Ta Là Menfuisu

Chương 18: Chương 18

Trong tẩm điện của Asisu, Nefenmat và Menfuisu đang lo lắng nhìn nàng. Dù biết rằng nàng sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng họ không khỏi hoảng hốt.

Nefenmat hiền từ nhìn Asisu. Đứa con gái này, từ nhỏ đã không để ông lo lắng việc gì. Nàng là một công chúa tao nhã, mẫu mực. Là một tỷ tỷ ôn nhu, trọn chức trách. Là một đại tư tế thần thông quảng đại, có thể liên thông với thần linh. Có thể nói, Asisu từ nhỏ đã là một con người hoàn hảo không hề để phụ vương như ông lo lắng. Nhưng hơn ai hết, ông là người hiểu rõ nhất. Những tài năng của nàng hoàn toàn có được nhờ cố gắng. Những đại thần, người dân kia đều không biết, nữ nhi của ông đã phải vất vả đến mức nào để có được những thành tựu như vậy. Hiện giờ, người mà ông đưa về lại đặt thêm gánh nặng lên người nàng. Phụ vương như ông, thật không xứng.

Menfuisu ngồi bên giường, nắm chặt tay Asisu. Lòng hắn quặn thắt lại khi nhìn thấy nàng đau đớn. Nhưng cũng chỉ có lúc này, hắn mới có thể được đến gần nàng như vậy. Hắn biết rõ, ngay khi tỉnh dậy, việc đầu tiên nàng làm chính là giãy tay ra khỏi hắn. Một nụ cười bi ai xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ của Menfuisu. Tay càng siết chặt. Không sao. Dù bị nàng từ chối ngàn vạn lần cũng được, chỉ cần nàng... tỉnh lại.

Một nơi khác trong cung điện, Hitari đang thở hổn hển đứng giữa đống hỗn độn do bà tức giận mà gây ra.

Trong lúc bà ta giận dữ, một nữ hầu tiến vào:

- Nữ vương, có thư từ nước nhà gửi tới.

Hitari giựt lá thư từ tay nàng, mở ra. Bà ta âm trầm cười một tiếng:

- Nefenmat, Menfuisu, đây là các ngươi bức ta. Đừng trách vì sao ta độc ác.

Đồng thời, tại tẩm điện của Asisu, Nefenmat và Menfuisu cũng nhận được tin tức từ Ưng vệ.

Nefenmat sau khi nghe Ưng vệ báo, nét mặt càng trầm. Ông đem về một con rắn, điều này dĩ nhiên ông biết. Ông đã nhận ra Hitari là một nữ nhân có tâm cơ ngay từ đầu, nhưng ông nghĩ bản thân có thể thay đổi nàng bằng tình yêu của ông. Nay, con rắn ông đem về muốn quay đầu cắn ông? Vậy phải xem bản lĩnh của nó.

Menfuisu nhìn qua nét mặt phụ vương. Trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh. Hitari trước mắt hắn chỉ là một kẻ hề, không hơn. Nay lại dám khiến Asisu trúng độc. Muốn chết, còn khó đó. Hắn chắc chắn sẽ không để bà ta chết dễ dàng.

Thời gian những ngày sau đó, Hitari đều yên phận ở tại tẩm điện đãi khách của Ai Cập. Các vị đại thần cũng không hề yên lòng trước hành động phối hợp của bà ta. Họ biết đây là bà ta đang thu mình để chuẩn bị ột cuộc phản kích lớn tới Ai Cập.

Thời gian chừng một tuần trăng sau đó.

Mặt trời ló dạng. Ánh bình minh rạng ngời lại không bao phủ hết mảng âm trầm nơi hoàng cung. Từng người, từng người đứng đầu Ai Cập đều hiểu rõ, một làn sóng to lớn đang đổ ập lên đất nước họ.

Chính điện, Nefenmat vẻ mặt không vui nhìn Hitari đang hàm tiếu cười đứng trước mặt ông. Nữ nhân ngu ngốc! Chưa gì đã vội vàng nộp mạng!

Hitari cao ngạo đứng thẳng lưng, trừng mắt nhìn về phía Nefenmat. Phụ vương đã báo tin, chỉ một lúc nữa thôi, Ai Cập sẽ thuộc về nàng.

Nefenmat nhìn Hitari, khó chịu hỏi:

- Hitari, ai cho phép nàng tự tiện tiến vào chính điện?

- Bệ hạ, thϊếp thân là hoàng phi của người. Tiến lên chính điện gặp người thì có gì sai? _ Giọng nói nũng nịu, tay nâng lên che khóe miệng, Hitari quả là có tài quyến rũ người khác.

