường với cậu. Mỗi khi hắn ngủ là giống như hắn đang giữ vàng vậy đó, chả hề chịu buông ra cho cậu thở, khiến cho đêm nào cậu cũng ngủ không ngon giấc.

" Ôm thì cũng ôm vừa vừa thôi, người ta có chạy đây mà ôm chặt làm gì không biết? "

Cậu vẫn tiếp tục than trách trong thầm lặng mà mặc kệ tiếng báo thức, hắn cau mày ngồi bật dậy, cả người chồm tới tắt báo thức, hắn vô tình mặt lướt qua mặt cậu với khoảng cách gần khiến cho Hữu Đông đỏ mặt. Tắt báo thức xong hắn nhìn cậu khó hiểu

" Sáng sớm muốn ta cᏂị©Ꮒ ngươi hay sao mà mặt đỏ ửng vậy hả? "

Hắn trêu chọc nói. Cậu bối rối đến nổi lời nói cũng bị ấp úng không rõ được câu.

" Hả hả? K-k-không có à nha "

Hắn cười khẩy một cái, cả người nằm dài xuống giường của cậu lần nữa, mắt nhắm lại nhưng hắn vẫn chưa chìm vào giấc ngủ. Bỗng nhiên hắn nhớ đến lời mà cậu từng nói là muốn trả lại số tiền của cái điện thoại cho hắn.

" Ta có việc cho ngươi làm rồi đây "

" Việc gì vậy ạ? "

Hữu Đông hớn hở hỏi, cậu đợi công việc mà hắn giao từ lâu rồi đến bây giờ hắn mới chịu nhớ tới. Hạ Phong lật người lại, mắt hắn chậm rãi mở mắt ra nhìn cậu.

" Khi nào ngươi đi học về thì ngươi phải nấu bữa trưa và mang đến chỗ làm của ta. Nếu ngươi nấu ăn dở tệ thì ta sẽ gϊếŧ ngươi luôn đấy, nhớ chưa? "

Hắn vươn vai rời khỏi giường, Hữu Đông cười tủm tỉm.

" Dạ vâng, thưa ngài "

Giọng nói tuân lệnh này pha chút trêu đùa, hắn nghe thấy cũng bất giác cười tươi, lòng ngực hắn lại rộn ràng, sự yêu thích này đã vô hình hiện hữu trong lòng mà hắn không hề biết.

Sau khi Hạ Phong rời khỏi thì cậu cũng nhanh chóng thay quần áo để đến trường, Hữu Đông hôm nay vui vẻ hơn mọi khi rất nhiều. Đi vào sân trường mà môi cậu vẫn không ngừng được nụ cười tủm tỉm, bước vào lớp cậu lấy sách vở và hộp đựng bút của mình ra.

Hữu Đông chóng tay lên cằm, ánh mắt xanh xám đó dao động đôi chút. Cậu mở hộp bút và lấy cây bút chì mà hắn mua cho mình ra ngắm, nhìn cây bút thì bỗng nhiên lòng ngực cậu dâng trào lên một cơn sóng nhỏ.

" Mình muốn thời gian trôi qua nhanh "

Hữu Đông bình thường không mấy quan tâm đến giờ giấc vậy mà bây giờ cậu lại bận tâm đến thời gian, cậu đã mong rằng cái buổi học này trôi nhanh để cậu có thể về và nấu bữa trưa cho hắn. Tâm trí của Hữu Đông đã vô tình đặt Hạ Phong vào một ngăn tủ quan trọng mất rồi.

" Làm gì thẫn thẫn thờ thờ như người điên vậy? "

Lưu Hoà thở dài đi đến, cậu ta lúc nào cũng phải lo lắng cho cái đứa bạn yếu ớt này của mình.

" Có gì đâu "

Cậu gục mặt xuống bàn, tay lắc lư cây bút chì. Lưu Hoà nhìn thấy cậu đang cầm bút chì thì cả hai mắt như sáng bừng lên đầy vui vẻ, cậu ta nắm lấy tay Hữu Đông.

" Cậu vẽ lại rồi hả? "

Cậu nghe tiếng nói lớn của cậu ta thì giật mình dậy, cả lớp cũng nhìn Lưu Hoà với ánh mắt kì lạ. Hữu Đông đưa tay lên môi ra ý cho Lưu Hoà là nhỏ tiếng lại .

" Suỵt!!! Cậu làm gì lớn tiếng dữ vậy? "

" Xin lỗi tại tôi vui quá. Cậu đã vẽ lại được rồi hả? "

Lưu Hoà cười rạng ngời, nhìn thấy người bạn của mình vui vẻ như vậy cậu cũng vô thức cười theo. Từ hồi đó đến giờ Lưu Hoà lúc nào cũng âm thầm khuyên nhủ cậu vẽ lại, cậu cùng hiểu ý tốt của bạn mình nên đã thử rất nhiều lần chỉ tiếc là những lần vẽ đó điều bất thành chỉ có lần vẽ này cậu đã có thể phác thảo được một bông hoa mà không bị ảnh hưởng gì.

