Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 9: Con Riêng

Gần đây Hà Tiên Dương sống không quá tốt. Tuy rằng Thường Mạn Tinh không cư xử thiếu kiên nhẫn ra mặt nhưng thái độ đối với hắn vẫn rất lạnh nhạt. Hắn thật sự không biết phải dỗ dành vị đại tiểu thư này từ đâu, những thủ đoạn hắn hay dùng lúc trước, hiện giờ hình như đều trở nên vô dụng.

Cô dường như bị đả kích khi biết mình không thể sinh con, mỗi ngày toàn tâm toàn ý quan tâm đến con nuôi, những thứ khác thì đều có vẻ lạnh nhạt.

Không chỉ phải dỗ dành Thường Mạn Tinh, bên kia hắn còn phải dỗ dành tình nhân của mình. Tình nhân Chu Lam giúp hắn sinh một đứa con trai tên Hà Trạch, cô ta chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, có một khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa lại rất biết nghe lời. Vốn dĩ khi hắn ở nhà luôn bày ra gương mặt tươi cười hòa nhã để đối phó với Thường Mạn Tinh, còn lúc ở nhà Chu Lam thì tính tình lại không tốt một chút nào, nhưng miễn là đưa tiền cho cô ta thì một câu oán hận Chu Lam cũng không dám nói, quả thực là rất biết thời thế.

Nhưng vì chuyện Hà Trạch bị người khác nhận nuôi nên Chu Lam gần đây không an phận, ba ngày hai bữa lại gọi điện khóc lóc kể lể với hắn, lúc đầu Hà Tiên Dương còn trấn an vài câu nhưng nghe nhiều quá lại cảm thấy phiền chán.

Bây giờ Hà Trạch đã bị người giúp việc ở Thường gia nhận nuôi, hắn hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc, ở trên còn có một tòa núi lớn là Thường gia đang nhìn chằm chằm, hắn không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ. So với Chu Lam thì trong lòng Hà Tiên Dương càng hoảng hốt lo sợ chuyện này hơn. Đứa con trai cưng của mình vô duyên vô cớ trở thành con nhà người ta, nếu vẫn không có biện pháp đem thằng bé trở về thì nó phải nhận người khác làm cha mẹ, Hà Tiên Dương làm sao có thể chịu đựng được.

Nhưng hôm nay, hắn nhịn không được cũng phải nhịn. Lại lần nữa tắt máy sau khi nghe Chu Lam khóc lóc kể lể xong, Hà Tiên Dương mệt mỏi xoa xoa ấn đường, gọi trợ lý Vưu.

“Đêm nay chuẩn bị một chút, mua cho Chu Lam cái túi xách mà cô ấy muốn lần trước, tôi đi thăm cô ấy.”

“Vâng ông chủ.” Nắm được tình huống, trợ lý Vưu lập tức đồng ý, xoay người ra ngoài, gửi tin nhắn đi.

Thường Mạn Tinh lúc này đang ngồi cạnh bể bơi nhìn Hà Vị Minh bơi lội, đột nhiên cô nghe thấy tiếng chuông, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh mở ra thì nhìn thấy tin nhắn. Cô mỉm cười một cái, ấn gọi.

“Trợ lý Nghiêm, tôi là Thường Mạn Tinh đây, tôi muốn tìm cô nói chuyện một chút, không biết cô có thời gian rảnh không?”

Cô nói chuyện điện thoại xong, từ trên ghế nằm đứng lên, gọi người ở trong bể bơi: “Vị Minh.”

Thân ảnh xinh đẹp ở trong bể xoay người bơi lại chỗ cô, bên cạnh bể xuất hiện một cái đầu.

Thường Mạn Tinh khom lưng sờ chiếc đầu đang dính đầy nước của cậu, giọng nói so với lúc trước thân thiết hơn vài phần: “Mẹ có chút việc cần ra ngoài đến tối mới về, con ở đây bơi một lát rồi sau đó đi lên nghỉ ngơi, không thể bơi quá sức nghe không?”

Hà Vị Minh bám vào thành bể, tóc đen mềm dán lên lên khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt đen bình tĩnh nhìn cô.

“Được, con chờ mẹ về ăn cơm chiều.” Cậu nói.

Thường Mạn Tinh mỉm cười, đi vào trong phòng thay một cái váy khác, tóc dài buông xõa xuống, mang một đôi giày cao gót đi ra, cô vẫy tay với Hà Vị Minh đang đứng ở phía xa nhìn mình, sau đó lên xe lái đi.

Người mà Thường Mạn Tinh muốn gặp có tên là Nghiêm Thanh, là một trong hai trợ lý của Hà Tiên Dương và cũng là một trong hai tình nhân của hắn, sinh cho hắn một đứa con gái năm tuổi tên là Hà Lạc.

