Ngọt Thê Thập Niên 70

Chương 27:

Lúc sắp kết thúc công việc là chạng vạng tối, mọi người đều lần lượt ra về, riêng Thần Quang thì đi kiếm Tiêu Cửu Phong.

Lúc cô đi tìm, Tiêu Cửu Phong lại đang nói chuyện với người khác, nửa ngồi nửa quỳ, cầm nhánh cây vẽ vời trên đất, Thần Quang nghe thoáng qua, hình như là đang nói về kế hoạch tưới nước, nào là bọn họ có bao nhiêu đất ở đại đội sản xuất Hoa Câu Tử, trồng bông ở chỗ nào thì thích hợp, có thể đến lấy nước dưới giếng hay không...

Phải biết rằng ống nhựa khá dài, có thể lấy được nhiều nước để tưới ruộng, nhưng không thể cứ mãi như thế được, cho nên phải đào khe nước.

“Trước tiên ngày mai, đại đội chúng ta thống kê các giếng nước có thể sử dụng được, rồi lập kế hoạch lại, đào các khe nước như thế nào để mà thông hướng được. Lập kế hoạch càng sớm càng tốt, không thể chỉ xem xét các cánh đồng bông được, còn phải xem các vùng đất khác nữa, nếu như kế hoạch thật sự tốt, đại đội sản xuất chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp để đạt chỉ tiêu lắp hai đài động cơ máy bơm nước. Đến lúc đó, vấn đề nước tưới của toàn thể đại đội chúng ta tự khắc sẽ giải quyết được, không cần sức người nữa, thế thì có thể tiết kiệm được không ít thời gian.”

Tiêu Cửu Phong nhìn mấy người trước mắt, sau đó từ từ cất lời.

Tiêu Bảo Đường tất nhiên không nói lời nào, đừng nhìn chú của hắn so ra thấp hơn hắn mấy tuổi, thật ra từ khi còn bé hắn đã tâm phục khẩu phục chú hắn rồi.

Chú nhà hắn khi đã quyết làm việc gì là sẽ dốc hết sức, vạch ra kế hoạch cụ thể, nếu như chú không phải xa quê nhiều năm, thì chức vị đại đội trưởng này cũng đâu không tới lượt hắn, kiểu gì cũng chuẩn bị cho chú.

Bây giờ chú trở về rồi, kiến thức so với lúc trẻ đương nhiên cao thâm hơn, cả cách làm việc lẫn cách nói chuyện đều khống giống trước kia cho lắm, nhưng người ấy vĩnh viễn là chú của hắn.

Sau khi nghe Tiêu Cửu Phong nói qua một lượt, hắn cũng cảm thấy rất tốt.

Mấy cán bộ khác nghe cũng liên tục gật đầu, cảm thấy nếu chuyện này mà thành công thật, thì sản lượng hoa màu của đại đội nhất định có thể tăng lên không ít.

Vậy là Tiêu Cửu Phong lại bắt đầu nói, nên đào kênh rạch như thế nào, kế hoạch tưới tiêu nên làm ra sao, nói đến mức một đầu toàn đạo lý. Mà nghe được mấy cái này, những cán bộ xung quanh ngoại trừ việc gật gù cũng chẳng biết nói gì.

Bọn họ nhất thời kinh ngạc không thôi, lúc đầu nghĩ Tiêu Cửu Phong ra ngoài đi lính, hiện tại về chỉ đơn giản là kiến thức uyên thâm hơn. Giờ mới vỡ lẽ ra kiến thức của người ta quả thực cao như núi!

Lúc Tiêu Cửu Phong nói như vậy, chợt nghe tiếng Tiêu Bảo Đường đột nhiên vang lên: “Chú, trước hết hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, ngày mai tôi đưa bản đồ phân bố đất cày và giếng nước của đại đội, đến lúc đó tôi sẽ vạch ra một đường thoát nước.”

Tiêu Cửu Phong ngẩng đầu, thấy ánh mắt người cháu của mình đang nhìn về phía sau lưng anh.

Thuận theo ánh mắt của cậu ta, anh vừa nhìn sang đã thấy Thần Quang.

Cô đang đứng ở bên kia, ôm theo cái ấm xanh quân dụng của anh, ngoan ngoãn chờ đợi mình.

Y như một một bé ngoan đang chờ anh trai tan học.

Tiêu Bảo Đường nhìn thấy liền tự hiểu.

Đừng tưởng chú họ của hắn nói người ta chưa tròn mười tám tuổi nên chưa thể kết hôn, cái gì mà đợi đến khi cô ấy mười tám tuổi sẽ tìm được người đàn ông phù hợp chứ.

Theo hắn thấy, cô ni cô nhỏ kia dáng dấp không tệ, chẳng những thế mà còn rất ưa nhìn ấy chứ, chỉ là quá gầy, gầy đến mức thoạt nhìn qua thì không đáng chú ý mà thôi.

Nếu như chăm sóc tốt, nói không chừng bộ dáng nhỏ gầy kia chỉ trong mấy tháng sẽ đẹp nhất trong thôn cho coi.

Đến lúc đó, còn để chú đưa cô ni cô ấy đi xem mắt hay sao? Sợ rằng ai nhìn cô ấy nhiều một chút thôi, là anh đã đá bay người đó luôn.

Hiện tại, cô ni cô nhỏ ở phía sau đang chờ chú họ của hắn, sao lại thấy gai mắt thế nhờ, vẫn nên tranh thủ thời gian mà chuồn trước thì hơn.

Thế là Tiêu Bảo Đường cùng với mấy người đi theo không hề do dự rút lui.