Bị Bạn Cùng Phòng Làm Đến Phát Khóc

Chương 11: Bị anh ᒪàʍ Ŧìиɦ đến bất tỉnh (H)

Editor: BemBem

Hạ Tư Tư gật đầu, đôi mắt đỏ hoe nước mắt cô từ từ rơi xuống, nhìn thực sự rất đáng thương.

Thành Cương ban đầu có ý định hỏi cô, ngay khi anh muốn làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ thì anh tuyệt đối sẽ không chạm vào phụ nữ còn trinh, bởi vì anh không có tính toán muốn kết hôn hoặc quan hệ lâu dài với một người phụ nữ, anh bị thân thể cô quyến rũ anh lập tức sẽ cho cô hưởng thụ tình ái cùng với vật chất tốt nhất, cô chỉ cần cho anh thể xác là được rồi.

Anh thậm chí còn không nghĩ đến việc cô còn trinh, nhưng giờ anh nên rời đi ngay lập tức, bởi vì lý trí đã làm cho anh rõ ràng rằng cô gái nhỏ này nhất định không dễ bị trêu chọc, anh không nên chạm vào cô, nhưng sự mẫn cảm của anh khiến anh không còn thời gian để suy nghĩ nữa, anh thầm nghĩ muốn hung hăng chiếm hữu cô một cách mãnh liệt, cô vẫn còn trinh, chưa từng được một người đàn ông nào chạm vào, đây quả thực một điểm hấp dẫn chết người.

Loay hoay một lúc, Thành Cương đưa tay lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô, anh nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên sẽ hơi đau, nhưng một lúc sau em sẽ cảm thấy sướиɠ."

Thắt lưng liên tục dùng sức, qυầи ɭóŧ bông của cô gái nhỏ vẫn đang treo lơ lửng dưới đầu gối, nhìn không thấy tình hình dưới thân, Thành Cương xé qυầи ɭóŧ của cô ra, ném sang một bên rồi kẹp hai chân cô vào giữa hai bên eo anh, như vậy có thể nhìn rõ hình ảnh anh lấy côn ŧᏂịŧ đâm vào tiểu bức cửa cô.

Tiểu bức mềm mại hồng nhuận của cô gái nhỏ lúc này đã ăn gần hết qυყ đầυ của anh, Hạ Tư Tư vặn eo kêu gào khóc lóc, nhưng Thành Cương không có ý dừng lại, anh tiếp tục dùng lực đâm vào, ép chặt gậy thịt của anh vào tiểu bức của cô từng chút một.

"Đau quá, đau quá,… a dừng lại đi." Hạ Tư Tư bật khóc, hai tay cô ôm chặt lấy cánh tay anh.

Cánh tay của anh dày và mạnh mẽ như cái thứ dưới đũng quần vậy, chính xác mà nói, cô hoàn toàn không thể nắm hết vào, vì vậy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô đang bao lấy cánh tay màu đồng mạnh mẽ của anh.

Thành Cương nhìn chằm chằm nơi giao nhau của hai người, hết lần này tới lần khác ngẩng đầu lên trấn an cô, rồi lại nhìn chằm chằm vào chỗ cũ.

Hạ Tư Tư hoàn toàn không dám nhìn, thật ra ngẩng đầu lên cô cũng có thể nhìn thấy, cô biết mình thậm chí không cần phải nhìn cũng nghĩ đến nơi giao nhau giữa hai người bây giờ đáng sợ như thế nào, một thứ quá to được đâm vào trong lỗ nhỏ của cô, cô đã từng thủ da^ʍ, và hơi đau khi nhét những ngón tay mảnh khảnh của cô vào bên trong đó, chưa kể đến sự to lớn khổng lồ của anh.

Thành Cương lúc này không dám dùng vũ lực, liền dùng sức nhét nửa côn ŧᏂịŧ vào, vẫn dĩ tiểu bức của cô đã nhỏ, bay giờ cái thứ thô to đi vào cảm giác như thể xé toạc nó ra bất cứ lúc nào, nhưng quả thực là rất sướиɠ, khúc thịt mềm mại trong cái lỗ ôm chặt lấy côn ŧᏂịŧ đang đút vào, vừa mυ'ŧ vừa kẹp chặt lấy như một cái miệng mềm mại mịn màng, anh nghĩ gặp được cô sớm hơn có phải tốt hơn không, thật sự rất đáng tiếc.

"Sao em kẹp chặt vậy? Thả lỏng người một chút nào." Thành Cương khàn giọng, anh nhìn Hạ Tư Tư đang khóc với đôi mắt rực lửa.

Đôi mắt cô đỏ hoe và ngấn lệ: "Tôi đau quá, không biết làm thế nào để thả lỏng, anh nhẹ một chút, tôi vẫn còn là người bệnh." Thành Cương hoảng hốt khi nghe thấy cô nói. Anh vội cúi xuống liếʍ bầu vυ' chen vào cô, nghĩ rằng nếu có nhiều nước hơn thì có lẽ sẽ dễ dàng đút vào hơn.

Nửa non côn ŧᏂịŧ đang cắm vào trong hạ thể cô, ngực cô bị anh xoa nắn, liếʍ mυ'ŧ, cảm giác đau đớn và kɧoáı ©ảʍ đan xen vào nhau, vừa khóc vừa rêи ɾỉ.