Sau khi Nghiêm Thanh tốt nghiệp đại học thì trở thành trợ lý của Hà Tiên Dương, năng lực cá nhân rất tốt, lúc trước cô còn ăn qua dấm chua với vị trợ lý này, cho đến khi biết được cô ta cùng bạn trai có một đứa con gái nên mới thả lỏng trở lại. Nếu không phải cô được trọng sinh thì cũng sẽ không biết bạn trai của trợ lý Nghiêm chính là chồng của mình, đứa con gái cũng không phải của cô ta cùng với người gọi là bạn trai mà chính là của Hà Tiên Dương.

Chuyện hắn có hai tình nhân được giấu diếm vô cùng chặt chẽ, khi đó ngay cả cô cũng không có phát hiện, đến sau này mới bị Mạnh Thải Kỳ vạch trần.

Trong hai người tình này của Hà Tiên Dương thì Chu Lam chính là một chiếc bình hoa yêu tiền, hoàn toàn bị Hà Tiên Dương bao nuôi ở trong nhà, ra ngoài cũng không có tự do, trăm phương nghìn kế đề phòng cô biết được. Còn Nghiêm Thanh lại là một người phụ nữ rất thông minh, sắp xếp màn ngụy trang ở bên ngoài làm hoài nghi của cô mất đi, ở sau lưng lại âm thầm tư thông với Hà Tiên Dương, không chỉ là tình nhân mà còn là trợ thủ đắc lực trong cuộc sống của hắn.

Về phía Chu Lam, Thường Mạn Tinh căn bản không để ý tới, cứ để lại cho Mạnh Khải Kỳ sau này đến chơi đùa đi, cô muốn gặp Nghiêm Thanh, bởi vì đời trước cô ta sống rất tốt, quả thực là một người phụ nữ thông minh thức thời, mà cô cũng đã điều tra qua, cảm thấy Nghiêm Thanh chính là một lựa chọn không tệ.

Khi cô đến quán cà phê thì Nghiêm Thanh đã đến trước rồi. Cô ta mặc một bộ váy công sở, dáng người lả lướt thướt tha, trang điểm khéo léo, nụ cười trên mặt bình thản tự nhiên, làm cho người ta cảm thấy rất dễ gần.

“Phu nhân, mời ngồi.” Nghiêm Thanh vô cùng khiêm tốn nói: “Hôm nay ngài tìm tôi là muốn hỏi về chuyện của công ty sao?”

Cô ngồi xuống, không có ý định nói chuyện vòng vo mà trực tiếp mở lời: “Hà Lạc con gái cô cũng là con của Tiên Dương, đương nhiên là cũng có thể kế thừa công ty của hắn, nếu cô hợp tác với tôi thì sau này công ty Hà gia chính là của hai mẹ con các người, thế nào?”

Sắc mặt Nghiêm Thanh rốt cuộc cũng thay đổi, cô ta nhìn về phía Thường Mạn Tinh, thấy cô ngồi bên kia nói xong câu đó cũng không nói thêm gì mà chỉ nhìn mình chăm chú, giống như không có một chút nghi ngờ rằng cô ta sẽ không đồng ý, trong lòng Nghiêm Thanh bắt đầu có chút gợn sóng.

Không thể nghi ngờ, đây là miếng mồi có sức dụ hoặc lớn đối với cô ta. Cô ta trở thành tình nhân của Hà Tiên Dương là do lúc đầu gia đình nghèo khó nên mới nương tựa vào hắn để có thêm nhiều lợi ích mà thôi, mà hiện giờ Nghiêm Thanh sớm đã không cam lòng trở thành một tình nhân không thể bước ra ánh sáng, khiến con gái của mình không thể có một xuất thân quang minh chính đại.

Nghiêm Thanh suy nghĩ rất nhiều, nhưng cô vẫn kiềm chế những suy nghĩ rối loạn trong lòng mình, cô ta cẩn thận hỏi: “Ý của phu nhân đây là…?”

Thường Mạn Tinh cũng không để ý khi thấy cô chần chừ, mỉm cười nói: “Cô là một người thông minh, tôi nghĩ cô cũng không phải có loại tình cảnh không thể vứt bỏ với Hà Tiên Dương được. Nói thật, đời này tôi không thể có con, cho dù có thì cũng không có hứng thú với công ty của hắn. Nếu tôi đồng ý, phá hủy nó cũng không phải là việc gì khó, hiện giờ tôi bằng lòng tặng nó cho cô là bởi vì tôi cũng không muốn Hà Tiên Dương chết dễ dàng như vậy, cho nên yêu cầu cô phối hợp một chút với tôi.”

