Editor: BemBem
Trên đường đến ga tàu điện ngầm, Hạ Tư Tư vào cửa hàng tiện lợi mua hai chiếc bánh bao hấp và một gói dưa chua, của hàng này miễn phí nước nóng cô trực tiếp ăn trong đó. Trưa nay, cô đã nếm thử qua các món ăn cao cấp của nhà hàng Nhật Bản, bây giờ ăn thứ này nó thật sự rất khó nuốt, nhưng bây giờ không ăn buổi tối sẽ đói không ngủ được.
Nhìn lướt nhìn vòng bạn bè trên wechat, cô nhìn thấy bài viết của Thẩm Nam Gia, trên đó viết dòng chữ nhớ bạn, trong ảnh người đàn ông mặc áo T-shirt mà cô đã tặng, chắc là ám chỉ cô đi, Hạ Tư Tư đỏ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn quyết định gọi điện cho Thẩm Nam Gia, nhưng gọi mấy cuộc đều không có trả lời, cô đành phải đi tàu điện ngầm về nhà.
Sau khi trở về, phát hiện không có ai ở nhà, Hạ Tư Tư thừa dịp đồ lưu manh kia không ở nhà cô chạy nhanh vào phòng tắm tắm rửa, giặt giũ và phơi quần áσ ɭóŧ trong phòng rồi khóa cửa lại, vì sợ cảnh đêm qua sẽ lặp lại.
Trong đầu cô nghĩ lại hình ảnh trong phòng thử đồ hôm nay, miệng khô khốc, không biết có phải cô đang cô đơn hay không, hay là cô đang xảy ra chuyện gì?
Thực sự khát nước nên cô phải mặc quần áo ngủ vào rồi xuống phòng khách rót nước, vì cô cũng có sở thích ngủ khỏa thân nên bây giờ cô không mặc đồ lót, may mà tên lưu manh côn đồ kia không có ở nhà, cô chỉ muốn rót một chút nước lên uống nên không cần mặc chúng.
Ai ngờ vừa rót nước xong thì phòng khách liền nghe thấy tiếng cửa mở, Hạ Tư Tư sợ hãi vội vàng đặt cốc nước xuống rồi chạy lên phòng, nhưng sau khi nghe thấy tiếng mở, thì lại có một âm thanh khác truyền đến, cô quay lại nhìn, thì ra là anh ngã xuống đất.
Mùi rượu nồng nặc chắc anh đang say, sau khi nghĩ lại, buổi trưa anh có lòng tốt mang đồ ăn cho mình, Hạ Tư Tư quyết định lại và đỡ anh dậy, nhưng anh quá nặng, Hạ Tư Tư dùng rất nhiều sức mới đỡ anh dậy được.
Quay lại nhìn thì nhìn thấy đôi mắt lờ đờ của anh đang mở, cô nhìn vài lần rồi nói: "Anh... anh tỉnh rồi?"
Hạ Tư Tư đỡ anh, anh quá nặng, cô không có tâm tư để nói chuyện với anh.
Bất ngờ, anh ghé vào tai cô nói: "Tôi nhớ em... Nhớ tiểu bức của em..."
Anh nói hai câu làm Hạ Tư Tư đỏ bừng mặt, tai cũng đỏ, dựng tóc gáy, cô bị anh hù dọa, nhưng không hiểu sao lỗ chân lông trên người giãn ra, không biết có phải là đang khẩn trương không, tim cô bây giờ đang đập bình bịch.
Giây tiếp theo cô bị anh ép lên tường, áp người vào thân thể cô, trực tiếp đưa tay lên xoa hai bầu ngực, khàn cả giọng nói: "Cặρ √υ' này ta quá, anh rất muốn ăn, chắc sẽ giống tiểu bức của em, rất mềm mại."
Hạ Tư Tư tức giận mắng anh trong lòng, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời thô tục như vậy, cô sửng sốt không biết phải đáp lại như thế nào, cô muốn đẩy anh ra, nhưng cô rất yếu đuối nên không có sức mạnh.
Sau đó cô bị anh bế lên, mở của phòng ngủ của cô ra, anh vẫn còn say nên trực tiếp bế cô đặt lên giường.
"Anh.. Anh làm gì vậy hả? Tôi không cần!" Hạ Tư Tư cuối cùng cũng bật ra.
Chân cô dễ dàng bị anh tách ra, cô không mặc qυầи ɭóŧ, thân dưới trần trụi phơi bày trước mắt của anh, cô nhìn anh nghiêng người vùi đầu vào giữa hai chân cô.
Cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó trơn bóng mềm mại liếʍ láp tiểu bức, làm cô run lên vì tê dại, kɧoáı ©ảʍ xa lạ tràn ngập toàn thân, da đầu run lên, bụng dưới nóng ran, tất cả đều là cảm giác xa lạ.
Trong một giây tiếp theo, anh quấn lấy hai cánh môi tiểu bức của cô và mυ'ŧ, làm Hạ Tư Tư thoải mái hét lên.
"Đừng...á... ưʍ... không được... bên dưới rất bẩn... a a a... anh mau cút ra... đồ lưu manh thối."
Bỏ qua sự giãy giụa và mắng mỏ của cô, anh vươn tay xuống phía dưới váy cô, vuốt ve đùi và bụng cô rồi đưa hai tay lên bóρ ѵú, ngay lập tức đầu ti của cô cứng lại.
Hai cánh môi tiểu bức phấn nộn vẫn ở trong miệng anh, cô cảm giác anh đang dùng đầu lưỡi chọc chọc hai cánh môi, còn dùng đầu lưỡi của mình trực tiếp đâm vào lỗ nhỏ của cô, ấn vào đó, cố gắng đút vào.
"Không ... không cần... ưʍ... a a a..." Cô trong miệng kêu không cần, nhưng bên dưới lại trung thực hơn, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra làm ướt cả tiểu bức, dâʍ ɖị©ɧ thấm cả vào lưỡi anh.