Trước đây một bên mặt của hai đứa nhỏ có một vùng cao nguyên đỏ*, lần trước khi Liễu Tố Tố ở cửa hàng bách hóa thị trấn, đã đặc biệt mua một hộp dầu ngao, thứ này sờ vào thì giống như mỡ lợn, mùi cũng có chút kỳ lạ, nhưng dùng để bôi lên mặt thì có hiệu quả tốt lắm, mỗi ngày sau khi tắm xong, Liễu Tố Tố đều sẽ bôi khắp mặt bọn nhóc, sau hai ngày, cao nguyên đỏ đã nhạt đi một chút.
*高原红: cao nguyên đỏ, đề cập đến các mảng đỏ bong tróc hoặc hình chùm trên mặt của những người sống ở các khu vực cao nguyên trong một thời gian dài.
Hàn Tiền di chuyển mặt ra khỏi: "Mẹ đang kể chuyện, anh muốn nghe."
"Mẹ có thể kể chuyện?" Hàn Trình không tin, cũng áp tai tai lên: "Oa, thật đúng là như vậy!"
Cậu nhóc cũng muốn được nghe chuyện!
Nhưng mẹ nói mẹ với chị Tú Tú là con gái, đồng chí nam thì không thể bất chấp mà vào phòng của đồng chí nữ vào buổi tối được, vì vậy bọn nhóc nghe vừa đứt quãng vừa không được rõ lắm.
Đôi con ngươi xoay một vòng, Hàn Trình lập tức leo đến bên cạnh Hàn Liệt, ngửa đầu nói: "Chú Hàn ơi, cháu muốn nghe kể chuyện, chú kể chuyện cho chúng cháu đi!"
Hàn Tiền cũng phản ứng lại, đúng rồi, tuy rằng bọn nhóc không được nghe được câu chuyện của mẹ, nhưng bọn nhóc vẫn còn chú Hàn cơ mà!
Xem ra em trai ngốc nghếch vẫn rất là thông minh!
Bị hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm, Hàn Liệt ngây người một chút.
"Chú Hàn ơi, tâm trạng của chú đang không tốt à?" Hàn Trình đột nhiên nói.
Sợ bị đứa nhỏ nhìn ra được, Hàn Liệt vội vàng lắc đầu: "Không có."
"Vậy chú kể chuyện cho chúng cháu đi!"
Hàn Liệt không biết kể chuyện, anh chỉ biết huấn luyện người, cái loại huấn luyện có thể làm cho tân binh khóc ấy, mấy đứa con nít choai choai chắc chắn chịu không nổi. Liếc mắt nhìn bọn nhóc: "Muốn nghe chuyện là vì không ngủ được à?"
"Vâng, vâng." Hai đứa nhỏ đồng thời gật đầu, ngay cả Hàn Cẩm cũng nhìn sang.
"Được rồi, lại đây hít đất mấy cái, khi nào muốn ngủ thì dừng lại." Hàn Liệt dựa vào tường, nhướng mày nói.
Hàn Trình còn không biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với cái gì, ngây ngô hỏi: "Chú ơi, hít đất là cái gì thế ạ."
Nửa phút sau, trên giường lò to rộng, ba cái đầu đinh nhỏ đã cúi đầu xuống, mông chổng lên, nằm úp sấp một cách ngay ngắn, Hàn Liệt đứng ở dưới giường, từng bước từng bước mà hướng dẫn: "Cánh tay của Tiểu Tiền phải cong xuống, Tiểu Cẩm đừng cúi đầu xuống, còn Tiểu Trình nữa, khép mông vào."
Cảm xúc của mọi người khi được hướng chỉ đạo thì vô cùng đau khổ.
Hàn Tiền: Vì sao mình lại nghĩ rằng em trai ngu ngốc đã trở nên thông minh cơ chứ!
Hàn Trình: Hu hu hu đời này mình cũng không muốn nghe kể chuyện nữa.
Mà Hàn Cẩm còn đang suy nghĩ, vì sao mình lại phải tham gia vào cuộc vui này chứ.
…
Khi nhà họ Hàn cực kỳ náo nhiệt, thì Dư Hồng Anh đang nói chuyện với sư đoàn trưởng Chung: "Cô gái Tiểu Liễu kia ấy, thật sự là không tệ, càng nhìn tôi càng thích, Tiểu Hàn thật may mắn mà."
Sư đoàn trưởng Chung chưa từng gặp Liễu Tố Tố, nhưng cũng biết được có thể nhận được sự đánh giá cao của Dư Hồng Anh như vậy, chắc chắn là vô cùng không tệ rồi. Về phần Tiểu Hàn có may mắn hay không thì... đột nhiên, ông ấy nghĩ đến bản báo cáo thẩm tra chính trị còn chưa có kết quả kia.
"Sao vậy?"
Sư đoàn trưởng Chung vội vàng lắc đầu: "Không có gì."
Thẩm tra chính trị có liên quan đến quân sự, trước khi có kết quả thì không ai có thể nói được gì, sợ Dư Hồng Anh nhìn ra được, ông ấy vội vàng nói sang chuyện khác: "Đây là cái gì thế?"
Dư Hồng Anh cười nói: "Tiểu Liễu cứ nhất quyết đưa cho tôi, nói là thịt bò khô."
"Thịt bò khô?" Trước đây khi phục vụ quân đội ở Tây Bắc, sư đoàn trưởng Chung đã từng ăn thử qua rồi, thịt bò làm thành thịt khô, ăn vào thì cứng cứng và dai, ông ta không thích ăn cái này, vừa định bỏ xuống thì nhìn thấy Dư Hồng Anh đang nhìn chằm chằm, ông ấy lập tức nhét nó vào miệng.
"Thấy thế nào?"
"Ngon lắm!" Mắt của sư đoàn trưởng Chung sáng lên, thật sự ăn rất ngon! Tuy rằng là thịt khô, nhưng một chút cũng không dai, mùi than cốc rất đậm đà, còn mang theo vị cay nhè nhẹ, sau khi ăn xong thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ khẩu vị và thỏa mãn cơn thèm.
Ông ấy chưa ăn loại thịt khô nào ngon như vậy!
Sư đoàn trưởng Chung ăn hết miếng này đến miếng khác, chợt nghĩ đến nhà ăn, tuy đồ ăn trong nhà ăn của bọn họ cũng không tệ, nhưng ai lại không muốn ăn được đồ ăn ngon hơn chứ. Hơn nữa các chiến sĩ cả ngày huấn luyện mệt mỏi cả ngày rồi, ăn ngon miệng cũng có thể có thêm sức.
Đồng chí Tiểu Liễu vừa mới đến, chắc hẳn còn chưa tìm được công việc, nếu có thể đến nhà ăn giúp đỡ thì thật không tồi!