Long Hoành bước vào phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng của con mèo nhỏ kia. Sau khi đồng chí tổ trưởng giới thiệu xong, anh mỉm cười chào hỏi mọi người rồi về chỗ của mình ngồi xuống.
[Anh ấy vừa nhìn chị.] Trong lòng Miêu Ly đang nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ.
[Chị nhầm rồi, anh ta cười với tất cả mọi người ở đây.] Tô Tô đang gối cằm lên chân thở dài, cái tội mê trai đầu thai vẫn không hết.
[Chỉ tại cái cơ thể này quá kém… Nhớ khi xưa, chị đã tập luyện khổ cực như thế nào…]
Mải nói chuyện với Tô Tô mà cuộc họp kết thúc lúc nào cô cũng không chú ý, vội vàng đứng lên đi theo mọi người ra ngoài, vừa đi ngang qua liền bị anh gọi lại.
“Miêu Ly, em không nhớ anh à?” Long Hoành mỉm cười đi tới cạnh cô.
Miêu Ly đi chậm lại nhìn sang anh hỏi:“Em phải nhớ anh hay sao?” [Anh là cha tôi à, hay là nữ thần sắc đẹp, nói xong cô nhìn anh từ trên xuống dưới, đánh giá.]
Thấy ánh mắt của cô đang săm soi nhìn mình, anh đành lên tiếng: “Anh tên Long Hoành.”
“Ồ” [Tôi cũng chẳng biết anh. Long Hoành thì sao, cứ là Long Hoành thì tôi phải nhớ à. Kẻ điên này ở đâu ra vậy.] Cô đáp lại một câu khiến cho Long Hoành không biết nên khóc hay cười, nhóc con nghịch ngợm này.
“Là bạn học của anh trai em, chúng ta đã từng gặp nhau rồi!” Anh khẽ thở dài. Lại nói tiếp, “Đúng là em đã quên anh rồi, đi thôi!” Trong ánh mắt của anh không giấu nổi sự thất vọng, cất bước đi về phía cửa.
Miêu Ly cau mày, [Anh làm như tôi đã gây ra tội lỗi gì lớn lắm vậy, bao nhiêu trai đẹp ở ngoài kia, ai cũng bắt tôi phải nhớ thì đầu tôi nó đã lên level mấy trăm chấm rồi!] đi chậm lại nhìn theo bóng dáng người đàn ông ở phía trước.
Anh cao, gầy, đôi chân thon dài bước đi thoăn thoắt, mái tóc cắt theo kiểu fade, phần đỉnh đầu hơi dài được vuốt keo ngược ra phía sau, hai bên và gáy được cắt sát đầu, đặc biệt là khuôn mặt kia và cái nốt ruồi son ấy…
Miêu Ly lại tiếp tục cau mày, thực sự cô không hiểu, giữa người với người lại có thể giống nhau như vậy sao?
Đây chỉ là một sự trùng hợp hay có điều gì mà cô không biết!
Đi tới đầu cầu thang, Long Hoành chợt dừng lại, quay đầu nhìn Miêu Ly. Cô cũng trợn mắt nhìn lại, [Anh bảo tôi đi là tôi phải đi ngay à, tôi có phải là chó đâu.] Cô còn khoanh hai tay lại, vênh mặt lên tinh nghịch nháy mắt với anh.
Anh mỉm cười nói: “Sếp bảo em làm trợ lý của anh, chúng ta tới nhà của nạn nhân.”
“Ồ!”
[Mình là chó thật chứ, chó xinh đẹp. Gâu gâu… Hu hu]
Min: [???]
Nạn nhân tên Hồng Hạnh, là một người mẫu nghiệp dư. Cô ta sống trong một chung cư có mười tầng, mỗi căn hộ ở đây rộng tầm năm mươi mét vuông. Chui qua những dây chăng hiện trường, hai người bước vào bên trong.
Tường của căn hộ treo kín các bức ảnh chân dung của nạn nhân. Phòng ăn và phòng khách lộn xộn rất nhiều đồ đạc linh tinh, có vẻ khá lâu rồi chưa được dọn dẹp.
Qua báo cáo sơ bộ họ được biết, thì đời sống cá nhân của người này tương đối phức tạp. Tại đây cũng thấy còn có cả đồ dùng của đàn ông. Chứng tỏ cô ta không sống một mình, có lẽ gã đàn ông kia cũng đã cao bay xa chạy rồi cũng nên.
Anh đi lướt qua chăm chú quan sát các bức ảnh. Miêu Ly thấy vậy buột miệng hỏi: “Cô ta đẹp không?”
Long Hoành không cần suy nghĩ trả lời ngay: “Em đẹp nhất!” Rồi đưa tay vén sợi tóc dính trên má của cô ra sau tai.
Miêu Ly hắng giọng xấu hổ quay mặt đi. Cô bước vội về phía phòng ngủ. [Anh đừng tưởng anh đẹp thì anh nói gì cũng được, ai cho phép anh thả bả, à thả thính ông đây chứ!]
