Cảm giác này rất quen thuộc, giống như, giống như có gì đó theo thời gian bắt đầu sống lại, thứ gì đó trong lòng cô chậm rãi hòa thành một thể, cứ như tìm lại được thứ đồ mà cô đã lãng quên, hoặc là nói, bây giờ cô mới thật sự là mình, một bản thân hoàn chỉnh. Tiếng gọi càng ngày càng gần, dường như đang quanh quẩn bên tai, vùng ngực ấm áp ngày càng nóng rực, thời gian trôi qua, phía trước xuất hiện một vết sáng, Tô Uẩn thuận theo bước ra ngoài...
Không biết đã qua bao lâu, Tô Uẩn bị cơn đau nhói ở đầu làm cho tỉnh lại, bên tai lại nghe thấy âm thanh xuất hiện trong giấc mơ kia, bây giờ nghe thấy vô cùng rõ ràng. Cô chậm rãi mở to mắt, bởi vì vừa rồi nhìn thấy hồi ức trong giấc mộng, dẫn đến tâm trạng của cô vẫn chưa hồi phục, vừa mở mắt ra, bên trong đều mang theo sát ý nồng đạm, còn cả lạnh lẽo như băng.
Dương Mai đúng lúc thấy Tô Uẩn tỉnh lại, không nhịn nổi mà nhìn về phía Tô Uẩn. Thế nhưng giờ phút này lại bị ánh mắt của cô làm cho tinh thần run lên, cả người giống như bị đóng đinh, toàn thân trên dưới đều lạnh buốt. Loại cảm giác này cũng chỉ kéo dài một giây đồng hồ, ngắn ngủi đến nỗi làm cho người ta tưởng chỉ là ảo giác, bởi vì một giây sau, Tô Uẩn đã khôi phục lại.
"Mẹ..." Tô Uẩn mở miệng, giọng nói khàn khàn, cuống họng cũng thấy ngứa ngứa, khô khan, giống như là đã mấy ngày không được ăn không được uống vậy. Cả người khó chịu vô cùng, vẫn có chút đau nhói như kim châm, nhưng mà đã tốt hơn nhiều so với trước đó. Bây giờ chỉ cảm thấy cả người không có sức lực, giống như là vừa qua một con bệnh nặng.
Tô Uẩn hồi tưởng một chút, cô lại gặp được một lão quỷ trên đường, sau đó là một chàng trai mặc áo hồng, rồi sau đó ngã bất tỉnh, sau khi ngã bất tỉnh... Nhớ tới chỗ này, Tô Uẩn liền nằm chặt bàn tay mình. Điều cô nhớ nhất lại là những ký ức không nên nhớ, những thứ đen tối đã chôn sâu trong lòng lại được triệu hồi ra. Cô sẽ không yếu đuối nữa, thế giới này chỉ có thể tự mình dựa vào mình, cho nên người hại cô chắc chắn không được chết tử tế, không được chết yên lành.
Hừ, làm sao để chơi chết mấy người nhỉ, "tình cảm chân thành" của tôi ơi, Liễu Mộc Tuyết đã muốn làm một đóa hoa sen thuần khiết, vậy thì Tô Uẩn cô sẽ là đóa hoa sen màu đen nở nộ trong địa ngục.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, Tô Uẩn hạ mắt xuống, nét u ám quỷ dị thu lại trong mắt, còn có cả thứ gì đó đang nở rộ.
Nghe được thanh âm khàn khàn của cô, Dương Mai hiển nhiên là đau lòng vô cùng. Bà vội vàng bưng chén nước từ bàn bên cạnh tới, đưa tới trước mặt Tô Uẩn. Cổ họng cô sớm đã khát khô, cũng không khách khí mà trực tiếp đón lấy, uống ừng ực một hơi, bởi vì uống quá vội nên bị sặc mấy ngụm. Dương Mai vội vàng vỗ lưng giúp cô nhuận khí.
"Đứa nhỏ này, con uống chậm thôi..."
Sau khi điều hòa lại hơi thở, Tô Uẩn nhìn Dương Mai, bắt đầu dò hỏi: "Mẹ, sao con lại ở đây?"
Nghe thấy thế, động tác tay của Dương Mai cũng ngừng lại, đặt chén trà lên bàn, nói: "Con ấy, làm cho mẹ lo gần chết..." Nói đến đây, Dương Mai dừng một chút, lúc này vẫn còn bộ dạng sợ hãi, bà liền càng ôm chặt Tô Uẩn vào trong lòng. Tô Uẩn cũng vui vẻ hưởng thụ cảm giác thoải mái, ấm áp tràn trề trong vòng tay của Dương Mai. Cô ngoan ngoãn giống như mèo nhỏ, cuộn tròn trong ngực bà, nghe bà nói một câu.