Nefenmat khinh thường hừ một cái. Ông phất tay:

- Hôn lễ chưa thực hiện. Ta cũng chưa ban chiếu chỉ phong nàng làm phi. Nàng chỉ là nữ vương Nubia tới đây làm khách mà thôi. _ Thực sự cũng không phải ông quên. Mà là mấy hôm trước, Asisu cứ quấn quýt quanh ông, làm ông không có thời gian ban chiếu. Nghĩ lại, chắc đây cũng là mưu kế của nó rồi. Thầm nở nụ cười dung túng. Asisu, từ trước tới giờ luôn có tài lợi dụng lợi thế của mình một cách triệt để nhất. Lừa dối, bày mưu sau lưng ông, lại khiến ông không giận được.

Hitari cắn môi, mắt hạnh mở lớn trừng về phía Nefenmat. Ngủ cũng đã ngủ với nàng, lại không phụ trách? Hèn hạ! Cũng may nàng đã tính trước, chiếm luôn ngai vàng của ông ta xem ông ta còn cao ngạo được bao lâu?

- Vậy sao? Vậy giam lỏng ta ở tẩm điện chính là đạo đãi khách của Ai Cập các người sao? _ Dù sao cũng đã thua về mặt thân phận, còn mặt thể diện này thì bà ta phải đòi mới được. Dám giam lỏng bà?

- Vậy đầu độc công chúa điện hạ của chúng ta là đạo làm khách của Nubia các người sao? _ Một tiếng nói tức giận vang lên cắt ngang cuộc tranh cãi của Nefenmat và Hitari.

Hitari nghe giọng nói đó thì xoay lưng lại nhìn về phía cổng điện. Ở đó chính là bá quan văn võ triều thần Ai Cập. Người lên tiếng là Minue.

Imhotep bước lên, trực tiếp bỏ qua Hitari, quỳ tâu với Nefenmat:

- Bệ hạ, thần đã hoàn thành việc mà người ban xuống. Trở về phục mệnh.

Theo lời ông, các vị đại thần cũng quay về chỗ đứng của mình, vui vẻ nhìn màn kịch sắp diễn ra.

Minue sau khi mắng người cũng không dừng lại, tiến đến trước mặt Hitari đối chất:

- Thế nào? Nữ vương Hitari, người không còn cách đáp lại sao? _ Sự tình bà ta đầu độc Asisu đã vượt qua giới hạn chịu đựng của Minue, khiến một con người ôn nhuận nho nhã trở thành người miệng lưỡi sắc bén, cao ngạo chỉ trích bà ta.

Hitari lườm Minue một cái. Tên võ tướng đáng ghét này! Ba lần bốn lượt phá rồi bà! Chỉ một cô công chúa mà thôi, chẳng qua đẹp chút, còn khiến hắn si tình như vậy? Nhớ tới việc đính ước giữa Menfuisu và Asisu, bà ta càng nghiến răng nghiến lợi. Sao nàng ta lại tốt số đến mức đó cơ chứ?

- Tướng quân nói đùa. Ta không có đầu độc công chúa điện hạ của các người. Các người dường như không có bắt gặp ta làm vậy đi? Mà quên nữa, công chúa điện hạ của quý quốc mấy ngày nay không thấy, có phải độc rất mạnh không? _ Tức thì tức, đấu khẩu vẫn không thể thua. Mà Asisu đó, chết rồi thì tốt! Không chết thì để cô ta nhìn đất nước yêu quý của mình thuộc về tay ta rồi chết càng thú vị.

- Không phiền nữ vương quan tâm, ta rất khỏe. _ Asisu bước vào chính điện, dịu dàng đối đáp với Hitari. Đứng bên cạnh nàng là Menfuisu đang ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Hitari.

Ánh mắt của Menfuisu khiến Hitari rùng mình. Sau đó, bà ta tức giận trừng lại. Hitari thầm nhủ, sợ cái gì chứ? Phụ vương đã lo liệu hết rồi. Không cần sợ. Hắn rất nhanh sẽ không còn cao ngạo như lúc này.

Menfuisu đang rất giận dữ. Những người hiểu được tính cách hắn đều nhận ra điều này. Hừ. Đầu độc Asisu, sau đó lại lấy điều này ra chọc tức Minue, nguyền rủa Asisu chết? Hắn từ khi nào hiền từ như vậy? Khiến ột tên hề như bà ta cũng dám chạm vào nghịch lân? Càng nghĩ càng tức giận, hàn khí trên người tỏa ra càng nhiều.

