Xuyên Nhanh: Truy Thê Vạn dặm

Chương 8: Hạt đá chứa sức mạnh 3

Cả tổ chuyên án lại vội vã lên đường, lần này Miêu Ly ngồi trên xe của Long Hoành.

Người đàn ông này mang lại cho cô một loại cảm giác khá quen thuộc, nhưng lại đáng sợ.

Nói chung là thấy rất khó tả, nhưng mà Miêu Ly cũng lười tìm hiểu, dù sao thì cô cũng sẽ rời khỏi nơi này nhanh thôi.

Chiếc xe lao đi vun vυ't, địa điểm này cách trụ sở cảnh sát tầm hai mươi kilomet. Khi tới nơi cũng tầm 4 giờ chiều, hơn một giờ chạy xe cả anh và cô im lặng, mỗi người đều đang tự đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình.

Ánh nắng trên cánh đồng nho rộng mênh mông khá gay gắt, soi rọi xuống những hàng cây thẳng tắp với gốc nho già lâu năm to lớn sù sì đang được chăm sóc tỉ mỉ. Đây là giống nho cổ, mặc dù chúng cho năng suất không cao nhưng chất lượng thì là số một.

Ven con đường quốc lộ chạy từ cao tốc rẽ vào có đỗ một số loại xe nông nghiệp cỡ nhỏ: máy cày, xe kéo… Thỉnh thoảng có vài người nông dân chạy xe máy đi từ cánh đồng của mình ra đường lớn để về nhà.

Không xa phía trước có khoảng chừng hai mươi, ba mươi người đang tụ tập lại một chỗ, chắc đó chính là nơi phát hiện ra cái xe máy của nạ.n nhân.

Long Hoành và Miêu Ly nhanh chóng xuống xe, vừa đi vừa đeo găng tay chuyên dụng.

Những người nông dân thấy vậy lập tức tách ra nhường lối cho đoàn người cảnh sát tiến vào.

Đội bảo vệ hiện trường cũng đã sớm có mặt và nhanh chóng chăng dây.

Miêu Ly liếc thấy vài phóng viên cũng đã nghe tin chạy tới, bọn họ đang phỏng vấn mấy người kia. Ngoài ra còn có những thanh niên trẻ tuổi cầm điện thoại phát livestream lên mạng xã hội.

Nói chung là không khí có chút rôm rả.

Chiếc xe hiệu SH mode màu trắng bị vứt ngay ở cửa căn hầm. Trên khung xe be bét vết máu, toàn bộ phần nhựa đã bị dập nát giống như từng có một cây búa lớn nện xuống vậy. Máu chảy ra loang lổ trên nền xi măng nứt vỡ trộn lẫn với đất.

Miêu Ly kéo anh lại ghé vào tai hỏi nhỏ: “Đây có phải hiện trường đầu tiên của vụ án cô người mẫu tối qua không?”

“Sau khi phân tích mẫu máu sẽ khẳng định được, khả năng cao là không phải. Trong cơ thể con người có khoảng từ 4,5 đến 5,7 lít máu, nạn nhân đang mang thai có thể nhiều hơn một chút, nhưng cũng không thể có quá nhiều máu như vậy. Với số máu ở hiện trường hôm qua thì phù hợp, thêm chỗ này nữa lại quá nhiều.” Anh mỉm cười cúi người nói nhỏ.

Hơi ấm phả vào vành tai nhạy cảm của Miêu Ly khiến cô rùng mình, lại nghe anh phân tích như thế cô lập tức cảm thấy ớn lạnh, vô thức lùi ra sau một chút kéo dài khoảng cách giữa hai người, hắng giọng thì thầm: “Vậy là chúng ta đã chậm chân hơn hung thủ rồi.”

Anh không nói gì chỉ cau mày nhìn về phía trước.

Căn hầm trông có vẻ hoang tàn, người dân ở đây nói rằng nó đã được thực dân xây dựng từ hồi chiến tranh. Những giống nho kia cũng do đội quân thực dân đó mang tới trồng để tự phục vụ nhu cầu ủ rượu vang theo phương pháp thủ công của họ.

Nhờ vậy nơi này từng là hầm rượu nổi tiếng cả nước. Sau khi hoà bình trở lại bởi vì có nhà máy sản xuất hiện đại, cho nên nho thu hoạch sẽ được đưa thẳng tới đó để chế biến, căn hầm kiểu này cũng bị bỏ hoang từ đấy, tính ra cũng phải hơn ba mươi năm rồi.

Phần cửa vòm của căn hầm bằng đá chắc chắn, qua bao nhiêu năm tháng mà cấu trúc vẫn còn được giữ nguyên vẹn. Các bức tường phủ đầy rêu xanh, tối tăm và bẩn thỉu.

