Dù Bà nội Tô khó tính, nhưng dù sao cũng là cháu gái mình, thấy bộ dáng này của Tô Uẩn, sắc mặt bà cũng dịu xuống. Đương nhiên cũng có nguyên nhân khác, chẳng hạn như sắc mặt âm trầm của Dương Mai. Cho dù bà là một người thiện lương yếu đuối, nhưng là người có tính tình ngoài mềm trong cứng, ai đυ.ng vào bà thì cũng không sao, dù sao thì vẫn còn những người khác, tuy rằng chưa nói câu nào nhưng những vẻ mặt kia cũng đã chứng minh tất cả, rốt cuộc dù là ai thì cũng sẽ luôn thiên vị kẻ yếu.
Điều này là Tô Uẩn đã học được ở kiếp trước, cô phải trở thành một đoá sen đen, bên ngoài giống như một đoá sen trắng tinh, vô hại, đơn thuần, nhu nhược, nhưng trái tim đã nhiễm đen, âm hiểm xảo trá, hắc hoá! Đối với những người này, cô không cần phải khách khí nhường nhịn, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn thì cô mới có thể bảo vệ gia đình này, nhưng tất nhiên hiện tại tuổi cô còn quá nhỏ.
“Mẹ, mẹ cũng nghe rồi đó, chuyện này không phải do Tiểu Uẩn làm, cái ly lớn như vậy, nếu không phải Tiểu Uẩn né kịp, có phải bây giờ đầu đã bị thương rồi không, nếu vậy thì bây giờ trên mặt đất không phải là những mảnh vỡ pha lê, mà là đầu Tiểu Uẩn đang chảy đầy máu.” Dương Mai đau lòng ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve đầu của Tô Uẩn, tựa như trong lòng vẫn còn sợ hãi, mặc dù lúc này Tô Uẩn không có vấn đề gì, nhưng tim vẫn đập thình thịch.
“Chị dâu tư, chị cũng thấy rồi đó…” Dương Mai ôm Tô Uẩn vào ngực, nói với Triệu Nhạc Hương, hình như cũng đang đắc ý định châm chọc Tô Uẩn của bà, giờ làm thế nào cũng không nói ra được một câu. Dương Nguyệt Nguyệt trước mặt hơi sợ hãi, khẽ cúi đầu, hiếm khi yên lặng, hiển nhiên đang không biết phải làm sao. Người hiểu cô tất biết, Dương Nguyệt Nguyệt một khi nói dối hay làm sai chuyện gì sẽ không nói lời nào, trở nên cực kỳ an tĩnh.
Thấy tình hình có chút bất lợi, Triệu Nhạc Hương luôn khôn khéo lập tức thay đổi sắc mặt, giơ tay phải lên định đánh Dương Nguyệt Nguyệt. Lực đạo nhìn qua cực kỳ mạnh, có người nhìn qua muốn khuyên can, ánh mắt đều nhìn về phía Dương Mai. Đây là chuyện của con gái nhà người ta, mình đâu thể nào nhúng tay vào.
Dương Mai bình thường vẫn luôn thiện lương và yếu đuối giờ phút này lại vô cùng kiên nghị, bà không khuyên can như mọi người mong muốn, mà cứ đứng im như vậy, bà muốn xem thử Triệu Nhạc Hương có dám đánh hay không.
Bàn tay giơ lên hồi lâu vẫn không thấy Dương Mai khuyên ngăn, Triệu Nhạc Hương đành phải cẩn thận nhìn sang cầu cứu bà nội Tô. Quả nhiên bà nội Tô lập tức lao tới, cầm lấy tay của Triệu Nhạc Hương kéo ra. Nắm lấy cơ hội, Triệu Nhạc Hương thuận theo bà nội Tô khuyên ngăn rút tay về, lui lại một bên, quay lại nhìn Dương Mai, giọng nói dịu đi, “Chị dâu cả, chị xem, Tiểu Uẩn hiện tại cũng đâu có chuyện gì, hà tất phải chuyện bé xé ra to, phải so đo như vậy.”
Bà cười nhìn Tô Uẩn, biết rõ Tô Uẩn không có vấn đề gì, giọng nói cũng ra vẻ không quan tâm lắm.
Người khác đánh con gái bạn, bạn tìm đối phương giải quyết, nhưng đối phương lại còn nói, không phải chỉ đánh có một chút thôi sao, cũng không xảy ra việc gì, sao bạn lại nhỏ mọn như vậy, thì bạn nghĩ như thế nào? Tô Uẩn nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi bật cười, trên thế giới thì ra vẫn còn loại người vui tính như vậy, có lẽ cô nên liều một phen.
Tô Uẩn vẫn giữ nguyên biển cảm đáng yêu mềm mại như cũ, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận mím chặt, giống như có chuyện phiền lòng, đôi mắt đáng yêu mở to nhìn cảnh tượng trước mắt tựa hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô bước tới trước mặt Dương Nguyệt Nguyệt, vô cùng thành khẩn nói, “Thực xin lỗi chị Nguyệt Nguyệt, Tiểu Uẩn khi nãy không nên cự tuyệt yêu cầu của chị Nguyệt Nguyệt, nếu không cũng sẽ không chọc giận chú và dì.” Nói tới đây, nàng cẩn thận nhìn vẻ mặt của mọi người, có chút lo lắng, sợ hãi.
Một cô bé hiểu chuyện như vậy ai mà lại không thích, vì thế tình hình bắt đầu nghiêng về một phía. Lần đầu tiên, mọi người nghiêng về Dương Mai và Tô Uẩn, còn Dương Nguyệt Nguyệt vẫn luôn quen với việc người khác phải làm theo ý cô lại bị chỉ trích, suýt nữa thì bật khóc.
Tô Uẩn cười thầm trong lòng, đúng như cô tưởng tượng, giờ phút này đoá sen đen trong lòng nàng cũng đang lặng lẽ nở rộ…