Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ

Chương 1: Máu nhuộm đêm đen

“ Hừ..! Ngươi như thế nào vẫn còn chưa chết ? Còn trở về làm cái gì ..?” Lâm Quốc An vẻ mặt đầy chán ghét nhìn Tô Uẩn trước mắt mới về đến nhà, phảng phất như không phải nhìn thấy người, mà giống như nhìn thấy rác rưởi .

“ Ba ba ! Người đừng nóng giận, tỷ tỷ thật vất vả mới trở về được, ba liền không cần sinh khí“

Âm thanh mềm mại, ngọt ngào từ trên đầu cầu thang truyền đến. Chỉ thấy người tới mặc một thân tiểu lễ phục màu trắng ưu nhã. Nàng có một khuôn mặt cực kỳ đáng yêu nhìn giống như tiểu oa nhi, tóc dài xoã ngang vai, mỗi bước đi yểu điệu phảng phất giống như một tiểu công chúa mỹ lệ .

Lâm Quốc An vừa nhìn thấy là Liễu Mộc Tuyết, sắc mặt liền tập tức trở lên nhu hoà, đi qua dẫn Liễu Mộc Tuyết đến ngồi trước bàn. Lâm Mục Hiên bên cạnh vốn đang thờ ơ lạnh nhạt , vừa thấy người đến là Liễu Mộc Tuyết, thì biểu tình cũng lập tức bắt đầu trở lên sủng nịnh, nhu hoà, sôi nổi bảo nàng ngồi vào bên cạnh người. Không thèm liếc nhìn người em gái ruột là nàng lấy một cái .

Nàng thực ủy khuất, trong lòng cảm thấy thực sự ủy khuất.

Trước mắt là hình ảnh người một nhà cỡ nào tương thân tương ái!

Tô Uẩn phảng phất cảm thấy chính mình là dư thừa, cũng bắt đầu cười chính mình ngu xuẩn.

Nàng mới chính là thân thân cùng huyết thống với bọn họ, nhưng lại không bằng nữ nhi họ nhận nuôi. Bọn họ sủng ái nàng ta, không đành lòng để nàng ta chịu dù chỉ một chút thương tổn. Cũng không thèm xuy xét một chút đến cảm nhận của nàng, nữ nhi thân sinh này.

Liễu Mộc Tuyết là nữ nhi bọn họ nhận nuôi.

Ở thời điểm nàng mới đi vào nhà này, nàng cũng từng thật lòng thích người em gái này, lòng tràn đầy vui mừng. Chính là dần dần Liễu Mộc Tuyết bắt đầu cướp đi của nàng hết thảy mọi thứ, chỉ cần là thứ gì nàng yêu thích, Liễu Mộc Tuyết liền muốn lấy đi, ba ba, ca ca, bạn trai thanh mai trúc mã, đều đứng ở bên nàng ấy. Mỗi nụ cười, mỗi tiếng nói của nàng ta đều tác động vào nhân tâm.

Mà mẫu thân, người duy nhất thật lòng yêu thương nàng hiện đang ở đâu? Bà đã sớm tại vào năm nàng 18 tuổi buông tay nhân gian vì bệnh ung thư dạ dày .

Liễu Mộc Tuyết khóc, nhíu mày, thương tâm. Mỗi lần như vậy đều nhận định do Tô Uẩn làm hại. Nàng ta cỡ nào thuần khuyết đáng yêu, làm cho mọi người không màng tất cả đi bảo vệ nàng ta, an ủi nàng ta. Mà Tô Uẩn nàng thì bị coi là người con gái độc ác nhất. Nàng có chút tự cười, liền tưởng nghĩ xoay người rời đi, nơi này đã sớm không còn thuộc về nàng, không phải là nhà của nàng nữa. Nàng bị người ta bắt cóc mấy tháng, bọn họ lại chẳng thèm quan tâm, thật vất vả mới từ chỗ đó trốn thoát trở về, lại trực tiếp bị đưa đi trại cai nghiện. Lần này vừa đi chính là một năm, thật vất vả mới ra ngoài được, lại chỉ nhận được một câu: “Ngươi như thế nào còn chưa có chết đi “

Đã có một thời, nàng cũng là thiếu nữ thanh xuân, hoa quý.

