Chương 3: Liếʍ vυ'.
Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của hắn cuối cùng cũng có một vết nứt, giống như đang dò hỏi cậu rằng hắn có nghe nhầm hay không.
Dù sao Lâm Ý cũng đã nói ra, đành phải bạo dạn mà tiếp tục cởϊ qυầи áo, một đôi bầu vυ' trắng như tuyết lập tức nhảy ra khỏi áo cậu, ôm tới trước mặt Dung Mộc Trình mà cọ xát: "Tôi chỉ muốn anh giúp tôi liếʍ chỗ này mà thôi, tôi cảm thấy rất khó chịu, bóp mãi mà nó vẫn không chịu chảy sữa ra ngoài, làm tôi khó chịu muốn chết đi được, hức..."
Lâm Ý vừa nói vừa khóc lóc, còn chảy cả nước mũi ra ngoài, bộ dáng này thật sự quá xấu mặt quỷ quái rồi.
Dung Mộc Trình không thể tin được mà nhìn cặρ √υ' to đùng trên người tên tiểu quỷ trước mặt, bầu vυ' trông cực kì đẫy đà, phía trên núʍ ѵú còn đọng lại hai giọt sữa trắng đυ.c, nhưng đây không phải là một con quỷ nam hay sao?
Lâm Ý thấy đối phương chậm chạp không có động tác thì càng trở nên nóng nảy hơn, cậu đỡ cặρ √υ' của mình rồi nhón chân lên hướng về phía miệng của hắn.
Khi đầṳ ѵú nhòn nhọn chạm tới vành môi thì Dung Mộc Trình gần như phản xạ theo bản năng đàn ông mà mở miệng ra cắn lấy núʍ ѵú trước miệng.
Hương sữa thơm nồng ngay lập tức tràn đầy khoang miệng của hắn, khiến một Dung Mộc Trình vốn luôn trầm tĩnh lại ngay lúc này biến thành một con sói đói, tham lam mυ'ŧ chặt lấy đầṳ ѵú trong miệng.
"Ư... Đúng rồi... dùng sức mạnh chút, ư, sữa bị hút ra ngoài rồi, thật là thoải mái..."
Sữa bị tắt nghẽn trong núʍ ѵú cuối cùng cũng được hút ra ngoài, Lâm Ý thoải mái tới mức phát ra từng tiếng rêи ɾỉ mong manh.
Núʍ ѵú trong miệng Dung Mộc Trình bị hắn mυ'ŧ cắn tới mức sưng lên, vô cùng đàn hồi, giống như hắn đang ăn một viên kẹo vậy, làm hắn không nhịn được mà gặm cắn nhiều hơn, mυ'ŧ mạnh hơn để được uống thêm nhiều sữa nữa.
Lâm Ý sướиɠ tới mức khẽ đẩy nhẹ đầu hắn, giống như một con thú nhỏ mà nỉ non bên tai hắn: "Bên phải cũng muốn bị hút nữa."
Dung Mộc Trình lúc này hơi tỉnh táo lại, hắn thả đầṳ ѵú ra, dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn chằm chằm vào con tiểu quỷ trước mặt, há miệng nói: "Cái đó phải tính giá khác, hiện tại tới phiên cậu nói."
Lâm Ý trợn tròn mắt, thật mẹ nó không biết xấu hổ!
"Nhưng tôi rất khó chịu, anh hút nó trước đi." Giọng nói Lâm Ý lúc này như đang làm nũng, vừa mềm mại vừa mê hồn.
Trên người tiểu quỷ mặc một bộ đồng phục học sinh, quần áo ngả vàng mặc trên người cậu có chút lớn, tuổi tác của con quỷ này cũng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cho dù mùi hương của cặρ √υ' kia rất mê người nhưng Dung Mộc Trình cũng không tính mềm lòng.