" Tôi vẽ lại được từ vài tháng trước rồi mà cũng không phải là vẽ rõ hết được, chỉ vẽ được vài bản phác thảo thôi "

Cậu cười trừ, nghĩ rằng nói ra sự thật thì Lưu Hoà sẽ thất vọng nhưng không. Cậu ta đã tiến tới ôm chầm lấy Hữu Đông

" Vẽ lại được là tốt lắm rồi "

Giọng nói của cậu ta có chút rưng rưng như thể sắp khóc đến nơi. Hữu Đông cảm nhận được mùi pheromone vui vẻ của Lưu Hoà đang toả ra một chút, cậu cũng choàng tay ôm chầm lấy bạn mình.

" Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn. . . Chắc chắn tôi có thể vẽ được tất cả mọi thứ "

Lần đầu tiên Hữu Đông chắc chắn về một điều gì đó đến như vậy, cậu luôn có một chút rụt rè nên rất ít khi cậu kiên định về một vấn đề nào đó nhưng lúc này khi cậu chắc nịch điều này thì nó đã khiến cho Lưu Hoà tin tưởng rất nhiều.

" Tôi đợi ngày cậu vẽ được tất cả mọi thứ đó "

Lưu Hoà cười tươi, cậu ta quay về ghế ngồi của mình. Hữu Đông cũng mĩm cười, cậu chóng tay lên cằm lần nữa, ánh mắt đó hướng ra cửa sổ ngắm nhìn từng áng mây bay, đôi mắt xanh xám của cậu như chứa đựng tất thẩy mọi thứ mà cậu nhìn qua.

" Vào một ngày đẹp trời nào đó tôi nhất định sẽ vẽ được tất cả về anh, mọi chi tiết hoặc mọi hạt bụi vương lên người anh tôi cũng sẽ vẽ bằng cả tâm hồn của mình "

Hữu Đông có thể đủ can đảm hứa với Lưu Hoà là bởi vì cậu đã có động lực và ý chí để vẽ tiếp, động lực đó được phát động từ trái tim của cậu. Kể cả tâm trí của cậu đã từng cổ xúy cho hành động dừng vẽ ngu ngốc của mình, kể cả cậu đã bị quá khứ đau đớn đó nuốt chửng mỗi khi cậu hạ bút lên giấy. . . nhưng chỉ vài lời nói vô tình của Hạ Phong mà cậu đã có thể vẽ tiếp, những lời nói đó như một ánh sáng nhỏ thấp lên tia hy vọng trong lòng của cậu và nó đã lén lút lớn dần trong trái tim của Hữu Đông.

_________________

Buổi học của cậu kết thúc, Hữu Đông nhanh chóng rời khỏi lớp, cậu chạy nhanh đến chiếc xe đợi sẵn bên ngoài ấy. Nhìn thấy cậu hớn ha hớn hở như vậy thì Lưu Hoà mới nhận ra một điều là

" Cậu ta không định nói cho mình biết về nơi ở và lí do tại sao cậu ta lại được đưa đón ư? "

Lưu Hoà thở dài, cậu ta vừa đạp xe vừa phiền muộn. Hữu Đông lúc này thì ngồi trên xe đầy suy nghĩ, cậu mở điện thoại lên xem cách trang trí cơm trưa, xem xong thì Hữu Đông lại tò mò không biết Hạ Phong thích ăn gì và ghét ăn gì. Cậu nhìn Nhị Nhị khó xử, hai ngón tay cái đan xen qua lại. Nhị Nhị tinh mắt nhìn thấy cậu như đang muốn hỏi mình điều gì đó thì liền mở lời trước.

" Cậu có điều gì muốn hỏi tôi sao?

" À-dạ chuyện là . . . em muốn hỏi anh về món ăn mà ngài D thích ăn ạ "

Cậu gục mặt xuống bối rối.

" Ngài ấy không có món gì đặc biệt thích đâu "

" Vậy món ngài ấy ghét và không ăn được là món gì vậy ạ? "

Nhị Nhị im lặng vài phút suy ngẫm, cậu ấy dừng chân ga vì đã đến biệt thự. Hữu Đông vẫn không xuống ghế mà ngồi yên đợi câu trả lời. Nhị Nhị thở dài một hơi, cậu ấy nhúng vai

" Ngài ấy ăn gì cũng được. . . Nói đúng hơn là kiểu người dễ nuôi nên không kén chọn về món ăn mà hình như ngài ấy không thích đồ ăn quá ngọt, chỉ cần nêm nếm vừa phải là được "

" Em cảm ơn ạ "

Hữu Đông nhận được câu trả lời thì cũng chịu xuống xe, cậu còn lễ phép cúi chào Nhị Nhị, chào cậu ấy xong thì cậu thoăn thoắt chạy lên phòng và vứt cái cặp của mình lên giường, Hữu Đông lao như tên bắn đến phòng bếp, cậu ra dáng bếp trưởng mà xắn tay áo lên. Gương mặt khả ái đó cao cao tự đắc.

" Mình phải nấu một món hoàn hảo nhất cho ngài ấy mới được "