Người đi đầu tiên vừa bật đèn pin lên và giơ tay cẩn thận đẩy cánh cửa gỗ mục nát ra, sau đó rọi ánh sáng vào phía trong, nhờ thế lúc này mới nhìn rõ hơn được một chút tình huống.

Ngay cửa là một dãy bậc thang dẫn xuống dưới, bẩn thỉu và ẩm mốc, bốc mùi hôi hám xú uế. Long Hoành vội kéo Miêu Ly lại phía sau của mình rồi theo chân mọi người lần lượt tiến vào.

Đi hết chỗ bậc thang xuống phía dưới mặt đất tầm 3 mét, là tới một đường hầm. Nó cao khoảng 2 mét, rộng 2 mét, vách hầm được dựng bởi những khối đá xanh to chồng khít lên nhau, phần mái hình vòm cung.

Bên dưới nền đổ xi măng, ngoài một vài vết máu ra còn có cả phân chuột cùng rác rưởi bẩn thỉu, ẩm mốc.

Không gian nhỏ hẹp bốc mùi hôi thối như cống rãnh bị tắc lâu ngày.

Càng tiến vào trong, bầu không khí càng trở lên nặng nề.

Đi tiếp khoảng hai mươi mét nữa thì bọn họ bị chặn lại bởi một cánh cửa đá nặng nề, tìm không thấy cơ quan để mở ra.

Trong lúc tổ trưởng tổ chuyên án gọi điện cho cấp trên xin chỉ đạo, những người có mặt lập tức tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

Đến giờ Miêu Ly mới giật mình nhớ ra Long Hoành còn đang cầm tay của mình, cô nhanh chóng động đậy muốn rút tay về. Anh buông tay mỉm cười nhìn cô không nói gì, vì hai người đang đứng ở phía cuối nên cũng không khiến ai chú ý.

Đội phá bom nhanh chóng được điều tới đây.

Cánh cửa của căn hầm đá được phá vỡ bằng một quả bom đặc biệt, lối ra vừa mở vẫn còn hằn nguyên dấu vết của trận công kích tàn bạo, nhưng những bức tường bên cạnh lại vẫn sừng sững như chẳng hề có chuyện gì.

Khi cánh cửa bị nổ tung và biến mất trong khói bụi mịt mù, một thứ mùi khét như là thịt cháy lập tức lan nhanh ra khắp nơi.

Cảnh tượng ở trước mắt khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.

Ánh sáng của đèn pin lập tức rọi vào phía trong soi rõ một cái xá.c màu đen đang bị treo ngược lên ở giữa căn hầm.

Toàn thân của xá.c ch.ết ngoài cái đầu ra, từ trên xuống dưới đều bị cuốn bởi những sợi dây màu đỏ.

Lớp da thịt màu đen bên ngoài đã hoàn toàn cháy hết, nứt toác ra giống như một cây than hoa, phối cùng với màu đỏ của những sợi dây đã tạo nên một sự tương phản quỷ dị giữa đen và đỏ.

Khuôn mặt thì vặn vẹo hết cỡ, làn da rộp lên từng mảng, hốc mắt tối thui, mũi đã bị cháy sạch chỉ còn lại hai cái lỗ. Miệng đang há rộng méo mó để lộ ra cái hàm không còn lấy một chiếc răng.

Rất khó để nhận ra danh tính của người này nếu muốn dựa vào hình dáng bên ngoài, nhìn thân hình chỉ có thể phỏng đoán đây là một người đàn ông có vóc dáng cao gầy.

Bên dưới sàn hầm ẩm ướt còn lưu lại dấu vết của sáp nến cháy, chúng được sắp đặt theo hình xoắn ốc.

Mỡ của cái xác vẫn còn đang theo các khe nứt chảy xuống đỉnh đầu rồi nhỏ giọt vào một cái hũ đặt ở phía dưới… Mà như Miêu Ly suy đoán, chắc hẳn răng của nạn nhân đang được đựng ở bên trong đấy.

Một số người tuy đã từng chứng kiến nhiều hiện trường gϊếŧ người dã man, nhưng như thế này thì lại thấy không chịu nổi, vội chạy ra ngoài để nôn, tiếng nôn mửa không ngừng vang lên.

Trong không gian chật trội đậm đặc mùi thịt cháy, cảm giác lợm giọng càng thêm rõ ràng.

Miêu Ly bình tĩnh bước tới dưới cái xác quan sát những vết sáp nến đã cháy hết ở dưới nền nhà.

Long Hoành nhìn cô, khẽ nhướng mày tán thưởng: “Em phát hiện ra điều gì sao?”

“Ba mươi chín cây nến!” Miêu Ly thở dài đáp lại.

Cô vừa dứt lời thì đột nhiên một cảm giác nổi da gà ập đến làm cô quay phắt đầu lại, phía sau lưng chỉ là một bức tường đá, không có ai, nhưng cái ánh mắt độc ác đó… cô đã cảm nhận được rất rõ ràng, mà giờ thì không còn nữa.

