Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 43:  Ngày Mai Đi Làm 1

Lữ Linh Chi có ba đứa con trai, Đại Cường với Hàn Tiền bằng tuổi nhau, thường thì mấy đứa trẻ trong quân khu đều chơi với nhau thành một đám. Đại Cường cũng là do ngày đó thấy bọn Hàn Tiền ăn bánh ruốc thịt, nên mới chạy về kể với mẹ bánh đó ngon và thơm như nào, còn bảo nếu có bánh đó thì em trai chắc chắn sẽ chịu ăn.

Thật ra cậu nhóc cũng thèm ăn, Lữ Linh Chi nào có biết làm, có điều cô ấy cũng ôm tâm tư muốn thử xem sao, nên muốn qua hỏi cách làm của cái bánh đó, chứ cô cũng chẳng biết “ruốc” là cái gì.

Liễu Tố Tố nghe thế thì nói: “Trong nhà lại hết ruốc mất, nếu mà chị muốn làm, thì cứ mua thịt về, thịt heo hay bò đều được, xong sau đó chiên kĩ...”

Cô nói tỉ mỉ một lượt, nhưng Lữ Linh Chi vừa nghe tới thịt thì nhức đầu, Liễu Tố Tố cũng nhìn ra, nhưng không vạch trần mà chỉ nói: “Nhưng mà thứ này ăn hơi ngấy, nếu Tam Cường ăn không vô, thì chị phải làm món gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của nhóc mới được.”

Mắt Lữ Linh Chi sáng ngời: “Tiểu Liễu, em nói đúng!”

Liễu Tố Tố bèn chia cho cô ấy một ít kim chi cô muối trong hũ, nhưng mà nước muối chua vẫn là mang từ quê lên, kim chi ngon hay không thì đều nhờ vào cái này. Liễu Thục Vinh vô cùng rành mấy cái này, Liễu Tố Tố bảo Lữ Linh Chi đem kim chi về áp chảo, không cần bỏ thêm thịt, vì đều giúp kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác như nhau.

Lữ Linh Chi vội vàng cảm ơn cô, đến khi cô ấy về làm theo thì phát hiện thằng con mình thế mà ăn vô rồi, trong lòng cô ấy càng cảm ơn Liễu Tố Tố, thế nên ngày hôm sau mang một rổ rau đến tặng.

Liễu Tố Tố không chịu nhận: “Chị à, chỉ một bát kim chi thôi mà, hơn nữa em cũng có chuyện nhờ đến chị.”

“Tiểu Liễu em nói đi.”

Liễu Tố Tố nói đến chuyện may quần áo, Lữ Linh Chi cười nói: “Chị còn nghĩ là chuyện gì to tát lắm, cái này thì dễ thôi, chị cũng muốn may đồ cho mấy đứa nhỏ, chúng ta cùng nhau làm ha, tiện thể chị chỉ cho em.”

Liễu Tố Tố với Lữ Linh Chi tốn cả buổi chiều làm ra được một cái mũ lưỡi trai, bây giờ vật liệu không đủ, mà màu sắc vải ở hợp tác xã mua bán cô đều không thích, buồn phiền cả buổi trời, vẫn là Hàn Liệt hỏi cô: “Màu xanh quân đội thế nào?”

“Màu xanh quân đội dĩ nhiên là đẹp rồi.” Đây là màu phổ biến hiện giờ, cả nam lẫn nữ đều thích.

“Nhưng em không mua được vải có màu xanh quân đội, cũng không thể tự nhiên cắt đồ của anh được.”

Bộ đó là đồ quân phục, cho dù đã cũ không mặc được nữa, thì cô vẫn cứ thấy phải cất giữ lại.

Hàn Liệt cười nói: “Không phải quân phục, em đi theo anh.”

Liễu Tố Tố đi vào phòng ngủ của Hàn Liệt với mấy đứa nhỏ, trong phòng cũng có một tủ đồ, quần áo được xếp gọn gàng bên trong, Hàn Liệt lấy một xấp vải từ đáy tủ ra, giũ ra thì hóa ra là ga trải giường: “Cái này là do quân đội phát, anh chỉ dùng qua vài lần, em dùng cái này được không?”

Hồi trước khi anh ở kí túc xá, lúc ngủ chẳng bao giờ trải ga giường, bây giờ nằm giường đất, cái ga nhỏ này lại chẳng vừa.

“Tất nhiên dùng được rồi!” Liễu Tố Tố gật đầu, cái ga giường này còn mới tinh, cắt ra một mảnh làm mũ, phần còn lại biết đâu còn có thể may quần áo cho mấy đứa nhỏ, quân phục kiểu nhỏ màu xanh quân đội, bọn nhỏ mặc ra ngoài hãnh diện biết bao nhiêu.

Liễu Tố Tố vừa nghĩ đến mấy đứa nhỏ nhà mình mặc chung một màu xanh xanh này, không nhịn được bật cười. “Phó đoàn trưởng Hàn anh thật là thông minh!”

Nhìn cô mặt mày hớn hở, anh cũng kiềm không được gương cao khóe miệng.

Cứ như vậy, được Lữ Linh Chi giúp đỡ, Liễu Tố Tố đã nhanh chóng làm xong một cái mũ lưỡi trai, bây giờ không có gì để làm vành mũ, cô chỉ có thể thay bằng giấy cứng, dán lên trước vài cây trúc, để vành nón có thể dựng thẳng.

Làm vậy thì mũ chắc chắc không được đẹp lắm, thậm chí còn hơi ẩu, nhưng Hàn Cẩm lại cực kì thích, cứ ôm cái mũ nhỏ của mình miết, đến khi ngủ cũng không chịu cởi mũ ra.

Sau đó Hàn Liệt nói với nhóc: “Dì tốn nhiều sức làm cho con cái mũ này, con mà không bỏ ra, lỡ lát ngủ đè nó dẹp mất rồi làm sao?”

Hàn Cẩm lắc đầu, nhóc ngủ rất ngoan, sẽ không đè mũ đâu.

Hàn Liệt liếc qua Hàn Tiền và Hàn Trình đang chơi bên cạnh : “Con không đè, nhưng còn em con thì sao?”

Ngày đầu khi ngủ cùng nhau, sáng tỉnh dậy lại thấy Hàn Trình vốn dĩ ngủ đầu bên kia với mình lại nằm sang hướng khác, xém chút là gác chân lên mặt nhóc luôn rồi.

Hàn Cẩm im lặng, sau đó cũng bỏ mũ xuống, cất kĩ nó đi.

Mặc dù chỉ có Hàn Cẩm muốn đội mũ, nhưng sợ hai đứa còn lại không vui, Liễu Tố Tố lại tìm Lữ Linh Chi nhờ cô ấy chỉ mình may quần áo.

Lữ Linh Chi tò mò hỏi: “Tiểu Liễu à, mấy mảnh vải thừa này không đủ làm áo tứ thân, nhà em còn vải không?”

Liễu Tố Tố nghĩ ngợi: “Hình như còn chị ạ.”