Anh tiếp tục dùng sức đâm côn ŧᏂịŧ vào trong lỗ nhỏ của cô, cuối cùng qυყ đầυ chạm vào màиɠ ŧяiиɧ mỏng manh, trong khi Hạ Tư Tư vẫn đang xuất thần, eo anh bỗng nhiên cử động mạnh, qυყ đầυ trực tiếp đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ của cô. Một chất lỏng ấm chảy qua mã mắt của anh, đó chắc chắn là máu trinh nữ của cô.

Chỉ nghe thấy cô hét lên và khóc tức tưởi, dùng hai tay đập vào ngực anh kêu đau và kêu anh bỏ nó ra ngoài, lúc này anh chỉ biết giở trò dỗ dành cô, ôm cô vào lòng bằng cả hai tay, nói rằng sẽ mau hết đau, nhưng gậy thịt đã đút vào sâu bên trong, chỉ khi nào qυყ đầυ lên đến tận tử ©υиɠ thì nó mới không đút vào được nữa.

Anh nhìn xuống vẫn còn một một khoảng chưa được đút vào, cũng không cách nào đút vào được, nếu không cô gái nhỏ nhất định sẽ không cho anh vào lần sau.

Anh từ từ rút côn ŧᏂịŧ ra nhưng cái lỗ lại khít quá, anh có thể cảm nhận được khúc thịt mềm quấn quanh côn ŧᏂịŧ của mình, tiếng rên của cô gái nhỏ dưới anh cũng dần dần ngừng lại, giống như vừa đau đớn vừa cao trào.

"Côn ŧᏂịŧ của tôi dài quá không đút hết vào lỗ nhỏ của em được." Hạ Tư Tư đặt tay lên vai anh mang theo tiếng khóc nức nở kiều diễm.

Mỗi lần côn ŧᏂịŧ cương cứng của anh đút sâu vào trong khiến cô không chịu được run rẩy toàn thân, cảm giác thân dưới như bị đâm đến mức muốn rách ra, cô nghĩ làʍ t̠ìиɦ sẽ rất sảng khoái, nhưng như thế này thì sao có thể sướиɠ được?

Mỗi lần anh liếʍ đều có cảm giác bỏng rát, Thành Cương không an ủi cô nữa, anh chỉ vùi vào ngực cô mà mυ'ŧ hai đầṳ ѵú của cô, cả hai bầu vυ' đều ướt và tê dại khi bị anh liếʍ.

Hạ thể dần dần co giật, động tác càng lúc càng nhanh, cô luôn cảm thấy hạ bộ của mình sắp bị anh làm cho nổ tung, khúc thịt mềm mại quấn lấy côn ŧᏂịŧ của anh mà đút ra, đút vào khiến anh cảm thấy sảng khoái nhưng cô như bị xé thành hai nửa, vừa đau vừa không chịu nổi.

"Aah, chậm lại đi, khó chịu quá." Cô cảm thấy như có một cây cột bị chèn vào giữa phần dưới của mình vậy. Cô hối hận vì cái gì mà đồng ý cho tên huấn luyện viên thô bạo này phá thân.

Mãi sau khi đâm vào được hơn 20 phút thì cô mới dần quen với sự tồn tại của thứ đó, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng dần trở nên dồi dào chầm chậm chảy ra, anh đang dùng thứ đó cọ xát vào da thịt mềm mại của cô, côn ŧᏂịŧ cũng đột nhiên trở nên cứng ngắc hơn, bắp chân Hạ Tư Tư như nhũn ra, hai mắt mờ mịt, tiếng thở dốc càng lúc càng gấp gáp.

Cô chìm vào trong kɧoáı ©ảʍ, đôi mắt xinh đẹp trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, sắp ngạt thở, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trực tiếp bắn vào người cô, mạnh mẽ phun ra, lần đầu tiên thực sự không thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai mắt đen láy, toàn thân mềm nhũn rồi ngất đi.

Khi tỉnh lại, cô đã được Thành Cương bế vào phòng tắm để tắm rửa.

"Mặc quần áo xong, anh sẽ đưa em đến bệnh viện." Thành Cương vừa nói vừa cẩn thận rửa sạch tiểu bức của cô.

Trong lần làʍ t̠ìиɦ kịch liệt vừa rồi, cô đã toát mồ hôi hột, hiện tại cơn sốt đã hạ nhiệt, tại sao phải đến bệnh viện?

"Anh đưa tôi đến bệnh viện để làm gì? Tôi bị sốt?" Hạ Tư Tư khó hiểu.

"Phần thân dưới bị rách một chút, ước tính em cần phải đến bệnh viện." Thành Cương cảm thấy có chút áy náy, trầm giọng nói.

Thảo nào cô cảm thấy bên dưới đau rát khi bị anh đâm vào, khi tỉnh lại cô vẫn cảm thấy như vậy, hóa ra chỗ đó của cô bị anh đâm nát!!!

Chúa ơi! Cô không có mặt mũi nào để đến bệnh viện vì cái chuyện hết sức tế nhị này!!! Tên đàn ông đáng ghét! Rõ biết thứ đó lớn vậy nhưng anh không hề nhẹ hơn chút nào! Có thể nói hai người họ có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© không xứng nhau, vì vậy không nên làʍ t̠ìиɦ!!!