Chương 6.1: Tạ Nghiên cũng nhìn thấy (H)
Lâm Ý bị hút sữa tới mức cao trào, cả người nhũn ra như bùn, nằm xụi lơ trên giường như một con cá trên thớt.
Một lát sau, cửa phòng bị gõ vang lên, Dung Mộc Trình cũng không để ý tới bộ dạng lúc này của Lâm Ý, trực tiếp ra ngoài mở cửa, hắn biết sẽ không có người khác nhìn thấy Lâm Ý.
Không ngờ người đứng bên ngoài lại là Tạ Nghiên.
"Nói chuyện một chút?"
Giọng nói của anh bình tĩnh không chút cảm xúc nào.
Lúc trước bọn họ đã đồng ý hợp tác, hiện tại là thời điểm nên chia sẻ manh mối.
"Dung Mộc Trình."
"Tạ Nghiên."
Hai người thành công tổ đội xong cũng không định cứ vậy quay về, Tạ Nghiên đi thẳng vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Đôi mắt thâm trầm của Tạ Nghiên đột nhiên nhìn về phía giường đơn, lúc này hai chân Lâm Ý đang mở banh ra, dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn mềm mại rũ xuống, lỗ nhỏ bên dưới hơi sưng lên, vừa mới bị dươиɠ ѵậŧ bị chọc vào nên chưa kịp khép lại, để lộ một lỗ nhỏ tròn vo, ngay cả vách thịt bên trong cũng có thể nhìn thấy được, bên trong lỗ hậu bị cᏂị©Ꮒ nát còn có hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Dung Mộc Trình và dịch ruột non để lại.
Thế là tầm mắt của Tạ Nghiên lập tức đối diện với Lâm Ý.
"Anh nhìn cái gì vậy?" Dung Mộc Trình không nghĩ rằng Tạ Nghiên có thể nhìn thấy con quỷ nhỏ, nhưng ánh mắt của anh quá thẳng thắn nên hắn không thể không nghi ngờ.
Tạ Nghiên dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn lại hắn: "Nhìn thấy giường ở đây cũng nhỏ như vậy."
"Có phát hiện ra gì không?" Dung Mộc Trình hỏi.
"Bọn họ đang nói dối."
Nếu nói là nói dối thì không bằng nói là đang cố ý che dấu manh mối thật sự, chuyện này cũng không có gì kì lạ.
Dung Mộc Trình lạnh nhạt cười một tiếng: "Không phải anh cũng vậy à? Tôi nghĩ là nếu chúng ta đã hợp tác với nhau thì nên thẳng thắn với nhau."
Tạ Nghiên cũng có cùng suy nghĩ đó: "Trong khu phòng học có một căn phòng của thầy giáo, tôi đã tìm được thứ này trong ngăn kéo ở đó."
Hắn nói xong liền móc ra một tờ giấy.
Đây là một tờ danh sách, phía trên có tên của rất nhiều người, Dung Mộc Trình nhớ lại những tin tức mà chủ nhân của diễn đàn đã cho bọn họ trước đó, rồi chỉ vào mấy cái tên bên trong: "Đây là tên của những người chết sớm nhất trong trường, dự theo thời gian thì tên học sinh này là người đầu tiên."
Ngón tay thon dài của hắn chỉ vào cái tên Phạm Kỳ Kỳ,
Tạ Nghiên gật đầu: "Tối mai tôi sẽ điều tra kỹ càng hơn một chút về học sinh này."
"Nhật ký mà Quan Mạt đưa không phải là toàn bộ."
"Đúng, phía trên có dấu vết bị xé đi."
Cô ta chắc chắn đang che dấu một manh mối quan trọng.
Lâm Ý nghe cuộc đối thoại của hai người, nhớ lại tình cảnh lúc nãy liền không nhịn được mà nói: "Hai người giỏi quan sát ghê."
Lúc bảy người này họp sao cậu lại không nhận ra cái gì cả nhỉ?
"Bởi vì nếu ngốc thì cậu sẽ chết."
Câu này kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Ý, cậu buộc miệng hô lên: "Tôi rất thông minh đấy!"
Sau khi cậu đáp xong đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng cứng lại, bởi vì câu nói vừa rồi không phải do Dung Mộc Trình nói mà là Tạ Nghiên.
Sắc mặt Dung Mộc Trình tối lại: "Quả nhiên anh cũng nhìn thấy cậu ấy."
Tạ Nghiên không để ý tới câu nói đó của hắn, anh lấy lại tờ giấy rồi đứng lên, lúc ra tới cửa đột nhiên quay đầu lại nói: "Công trình của hai mươi năm trước cách âm không được tốt lắm."
Sau đó "rầm" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Lâm Ý nắm chặt vạt áo của mình rồi nhỏ giọng nói với thanh niên: "Có phải ý của anh ta là anh ta đã nghe thấy toàn bộ rồi không?"
Ý cậu muốn chỉ tới toàn bộ quá trình làʍ t̠ìиɦ vừa rồi của hai người họ.
Sắc mặt Dung Mộc Trình vô cùng khó coi, giọng nói cũng trở nên quái dị: "Sao bây giờ lại đột nhiên thông minh vậy?"
"Chứ sao nữa." Lâm Ý còn thật sự cho rằng hắn đang khen cậu, ánh mắt cũng cười tít lên.
"Mẹ nó."
Sau một tiếng mắng thì Lâm Ý lại bị Dung Mộc Trình nắm lấy cᏂị©Ꮒ tiếp, hắn làm vừa mạnh mẽ vừa điên cuồng, giống như muốn toàn bộ âm thanh rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của Cố Cảnh phải truyền hết sang bên vách tường vậy.
Ban đêm là lúc tốt nhất để ra tay.
Lâm Ý bị hắn cᏂị©Ꮒ tới mức eo lưng đều đau nhức, còn bị Dung Mộc Trình kéo tới khu dạy học, chỉ là còn có một Tạ Nghiên đi cùng.
"Sao cái gì cậu cũng không nhớ vậy?" Dung Mộc Trình hỏi Lâm Ý, cái gì cậu cũng không biết, thật sự là một con quỷ nhỏ ngu ngốc mà.
"Hôm qua tôi có nói là rạng sáng 12 giờ và 2 giờ sẽ có tiếng chuông, tiếng chuông lúc 12 giờ vang lên thì linh hồn của học sinh lớp mười một ba sẽ xuất hiện, tiếng chuông lúc 2 giờ vang lên thì đàn dương cầm ở phòng âm nhạc sẽ vang lên."