Lâm Ý thấy hắn không nói lời nào thì chỉ đành ra vẻ đứng đắn mà nói: "Tôi tên là Lâm Ý, trước kia là học sinh ở đây."
Dung Mộc Trình: "Điều này chẳng có ích gì với tôi cả."
Ý là, hắn sẽ không vì câu này mà giúp cậu hút sữa.
Lâm Ý bắt đầu sốt ruột, cậu khóc lóc nói: "Tôi chỉ biết mỗi vậy thôi, trong trường học quá kinh khủng, tôi cũng không dám đi ra ngoài."
Tại sao con tiểu quỷ này lại thích khóc vậy chứ?
Tầm mắt của Dung Mộc Trình lúc này bị cặρ √υ' vì cậu sốt ruột dậm chân mà liên tục lay động hấp dẫn, hắn đột nhiên ôm lấy Lâm Ý để lên bàn, dùng miệng ngậm lấy núʍ ѵú bên phải mà hút mạnh.
Lâm Ý còn đang sững sờ, nhưng khi cảm nhận được cảm giác từ đầṳ ѵú truyền lại thì lập tức tỉnh táo, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua đỉnh đầu của Dung Mộc Trình, trong lòng thì thầm nghĩ nhân vật thụ chính cũng quá hiền lành.
Trên núʍ ѵú nhanh chóng tiết ra chất lỏng trắng đυ.c, Dung Mộc Trình hết mυ'ŧ lại liếʍ lấy đầṳ ѵú lớn lập tức khiến chất lỏng chảy ra từ đầṳ ѵú chảy xuống cổ họng hắn.
Quầng vυ' mềm mại xung quanh cũng không lớn, chỉ cần há miệng to một chút là có thể ngậm lấy toàn bộ, tiếng mυ'ŧ vυ' vang lên "chụt" "chụt" liên hồi, đầu lưỡi cũng không ngừng liếʍ láp, bôi hết nước miếng lên trên đó.
Dung Mộc Trình dùng một tay khác nắm lấy bầu vυ' còn lại bên trái, núʍ ѵú nho nhỏ lập tức bị bọc lại toàn bộ, bàn tay hắn lập tức nắn bóp, không có chút kỹ thuật nào cả, đôi lúc còn sẽ hung ác mà nắm lấy núʍ ѵú cứng ngắt như đá phía trên mà lôi kéo.
"Ư - ".
Lâm Ý đúng là muốn hắn mυ'ŧ cậu, nhưng này cũng đau quá rồi, hắn cứ như đang trả thù mà liên tục chà đạp cậu vậy, cả bầu ngực trắng nõn cũng nhanh chóng bị hắn nắn bóp tới đỏ bừng lên.
Lúc Dung Mộc Trình buông cậu ra thì con rồng bên dưới của hắn cũng đã có dấu hiệu thức tỉnh, chuẩn bị ra trận, nhưng hắn lại kiềm chế bản thân rồi quay lưng bỏ đi.
Sau khi Lâm Ý được buông ra thì bắt đầu mặc quần áo tử tế vào lần nữa, sau đó che dấu hơi thở của mình mà bám theo sau lưng thanh niên.
Hiện tại Lâm Ý là quỷ, cậu chỉ cần không cố ý hiện hình thì sẽ không ai có thể nhìn thấy cậu được, trừ người thanh niên mới giúp cậu lúc nãy ra, bời vì hắn đã bị hơi thở quỷ quái trên người cậu lây dính.
Tới khi Dung Mộc Trình quay lại chỗ đám người thì Triệu Trác Phi là người đầu tiên nhận ra hắn.
"Cậu vừa đi đâu đó?"
Dung Mộc Trình: "Chỉ là tùy tiện đi dạo một chút thôi."
"Thế cũng đừng tự làm bản thân chết ở đây đấy." Tên gầy còm trong nhóm quái dị nói.
P/s: TG1 chống chỉ định cho người sợ ma nhaaa