Xuyên Nhanh: Nhóm Vai Chính Vì Tôi Rút Đao Khiêu Chiến

[TG1] Chương 10.2: So tài (h, 3P)

Chương 10.2: So tài (h, 3P)

Giây phút này, Dung Mộc Trình hoàn toàn biểu hiện khác với khuôn mặt xinh đẹp của hắn, con dã thú du͙© vọиɠ trong lòng hắn đã thức tỉnh, giống như một con thú nổi điên chỉ biết điên cuồng đâm chọc vào cái miệng nhỏ bên dưới.

Những sợi lông rậm rạp bên dưới ma sát vào da mặt khiến Lâm Ý cảm thấy hơi đau nhói, hương vị tanh nồng cũng dần dần lan tràn trong miệng.

Còn người đàn ông phía sau cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ, anh dùng sức nắm lấy hai cánh mông của Lâm Ý, nâng cao lên rồi vừa nhanh vừa mạnh mà đâm rút vào nơi sâu nhất.

Cả lỗ da^ʍ và miệng nhỏ đều bị hai người đồng thời đâm chọc, hai người đàn ông này cứ như đang so tài với nhau, tự mình chìm đắm vào kɧoáı ©ảʍ điên cuồng, chỉ khổ cho Lâm Ý.

Sau một hồi đâm rút điên cuồng thì Dung Mộc Trình rên lên một tiếng, hắn tăng thêm tốc độ rồi bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng Lâm Ý.

Tạ Nghiên sau lưng cũng thở hổn hển rồi bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào trong người cậu.

Mặt Lâm Ý đỏ bừng, hai mắt mờ mịt không có tiêu cự, chất lỏng sền sệt trắng đυ.c chảy ra khỏi khóe môi đỏ bừng rồi rơi xuống đất, cái mông vẫn bị nâng lên cao, lỗ da^ʍ bị cᏂị©Ꮒ thành một cái lỗ tròn không khép lại nổi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn lẫn nước da^ʍ bên trong hòa vào nhau chảy ra bên ngoài.

Cực kì dâʍ đãиɠ.

"Thật là da^ʍ." Dung Mộc Trình nắm một bên đầṳ ѵú của cậu.

Sau đó Dung Mộc Trình ôm Lâm Ý dậy, nhét dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng lên của mình vào lỗ da^ʍ của cậu lần nữa.

"A!" Lâm Ý hét lên một tiếng kinh hãi, toàn bộ cơ thể của cậu lúc này chỉ có thể mềm mại ngã vào người thanh niên, tư thế này càng khiến dươиɠ ѵậŧ của hắn đâm sâu hơn vào cơ thể cậu.

Dung Mộc Trình nắm chặt eo cậu, vừa cᏂị©Ꮒ vừa mυ'ŧ hôn cần cổ cậu, để lại trên da thịt bóng loáng từng hàng dấu hôn đỏ bừng.

"A... A... Ngực lại trướng sữa... A..." Mặt Lâm Ý tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, cái miệng liên tục rêи ɾỉ, bầu vυ' phồng lên đau nhức như muốn nổ tung, Lâm Ý xoa bóp hai bầu vυ' của mình, nhưng làm cách nào cũng không thể nặn sữa ra được, cậu đành phải đau khổ cầu xin: "A... Giúp em... giúp em mυ'ŧ... A... Sâu quá..."

"Tôi không nhìn thấy vυ' của em, thế phải làm sao bây giờ?" Hai mắt hẹp dài của Dung Mộc Trình híp lại, hắn ghé sát vào tai Lâm Ý rồi phun ra hơi thở nóng bỏng, đầu lưỡi liếʍ lên vành tai của cậu một cái, hắn đột nhiên cất tiếng cười: "Có lẽ Tạ Nghiên có thể giúp được em đấy?"

Nghe vậy, Lâm Ý tội nghiệp nhìn Tạ Nghiên đang sửa sang lại quần áo ở đối diện, cậu nức nở cầu xin, ra vẻ đáng thương vô cùng.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Ý thì Tạ Nghiên cũng không nhịn được nữa, anh lập tức giơ tay nắm lấy hai bầu vυ' của cậu.

Tạ Nghiên xoa bóp một hồi thì vén áo của Lâm Ý lên, chính diện nhìn thì đây vẫn là lần đầu tiên, cặρ √υ' của cậu cũng không lớn, chỉ thuộc cỡ vừa mới trưởng thành của thiếu nữ, giữa làn da trắng mịn nổi lên hai viên màu hồng phấn, vừa tròn vừa đỏ.

Vừa nhỏ lại vừa co giãn, nằm trong tay anh có vẻ vô cùng nghe lời, bầu ngực nằm trong tay anh nhưng vì Dung Mộc Trình đang đưa đẩy ở phía sau nên còn sẽ hơi vung vẫy lên.

"Ưʍ... anh đừng sờ... sắp căng chết... A..." Lâm Ý tới bây giờ cũng chưa bao giờ khó chịu như vậy, không phải vì bị trướng sữa mà là vì bị thanh niên phía sau trêu đùa.

Chỉ mới mấy lần mà Dung Mộc Trình đã cảm nhận được một dòng chất lỏng lạnh lẽo xối thẳng lên dươиɠ ѵậŧ của hắn, vách tường thì liên tục co bóp siết chặt lại, kɧoáı ©ảʍ xông tận đỉnh đầu hắn.

Đúng là đồ dâʍ đãиɠ trời sinh, Dung Mộc Trình cắn lên lỗ tai cậu, bắt trước hành động đâm chọc bên dưới mà ra vào lỗ tai cậu.

Khi đầṳ ѵú bị cái miệng ẩm ướt bao lấy thì toàn thân Lâm Ý đều trở nên sung sướиɠ lên, cái lưỡi linh hoạt không ngừng liếʍ lên liếʍ xuống, mυ'ŧ lấy núʍ ѵú của cậu.

Núʍ ѵú bị mυ'ŧ khiến toàn thân Lâm Ý tê dại, cậu ưỡn cao ngực lên để anh có thể dễ hút lấy hơn.

"Thích Tạ Nghiên làm em hay là thích tôi làm em?" Dung Mộc Trình tăng tốc, hơi thở của hắn cũng trở nên dồn dập hơn, hai tay nắm lấy hông của con quỷ nhỏ bên dưới.

"A...A... đều thích... Ư... nhanh quá... nhanh quá... Ư..." Lâm Ý bị cᏂị©Ꮒ tới mức đầu óc như muốn bất tỉnh, mỗi lần người thanh niên phía sau đâm vào là cậu sẽ không tự chủ mà bị đẩy về phía trước, đầṳ ѵú cũng được Tạ Nghiên ngậm lấy sâu hơn.

Âm thanh va chạm của cơ thể tràn đầy căn phòng, không khí vô cùng mờ ám.

Trận làʍ t̠ìиɦ này kéo dài tới gần sáng mới kết thúc, cuối cùng thì Lâm Ý cũng đã có thể ngất xỉu đi.