Nhưng sau này, nàng lại bị người muội muội thân ái này thiết kế, rơi vào tình cảnh bị mấy tên lưu manh thay phiên cưỡng bức. Hơn nữa còn quay lại video đưa lên Internet. Ngay cả lần bị bắt cóc mất tích này, tay nàng bị tiêm vào một lượng ma tuý lớn, sống không bằng chết, tìm được một cơ hội từ chỗ đó chạy trốn ra ngoài. Bọn họ lại xem cũng không thèm xem một cái, liền trực tiếp đưa nàng đi trại cai nghiện. Thật vất vả từ trại cai nghiện ra tới, lại hiện giờ nhìn bọn họ tương thân tương ái đúng là thật châm chọc.

Thật tốt một cái người nhà, thật tốt một cái muội muội!

Còn có tên nam nhân mà nàng liều mạng thích kia, thanh mai trúc mã của nàng, vị hôn phu Lý Niệm An. Nàng đã từng hết lòng yêu thương hắn. Dù cho bảo nàng moi trái tim của mình ra đưa cho hắn đều có thể. Cuối cùng chính là vì cái gì hắn cũng không cần nàng? Ánh mắt hắn nhìn nàng phảng phất giống như nhìn thấy rác rưởi…? Người mà hắn thích từ trước đến nay đều là Tuyết nhi.

Tuyết nhi, Tuyết nhi nàng ta làm thật tốt! Người nhà của nàng, bạn thân của nàng, bạn học của nàng, bạn trai của nàng, không có ai không phải là ruồng bỏ nàng mà đi. Nàng là nữ nhân độc ác nhất trên thế gian này. Ngẩng đầu đem tất cả chua xót dưới đáy mắt bức trở về, những người này không đáng để nàng khóc, không đáng .

“ Tỷ tỷ , chị cũng lại đây đi, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên”.

Liễu Mộc Tuyết đi về phía nàng trên mặt hiện ý cười ôn nhu giống như một tiểu thiên sứ, chỉ là Tô Uẩn nhìn thấy trong đáy mắt nàng ta ý cười nhạo, phảng phất như diễu võ, dương oai. Bây giờ tất cả mọi thứ của ngươi đều là của ta, ngươi còn có thể làm như thế nào?

Tô Uẩn chán ghét liếc mắt nhìn Liễu Mộc Tuyết một cái. Còn chưa có kịp mở miệng thì liền thấy ca ca ruột thịt của nàng Lâm Mục Hiên cau mày, mở miệng, “không cần qua chỗ đó, nơi đó thật bẩn “

Đi vài bước về phía trước, Tô Uẩn nhìn một đám người nhà vừa xa lạ mà vừa quen thuộc trước mắt mình. Môi đỏ như máu mỉm cười:

“Các ngươi có phải thật yêu thích Liễu Mộc Tuyết hay không? Thực yêu nàng, thực yêu nàng, ha ha… Như vậy nếu nàng đã chết thì sao? Nàng đã chết thì sao? Ha ha ha”

Trong thanh âm này có điên cuồng, tuyệt vọng, hận ý lạnh băng, nàng hận tất cả mọi người. Nàng điên rồi, từ lúc bị luân phiên cưỡng bức nàng cũng đã điên rồi, có lẽ từ lúc bắt đầu nàng không nên đồng ý nhận nuôi nàng ta, nhà chỉ có bốn bức tường lạnh lẽo, trở về đến cái hào môn thế gia lạnh lẽo .

Tô Uẩn đem Liễu Mộc Tuyết trước mặt kéo đến đến bên cạnh mình, ánh mắt khờ dại, phảng phất như đang xem một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, từ trong túi móc ra một cây dao nhỏ, ở trên mặt nàng khoa tay múa chân, “ Nhìn xem, các người nhìn xem a, đôi mắt này xinh đẹp cỡ nào a, nhìn thật chọc người yêu thương như vậy. Nếu ta đem móc ra tới, làm thành tiêu bản nhất định thật đẹp. Chậc chậc ai nha các ngươi đau lòng a … haha đau lòng mới tốt, đau lòng mới tốt …”

Ánh mắt nàng trở nên tối tăm có chút không giống bình thường , dùng dao nhỏ ở trên má của Liễu Mộc Tuyết vẽ ra một đường rất nhỏ, nháy mắt liền chảy ra máu màu đỏ tươi , mang theo mùi tanh động lòng người.