[Tô Tô, em có nhận thấy được ánh mắt vừa rồi hay không?]

[Không, em đang bận tắm nắng.]

[???]

Miêu Ly nhẹ nhàng đi tới, quan sát vách đá của căn hầm, chắc chắn phải có gì đó ở đây.

Cánh cửa đá sử dụng cơ quan đóng lại từ phía trong, nạn nhân thì không thể tự trói mình treo lên rồi châm lửa đốt xác được. Như vậy hung thủ đã gϊếŧ nạn nhân rồi thoát ra bằng cách nào?

Hầm rượu cũ này đã rất lâu rồi không được sử dụng. Ở đây cũng không có đồ đạc gì nhiều, nhưng lại có rất nhiều phân chuột. Chẳng lẽ lúc bình thường cánh cửa kia không bị đóng lại.

Cô đi một vòng cũng không phát hiện ra manh mối gì kể cả dùng tinh thần lực cũng không dò được nên đành phải theo chân mọi người ra ngoài.

Thời điểm bước ra khỏi cửa hầm đã là hơn 6 giờ chiều. Trời mùa hè nên ánh nắng vẫn còn, tuy không gay gắt nhưng trên cánh đồng vẫn rất sáng và rõ, phải đứng dưới hoàng hôn một lúc mới xua tan đi được cảm giác ẩm thấp lạnh lẽo ngấm vào cơ thể lúc ở dưới hầm.

Miêu Ly tranh thủ đi vòng quanh nơi này xem xét một chút.

Cửa căn hầm nằm ở vị trí khá xa so với đường quốc lộ, nó ở tận cùng của cánh đồng, nơi mà có rất ít người lui tới.

Sáng sớm nay, chiếc xe bị phát hiện là do có người vô tình đi ngang qua đây đã nhìn thấy và báo lên cho công an huyện, đến khi tổ chuyên án xuống đến nơi cũng đã là buổi chiều lại đang giờ làm việc của nông dân.

Như vậy hung thủ đã làm việc này vào lúc nào? Cái xác vẫn còn đang chảy mỡ, hẳn là chưa quá lâu, thêm cả tình trạng dập nát của chiếc xe. Hơn nữa, liệu có loại lửa nào thiêu người mà dây trói vẫn còn nguyên vẹn không?

Hay là hung thủ đã thiêu xác xong mới cuốn dây vào treo lên, nhưng hiện trạng vùng vẫy của nạn nhân lại không phù hợp cho lắm.

Miêu Ly suy nghĩ mãi mà không hiểu nổi cách làm của hung thủ, chắc có lẽ chỉ có những kẻ không bình thường mới có thể hiểu được nhau.

Nghĩ vậy, cô đưa ánh mắt liếc về phía Long Hoành, anh đang đứng nói chuyện với tổ trưởng.

Dường như cảm nhận được cô đang nhìn mình, anh quay lại đối mắt với cô mỉm cười.

Miêu Ly tỉnh bơ thản nhiên nhìn đi chỗ khác.

Lúc ra về, Miêu Ly vừa mới ngồi vào ghế phụ đưa tay kéo dây an toàn thì một mẩu giấy chợt rơi ra. Cô tò mò cầm lên xem, một dòng chữ màu đen nguệch ngoạc viết ở giữa tờ giấy: “Nước sông không phạm nước giếng!”

Nét chữ giống như trên vách tường của án mạng hôm trước, cùng kiểu chữ.

Vậy mà cô lại cho là của bọn trẻ con vẽ bậy nên không chú ý nhiều, có lẽ phải tranh thủ quay lại xem một chút mới được.

Miêu Ly gấp tờ giấy lại rồi đưa cho Long Hoành, anh cau mày nhìn cô khoé miệng nhếch lên tia vui vẻ.

Nhưng lúc mở ra xem ánh mắt kia lập tức lạnh xuống, anh vo tờ giấy lại, tại một góc độ mà Miêu Ly không nhìn thấy được, cục giấy ở trong tay Long Hoành đã biến thành bột mịn theo gió bay ra phía ngoài cửa sổ xe.

Chiếc xe nhanh chóng lao đi, dưới ánh chiều tà những bột giấy kia lại phiêu phiêu trong gió tạo thành hình một khuôn mặt với nụ cười quỷ dị rồi biến mất.

Trụ sở cảnh sát tỉnh, tất cả các hồ sơ vụ án gần đây đều được xem xét lại. Rốt cuộc cũng đã tìm ra được mối liên quan.

Có tất cả bốn nạn nhân đã bị sát hại mà tại hiện trường đều có xuất hiện vòng xoắn ốc và nghi thức về con số ba mươi chín.