[Sướиɠ bỏ xừ còn sĩ!] Tô Tô khinh thường.
[Đẹp đến mấy thì cũng chỉ để ngắm thôi, chị không có thuốc giải độc tình.] Hơn nữa, cũng không bằng anh trai. Phải nhanh xong nhiệm vụ còn về với anh yêu nào.
Phòng ngủ bị rèm che kín, Miêu Ly đi tới kéo rèm ra. Ánh nắng buổi trưa qua khung cửa sổ bằng kính chiếu thẳng vào căn phòng. Những đồ vật ở xung quanh đều đã bị khám xét và đánh số thứ tự.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận về nơi này. Có một thứ gì đó khiến cho Miêu Ly không thoải mái, cứ như có một đôi mắt luôn dõi theo từng hành động của cô vậy. Miêu Ly khẽ thở dài nhìn quanh một lượt, thấy cửa phòng ngủ có cắm chìa khoá.
Khi mới vừa vào đây Miêu Ly cũng đã thắc mắc, tại sao phòng ngủ lại cắm chìa khóa? Thì ra là vậy, cô đi tới đó. Trên móc chìa khóa có một con gấu nhỏ ôm cái giỏ.
Miêu Ly mở cái giỏ vừa bằng một đầu ngón tay ra. Bên trong nó có mẩu giấy ghi một dãy số SkF891479. Liệu đây là mật khẩu, hay số tài khoản của một cái gì đó rất quan trọng đối với nạn nhân?
Miêu Ly đi nói phát hiện này cho Long Hoành thì thấy anh đang quan sát cái tủ lạnh, biết cô đang ở phía sau, anh không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Em tìm được gì sao?”
Miêu Ly kể lại chuyện về dãy số, Long Hoành nghe xong quay lại nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng.
Sau đó hai người quay lại sở cảnh sát, xem tư liệu điều tra về nạn nhân. Đồng thời giao dãy số mà Miêu Ly tìm được cho phòng công nghệ thông tin phân tích, sẽ nhanh chóng có kết quả.
Trong lúc này Miêu Ly cũng không muốn ngồi yên chờ đợi. Cô đi về bàn làm việc của mình lên mạng tìm kiếm ý nghĩa của hình xoắn ốc.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu của Miêu Ly, nhưng cô chưa kịp nắm bắt thì nó đã vụt mất.
Buổi chiều tổ chuyên án triệu tập họp. Sau khi tổ trưởng tổ chuyên án tập hợp đông đủ các thành viên, Long Hoành bắt đầu đứng lên phân tích một số vấn đề mấu chốt liên quan tới hu.ng thủ.
Anh đứng đó, giọng nói nhẹ nhàng đều đều vang lên:
“Hu.ng thủ là một người có chuyên môn về y học, dáng người cao lớn sức khoẻ tốt, có khả năng ăn nói trôi chảy, tuy nhiên cuộc sống cá nhân lại khép kín và kém may mắn.
Hắn ta sống ở trong địa bàn tỉnh, có thể là người địa phương hoặc đã từng ở đây ít nhất năm năm rồi.
Đây không phải lần đầu tiên hắn ta gϊếŧ người, hãy điều tra về các vụ án mạng tầm năm năm đổ lại đây.
Bây giờ tôi sẽ phân tích rõ hơn.
Đầu tiên, mọi người hãy xem những vết thương mà hu.ng thủ để lại trên thi th.ể của nạn nh.ân.
Đây là hình ảnh hốc mắt và nhãn cầu đã bị lấy ra. Các mạch máu trên nhãn cầu vẫn còn nguyên vẹn. Chứng tỏ người làm việc này rất am hiểu về y học, hắn ta dùng lực và kỹ thuật của đôi tay rất chuẩn.
Ngoài ra còn có chứng ám ảnh cưỡng chế nhất định đối với bản năng nghề nghiệp của mình. Dụng cụ dùng để lấy nhãn cầu ra thuộc về đồ dùng chuyên ngành. Hốc mắt và miệng các vết thương đều được sát khuẩn bằng cồn y tế.
Những thanh sắt xuyên qua tất cả các bộ phận của nạn nh.ân như: cổ, vai, ngực, tay, chân. Nhưng chỉ có duy nhất phần bụng, chính xác hơn là tử ©υиɠ, nạn nhân đang có thai, là không bị động chạm đến.
Điều này cho thấy, hu.ng thủ có một tín ngưỡng to lớn về sự sinh nở hoặc ý nghĩa gì đó về người mẹ.
Có thể tuổi thơ của hắn ta kém may mắn vì hay bị mẹ hoặc là một người phụ nữ nào đó hành hạ. Cũng có thể hắn ta không có khả năng duy trì giống nòi nên khao khát về những đứa trẻ. Hoặc hắn là một người rất yêu thương vợ mình nếu như đã lập gia đình rồi.