Tô Uẩn cười , nhìn người một nhà trước mắt đang trở nên kinh hoảng, thất thố, tâm tình bắt đầu trở nên vui sướиɠ .

“Đau lòng ư? Ha ha, chỉ có vậy các ngươi liền đau lòng? Mộc Tuyết, em gái tốt của ta.”

Tô Uẩn nhìn Liễu Mộc Tuyết trên mặt hoảng sợ, tâm tình vui vẻ lên, cầm trên tay dao nhỏ tiếp tục hoa tay múa chân trên mặt Mộc Tuyết, giống như đang lựa chọn ,” khuôn mặt xinh đẹp như vậy ta nên cắt chỗ nào thì tốt ??? … ha ha…”

“ Súc sinh ! Ngươi dừng tay cho ta. Ta thế nào lại có cái dạng nữ nhi này.”

Lâm Quốc An cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài. Hắn giờ phút này hận sao không đem cái nữ nhi này khi vừa sinh ra liền trực tiếp dìm chết đuối trong bể bơi. Hiện giờ không chỉ có đem mặt mũi gia đình ném mất, còn làm thương tổn nữ nhi hắn yêu thương nhất.

“ Ngươi lúc trước như thế nào không chết ở trại cai nghiện đi. Còn trở về đây làm gì? Ngươi buông thanh đao ngay cho ta, mau ! “

Ca ca ruột thịt của nàng, Lâm Mục Hiên cũng gấp tới hai mắt đỏ đậm, hận không thể gϊếŧ nàng .

Thật là một nhà tương thân tương ái!

Chỉ có một chút thương tổn cũng làm cho bọn họ gấp thành như vậy sao?

Lúc trước, nàng bị người ta thay nhau cưỡng bức, thời điểm video bị đưa lên Internet, không ai tin tưởng nàng, không ai an ủi nàng, chỉ có phỉ nhổ.

Lúc nàng bị người ta bắt đi, ngày ngày làm nhục, tiêm ma tuý vào người, bị nghiện ma tuý. Thật vất vả để về đến nhà cũng chỉ nhìn thấy những ánh mắt chán ghét, trực tiếp đưa đi trại cai nghiện, chịu mọi ngược đãi.

Từ trại cai nghiện trở về sau đó, cũng chỉ có nói một câu “ngươi như thế nào còn chưa chết, còn chưa chết …?”

“Mới có như vậy các ngươi liền sợ ư? Còn chưa đủ đâu, còn chưa đủ đâu”.

Tô Uẩn giơ con dao lên định vẽ xuống, lời nói liền đột nhiên im bặt. Nam nhân nàng yêu nhất, Lý Niệm An lặng yên đi tới không một tiếng động, trực tiếp cầm một cái bình hoa thật lớn đập lên đầu nàng, sau đó xoay người ôm Liễu Mộc Tuyết vào ngực .

“Tuyết nhi, Tuyết nhi! Đừng sợ hãi. Chúng ta đi bệnh viện “

Cảnh vật phía trước mắt nàng bắt đầu mơ hồ.

Nhóm người nàng yêu thương chân thành đều đi an ủi tiểu công chúa đang sợ hãi kia.

Người con gái thuần khiết giống như thiên sứ kia nhìn về phía nàng cười, phảng phất như đắc ý, mà Tô Uẩn nàng, lại giống như rác rưởi bị vất bỏ ở trong góc, không người hỏi đến, chậm rãi chết đi.

Hận! Thật là hận!

Nếu nàng có thể sống lại một đời, nàng nhất định phải sống vì chính mình . Đem những người hại nàng, làm nhục nàng, tất cả vất vào địa ngục, cùng nàng nếm thử mùi vị giống nhau.

Điên rồi! Đúng vậy! Nàng đã điên từ lâu rồi ….