Dương Nguyệt Nguyệt luôn được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa sao có thể chịu được, cô ta chưa từng bị cha mình đánh qua, lúc này phản ứng lại thì trên mặt liền cảm thấy tê dại đau nhức, cô ta không khỏi mở to mắt, không tin được mà mở miệng quát: "Cha, cha dựa vào cái gì mà đánh con! Con chẳng làm gì sao cả!"
"Con còn nói nữa! Con nhìn xem tay em gái con bị con làm phỏng thành ra thế nào rồi!" Dường như là Dương Quốc An lại bị Dương Nguyệt Nguyệt chọc giận, giơ bàn tay lên định đánh thêm cái nữa. Tô Uẩn kịp thời mở lời, giọng điệu só với Dương Nguyệt Nguyệt lại như mèo con, nhỏ nhẹ yếu ớt.
"Cậu, đừng trách chị Nguyệt Nguyệt, đều là Tiểu Uẩn sai, tiểu Uẩn không nên trêu chọc chị Nguyệt Nguyệt..." Tô Uẩn hít sâu một hơi, cố gắng giấu tay mình đi, dùng tay không bị bỏng bao lên trên, nhìn giống như là muốn che kín vết thương, nước mắt bắt đầu cố gắng thu lại, cũng không khóc lóc kể lệ, cũng không có đi mách lẻo, chỉ yên lặng cúi thấp đầu, mím chặt môi, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, yên lặng ngồi một góc chờ đợi.
Bộ dạng này vừa nhìn đã làm cho người ta càng lên thương xót, chỉ là một đứa bé mười tuổi mà thôi, sao lại có thể hiểu chuyện như thế. Dương Quốc An không nói gì, thái độ cũng dịu lại, ông ta bày ra vẻ mặt dịu dàng nhất có thể, sau khi đi tới bên cạnh Tô Uẩn thì ngồi xổm xuống, chậm rãi mở lời, dường nhi là biết Tô Uẩn sẽ sợ, dù sao Tô Uẩn vẫn luôn luôn yếu đuối nhát gan, lúc này Dương Quốc An chỉ sợ hù đến cô.
"Đến đây, Tiểu Uẩn, đưa tay ra cho cậu nhìn được không. Nói cho cậu biết, có phải chị Nguyệt Nguyệt làm không, cậu sẽ đánh nó cho con."
Đưa tay giấu ra sau lưng, Tô Uẩn lắc đầu, mím môi, bị đau mà toát ra mồ hôi lại trên trán, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ cắn môi dưới, làm cho môi dưới trắng bệch ra, không còn chút màu máu nào: "Không ạ, tay của con rất tốt, không đau chút nào, không phải lỗi của chị Nguyệt Nguyệt, đều là do Tiểu Uẩn không cẩn thận, làm nước trà dội lên tay..."
Tô Uẩn vừa nói xong, Dương Nguyệt Nguyệt liền kinh ngạc, từ lúc nhìn thấy cơn tức trên mặt cha mình, cô ta tự nhiên biết hôm nay không thoát được bị phạt, nhưng mà không ngờ, Tô Uẩn lại không tố cáo cô ta, tự nhận lỗi về bản thân mình, điểm này làm cho Dương Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ quái, cô ta chán ghét Tô Uẩn, không có nguyên nhân gì cả, chỉ đờn giản là chán ghét Tô Uẩn.
"Cha cũng thấy đấy, chính nó nói không phải do con làm, là do nó không cẩn thận." Dương Nguyệt Nguyệt che lấy bên má bị Dương Quốc An đánh sưng to, đi tới trước mặt Tô Uẩn, còn dùng vẻ mặt có ý là may mà cô biết điều để nhìn Tô Uẩn.
Trông thấy biểu cảm này của đối phương, trong lòng Tô Uẩn không khỏi cười mỉa mai, nhưng ngoài mặt vẫn như cũng ra vẻ không hiểu, cô cũng sẽ không uổng công chịu bỏng, cô không phải là Bồ Tát, sẽ không giống như giống mấy kẻ ngây thơ ngốc nghếch đi giúp cô ta.
Quả nhiên nghe Dương Nguyệt Nguyệt không mảy may có dáng vẻ ăn năn, Dương Quốc An tức giận, thật sự tức giận, trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Nguyệt, giọng nói có thể nghe ra cơn tức: "Mày nghĩ tao mù chắc, vừa mới vào cửa tao đã thấy cả rồi, em gái có lòng tốt rót trà cho mày uống, thái độ của mày thì sao, chẳng lẽ bình thường tao dạy cái gì mày đều quên cả rồi? Còn có mặt mũi mà ăn nói hùng hồn à, không biết xấu hổ sao..." Lúc này, Dương Quốc An lại vung tay tát mạnh tới, đánh cho cả người Dương Nguyệt Nguyệt đều ngốc luôn, mặt cũng sưng vù lên, dấu tay đỏ rực in lên phía trên.
Cô ta phản ứng lại mới biết được sợ hãi, nước mắt chảy ra, khóc lóc sướt mướt trốn sau lưng bà nội Tô, xem bà nội Tô như là lá chắn: "Bà ngoại, cha muốn đánh chết con, hu hu hu..."
Tô Uẩn hài lòng nhìn cảnh tượng trước mặt, cô chính là đóa sen đen mọc ra từ địa ngục, bề ngoài nhìn yếu đuối thuần khiết, trong lòng lại âm hiểm ngoan độc, ung dung thản nhiên, đả thương người một cách vô hình, cho nên thiếu cô, hại cô, cô nhất định sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.