Hơn hết để làm được những hành động xuyên thanh sắt dài này vào người, sau đó vặn chúng lại với nhau thành hình xoắn ốc, hắn ta phải có một sức mạnh rất lớn.
Tôi suy đoán dáng người hắn ta thuộc loại cao to. Cũng có thể hắn ta có đồng phạm, nhưng khả năng này không cao. Bởi một kẻ biếи ŧɦái có suy nghĩ trả thù xã hội, hắn ta không cần đến đồng bọn.
Bên ngoài thi thể bị cài rất nhiều kim băng và cả ba mươi chín cây sắt xuyên qua người bị vặn theo hình xoắn ốc. Có lẽ hắn ta đang thực hiện một nghi lễ tôn giáo nào đó. Cũng có thể là ấn ký mang phong cách cá nhân, loại ấn ký này cũng có thể đã từng xuất hiện trong những vụ án trước đó mà lại bị bỏ qua.
Nạn nhân không có vết thương trí mạ.ng, mà phải chịu đau đớn và mất máu tới ch.ết. Điều này đủ cho ta thấy tâm lý của hu.ng thủ đã vặn vẹo cỡ nào.
Giờ đây hắn ta đã trở nên cực kỳ ng.uy hi.ểm cho xã hội.
Trước khi đạt tới khả năng biếи ŧɦái như hiện nay, tâm lý của một con người bình thường phải trải qua rất nhiều giai đoạn. Kéo dài khoảng từ ba đến năm năm. Có khả năng hu.ng thủ đã từng gặp phải một cú sốc rất lớn.
Sau đó mới nảy sinh suy nghĩ phả.n xã hội, rồi bắt đầu trải nghiệm cảm giác g.iế.t người để trả thù.
Như vậy mức độ tàn ác sẽ nâng cấp theo thời gian.
Những đau khổ mà càng về sau các nạn nh.ân sẽ phải chịu càng lớn hơn. Chính vì vậy chúng ta cần điều tra lại các á.n mạ.ng khoảng năm năm trở lại đây.
Tôi nói chỉ điều tra trong địa bàn tỉnh H, bởi vì hu.ng thủ là người rất am hiểu địa bàn. Hiện trường được chuẩn bị rất đầy đủ, lại không hề để lại bất cứ dấu vết nào.
Hắn ta tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Chứng tỏ một điều, hắn ta đã phải dành rất nhiều thời gian quan sát và chuẩn bị, thế nên tôi nghiêng về suy đoán là người am hiểu và thông thạo địa hình.
Hơn nữa qua báo cáo tôi biết được, thời gian trước nạn nh.ân từng cặp bồ với ông giám đốc T của công ty người mẫu, bị vợ ông ta phát hiện. Bà ta đã cho người tống cổ nạn nh.ân ra khỏi công ty. Đồng thời dùng mối quan hệ để chèn ép đủ đường.
Trong lúc này nạn nh.ân lại phát hiện ra mình có th.ai. Điều này có liên quan gì?
Một người bình thường gặp trường hợp này sẽ làm gì? Một người nhưa thế sẽ xử lý cái th.ai như thế nào?
Các đồng chí hãy chú ý xem có ai báo án mất tích không?
Hãy tới các bệnh viện, phòng khám th.ai tư tìm hiểu.
Đặc biệt lưu ý tới đối tượng có các đặc điểm trên.”
Long Hoành vừa phân tích vừa chuyển ảnh trên máy chiếu cho tất cả mọi người cùng quan sát và theo kịp tư duy của mình.
Miêu Ly chống tay vào cằm chăm chú lắng nghe. Khi anh nhắc đến ký hiệu về nghi thức liên quan đến tôn giáo, mắt cô bỗng sáng lên như chợt nhớ ra điều gì đó, khoé môi hiện ra một nụ cười nhạt nguy hiểm.
Cả phòng họp bỗng chốc chìm trong bầu không khí căng thẳng. Ai cũng đang nghĩ đến ở ngoài kia còn có một con thú hoang dã ng.uy hiể.m, biếи ŧɦái đang vui thú săn mồi, khiến cho tâm trạng ai nấy đều căng như dây đàn.
Đột nhiên chuông điện thoại báo án của sở cảnh sát ở phòng trực ngay sát bên cạnh vang lên, phá tan bầu không khí ngưng trọng. Nhất thời mọi người đều sửng sốt.
Tất cả im lặng liếc mắt nhìn nhau.
Từng hồi chuông giống như tiếng nhạc đang gọi hồn réo rắt lởn vởn mãi trong không gian.
Trước khi hết thời gian chờ, đồng chí cảnh sát trẻ trực máy đã kịp nhấc ống nghe lên.
Sắc mặt của anh ta vô cùng kém bước vào phòng họp: “Báo cáo sếp, có một người dân phát hiện ra xe máy của nạn nh.ân người mẫu tối qua ở trước cửa một hầm rượu cũ, có rất nhiều m.á.u ở đó.”