Ngọt Thê Thập Niên 70

Chương 32:

Tiêu Cửu Phong nhìn thấy Thần Quang như thế mới trả lời: “Tôi nghe nói lúc ấy, đại đội bên cạnh phiến đất hoang kia trước đó trồng qua khoai lang, không ít người đều vụиɠ ŧяộʍ đi đào, người đến đào đều bị tóm được, họ đều bị đói sắp chết rồi, nghe nói còn có ni cô đến đào, tôi liền nghĩ không phải cô cũng đã từng đào trộm đó chứ?”

Thần Quang nghe thấy thế, trong lòng lại thất vọng, rồi nhẹ nhàng thở phào.

Thì ra không phải như cô nghĩ.

Tiêu Cửu Phong không phải là người cho cô cái bánh trắng đó.

Ăn cháo loãng thì không đủ lấp đầy bụng được, cho nên đêm nay Thần Quang ăn mới no được lưng bụng mà thôi. Nhưng cô cảm thấy mình có thể nhịn, dù sao cũng không thể ăn hết gạo được, nếu không nhịn mà sau này hết gạo thì làm sao bây giờ?

Lúc cô chỉ có một cái bánh trắng, mỗi ngày cô chỉ gặm hai miếng, hiện tại lương thực không còn nhiều, có thể ăn lưng chừng bụng là tốt rồi.

Cơm nước xong xuôi, Thần Quang lại bắt đầu làm việc, cô định rửa bát rồi mặc lại áo ni cô, thay quần áo ban ngày ra, mang cả quần áo của Tiêu Cửu Phong đi giặt.

Tiêu Cửu Phong nhìn cô bận bịu đi đi lại lại cứ như chú ong mật nhỏ, cũng không nói năng gì, chỉ nhìn cô như vậy mà thôi.

Trên người anh bây giờ đang mặc là một cái áo khoác ngắn màu xanh, lúc nãy đã từng khoác phía ngoài cho cô.

Nhưng mới để cô mặc vào một hồi mà trên quần áo đã lưu lại mùi thơm thoang thoảng. Nói là thơm thì cũng chưa hẳn nhưng mà thanh thanh dễ chịu.

Tiêu Cửu Phong không thích mùi son phấn đàn bà, cũng không thích mùi nước hoa, anh cảm thấy rất hắc mũi, cực kỳ khó ngửi, nhưng chút hương thơm thoang thoảng trên áo lúc này đây đối với anh mà nói lại là vừa đủ.

“Trên người cô bôi cái gì thế?” Lúc Thần Quang đang cúi người mặc áo ni cô, anh khẽ hỏi.

“Bôi gì cơ? Anh có ý gì thế?” Thần Quang đang nghĩ ngợi lung tung, nghe anh nói như thế thì nghi ngờ ngẩng đầu quay sang.

Tiêu Cửu Phong hít một hơi thật sâu, quay mặt qua chỗ khác.

Thật ra đừng nhìn ni cô nhỏ này gầy yếu như vậy mà lầm, trên thực tế thì những chỗ cần lớn đều lớn cả, có lẽ vấn đề nằm ở ánh mắt của cô, thật sự là quá ngây thơ, quá đơn thuần.

“Không có gì.” Tiêu Cửu Phong nói rồi đứng dậy, trực tiếp cầm lấy quần áo: “Tôi giặt cho.”

Thần Quang vẫn cương quyết ôm lấy quần áo: “Không được, tôi muốn giặt.”

Tiêu Cửu Phong: “Cô làm việc nhiều rồi.”

Thần Quang lớn tiếng nói: “Tôi đây nhất định phải giặt.”

Giọng nói của cô vậy mà lại lớn hơn bình thường. Tiêu Cửu Phong nhìn nhìn, đành phải im lặng, thấy cô đi giặt quần áo, anh cũng đi qua phòng phía tây, tiếp tục sắp xếp giường bên kia.

Đến buổi tối, cuối cùng hai người cùng nằm xuống.

Cả hai ai phần người nấy chiếm một cái giường lớn, không nói chuyện, cứ như vậy nhìn lên xà nhà.

Qua thật lâu sau, Thần Quang nghe không thấy tiếng động bên cạnh nữa, cho là anh ngủ rồi, cho nên nhẹ nhàng xoay người.

Ai biết lúc này, lại nghe thấy Tiêu Cửu Phong bên kia cũng xoay người.

Thần Quang hơi xấu hổ: “Anh Cửu Phong, anh còn chưa ngủ à?”

Bên kia vang lên một tiếng ừ hơi khàn.

Thần Quang: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

Tiêu Cửu Phong: “Hỏi đi.”

Thần Quang: “Sao anh lại muốn lấy vợ?”

Tiêu Cửu Phong: “Không có vợ nên đương nhiên là muốn đi lấy vợ thôi.”

Thần Quang: “Không phải, anh lừa tôi.”

Tiêu Cửu Phong: “Tôi lừa cô làm gì?”

Thần Quang: “Cái cô Vương Thúy Hồng kia không phải thích anh sao? Còn có nhiều người khác nữa, tôi đều để ý thấy có rất nhiều người thích anh mà.”

Thần Quang mặc dù không hiểu chuyện đời, nhưng cô cũng đâu có ngốc. Cô cảm thấy Tiêu Cửu Phong rất tài giỏi, nếu như anh thật sự muốn lấy vợ, cố gắng nhất định có thể lấy được, cho dù không được đi chăng nữa thì không phải còn có cô Vương Thúy Hồng ở nơi đó đang nhớ thương anh sao.

Tiêu Cửu Phong bỗng nổi giọng giễu cợt: “Cô rất biết đoán đấy nhỉ.”

Thần Quang: “Đúng là tôi rất biết đoán, sư thái của chúng tôi nói, tôi là người được ánh sáng Đức Phật soi sáng, tôi đây.... “