Asisu nhìn nhìn Menfuisu, lại nhìn nhìn bá quan văn võ đang run người trước áp lực ‘em trai’ nàng tỏa ra. Nàng thở dài, nhìn hắn:

- Bình tĩnh. _ Không nói nhiều. Hiện tại điều nàng không nguyện ý làm nhất là nói nhiều cùng Menfuisu. Không phải ghét hắn, mà là không biết nên đối xử hắn ra sao. Hắn chiếm thân thể em trai nàng, nàng phải hận, nhưng... Nhắm mắt, cố khiến bản thân quên đi việc này, tập trung vào việc đối phó Hitari.

Không thể không nói, Menfuisu quả thực rất quan tâm Asisu. Một người ngoài nóng trong lạnh như hắn lại có thể để ý người khác tới mức này thật không dễ dàng. Chỉ một câu trấn an của nàng cũng đủ để ánh mắt ngàn năm bất động của hắn lóe lên tia sáng vui mừng, rồi lại tắt đi trong nháy mắt khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của nàng.

Thầm cười khổ. Nàng chính là như vậy, hắn cũng đâu phải không biết. Ngoài Menfuisu, Asisu không đặt tâm mình vào bất cứ ai khác. Điều này không phải hắn hiểu rõ nhất sao? Điều này cũng chính là điều hắn yêu nhất ở nàng không phải sao? Còn than vãn gì nữa? Nếu Asisu dễ thay lòng như vậy thì đã không còn là Asisu hắn yêu rồi. Trời mới biết, hắn hiện tại căm ghét tính cố chấp của nàng như thế nào.

Được rồi, khó chịu cũng đã khó chịu rồi, nàng không để ý hắn cũng không phải chuyện mới xảy ra.

Menfuisu mặc niệm giây lát liền quay sang Hitari trừng mắt. Hiện tại hắn khó chịu, cũng không thể để hắn khó chịu một mình. Ít nhất phải kéo một người xuống nước. Vậy là Hitari đáng thương của chúng ta đã rơi vào tầm ngắm của vị hoàng tử đang lửa giận phừng phừng. (Tác giả: Hình như bà ta vô can với việc này thì phải? Menfuisu: Không sai. Tác giả: Vậy sao ngươi chơi kỳ vậy? Menfuisu: Ta tức giận, người khác sao có thể dễ chịu? Tác giả: *trầm mặc*)

Hitari sau khi bình phục qua ‘cơn bão mùa đông’ từ hàn khí của ai đó tỏa ra thì tao nhã cười với Asisu:

- Ồ, ngươi khỏe rồi à? Công chúa điện hạ quả là cát nhân thiên tướng. _ Đúng vậy. Người khỏe rồi thì tốt. Còn có cảnh tượng rất thú vị đang chờ ngươi xem mà, không nên chết quá sớm.

Menfuisu tiến lên chắn trước người Asisu:

- Khiến nữ vương phiền lòng. Vương tỷ ta tự nhiên có thần linh bảo hộ. Còn nữ vương người nha, có vẻ thần linh Nubia không quá yêu quý người rồi. _ Khóe miệng vi kiều, giọng nói bỡn cợt. Hẳn không ai có thể nhận ra người vừa tỏa hàn khí vừa rồi chính là hắn.

- Hoàng tử điện hạ thật vui tính. Ta là nữ vương Nubia, đương nhiên có thần linh Nubia bảo hộ. _ Hitari cắn răng đáp lời. Nhịn, chút nữa thôi triều đình Ai Cập sẽ tan hoang, không nhịn được việc nhỏ sẽ hư việc lớn.

- Vậy sao? Ta thấy nữ vương mi tâm có hắc khí, khóe mắt còn hơi nhăn, nét mặt cũng không được như trước. Cứ tưởng nữ vương có chuyện gì. Xem ra là ta nhìn lầm. _ Menfuisu cười cười tiếp tục xỏ xuyên. Mất ngủ mấy đêm, sắc đẹp tàn phai. Nhìn bà ta càng ngày càng giống phù thủy. Thầm giật mình một cái. Hắn khi nào thì trở nên soi mói, lời nói ác độc tới mức đó. Sắc đẹp là tính mạng của người phụ nữ nha. Hắn sao có thể nói như vậy. Xem ra Hitari đã tạo nghiệt gì khiến nhân thần cộng phẫn mới làm hắn thay đổi dữ vậy. Hắn vốn là một người rất ôn nhu. (Tác giả: *vuốt mồ hôi*)

- Đương nhiên là hoàng tử nhìn lầm rồi. _ Hitari cười phụ họa. Tuy vậy, tay bà ta cũng bất giác đưa lên xoa xoa khóe mắt.