“Hắn dám làm như vậy với tôi, hắn nên biết cái gì gọi là hối hận. Tạm thời tôi sẽ không động đến hắn, nhưng mà về sau chờ thời cơ thích hợp…. A, tôi có thể hợp tác với nhiều người khác, chọn cô là bởi vì tôi tán thưởng năng lực của cô, tôi đã thấy qua cách làm việc của cô trong công ty, thủ đoạn thật sự không tồi, công ty Hà thị có được như ngày hôm nay thì công lao cô đóng góp vào là không hề nhỏ. Tôi mong muốn đạt được mục tiêu của mình và cũng muốn lôi kéo cô về phía mình, bây giờ phải xem cô lựa chọn như thế nào. “

Ánh mắt Nghiêm Thanh lập lòe, một lát sau cô ta ngẩng đầu nhìn Thường Mạn Tinh nói: “Thường tiểu thư nói tôi biết thức thời, đương nhiên tôi không thể phụ lòng người có ánh mắt biết thưởng thức như ngài rồi.”

Thường Mạn Tinh rất vừa lòng: “Nếu đã như vậy, chi tiết cụ thể tôi sẽ ghi rõ trên hợp đồng rồi đưa cho cô, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác thật vui vẻ. Đúng rồi, tôi đã thấy con gái của Nghiêm tiểu thư, lớn lên rất giống cô, hi vọng tính tình của con bé sẽ như cô.”

Nghiêm Thanh nghe thấy thế thì hiểu rõ ý tứ trong đó, lập tức cười nói: “Trước sau như một Lạc Lạc không hề gần gũi với Hà Tiên Dương, về sau con bé cũng sẽ không có tình cảm cha con gì với hắn, tôi sẽ giáo dục tốt đứa nhỏ này. Có thể hợp tác với Thường tiểu thư chính là vinh hạnh của tôi, hợp tác vui vẻ.”

Thường Mạn Tinh đi vào cũng không ở lại lâu, nhìn bên ven đường thấy cửa hàng bánh lúc trước từng ghé qua, cảm thấy ăn ở đây cũng không tệ, còn đặc biệt đi qua mua một cái bánh kem nhỏ mang về.

Hà Vị Minh vừa từ bể bơi đi lên, hơi hơi cong thân mình về phía trước, lộ ra xương bả vai, giọt nước từ phía trên theo lưng di chuyển xuống. Khi quay đầu nhìn qua, mặt mày lạnh nhạt, xương quai xanh kết hợp với vai nhìn qua có chút gầy yếu.

Nhìn thấy Thường Mạn Tinh trở về, tâm trạng của cậu mới thoáng buông lỏng, cô cũng chú ý tới, cầm khăn tắm đi qua khoác lên trên người cậu, thuận tay xoa xoa mái tóc ướt nhẹp.

“Được rồi! Hôm nay luyện tập khá tốt, đứng lên đi, mẹ vừa mới đem về một phần bánh ngọt cho con, lúc trước mẹ rất thích ăn, không biết con có thích hay không.”

“Thích.” Hà Vị Minh cuộn khăn tắm ngửa đầu nói.

Cô lau nước dính trên mũi của cậu: “Thích hay không thì con ăn qua rồi mới có thể nhận xét được.”

Thời gian lướt qua chậm rãi và cũng bình yên, tốt xấu gì thì Thường Mạn Tinh vẫn luôn dùng gương mặt tươi cười đối diện với Hà Tiên Dương, chỉ là thái độ so với trước đây có phần lạnh nhạt hơn. Trái ngược cô lại luôn tỏ ra thân thiết với Hà Vị Minh, Hà Tiên Dương thấy thế nên từ từ cảm thấy không ổn, vội vàng muốn sửa chữa lại mối quan hệ với Hà Vị Minh, đáng tiếc cũng chỉ là mất bò mới lo làm chuồng mà thôi, cô lạnh nhạt nhìn hắn nhảy nhót lung tung như một tên hề, cũng không có quản hắn.

Cô đi qua Thường gia hai lần, nhưng không dẫn theo Hà Vị Minh hay là Hà Tiên Dương, một mình một người đi đến, làm bạn với ông ngoại Thường du ngoạn thả lỏng.

Anh trai Thường Bổn Quân nhờ sự nhắc nhở của cô nên điều tra không ít “đồ vật” trên người vợ mình. Sau khi phẫn nộ xong, hắn nghĩ lại mà thấy sợ, một tai họa ngầm lớn như vậy nếu hắn vẫn luôn không biết thì không quá hai năm nữa Thường gia bọn họ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn, đến lúc đó làm gì cũng không thể cứu vãn được.

Ở trong lòng càng cảm thấy chán ghét vợ mình bao nhiêu thì lại càng cảm thấy áy náy với cha và em gái bấy nhiêu. Quả thật tâm trạng của Thường Bổn Quân lúc này đang vô cùng áp lực, nhưng hắn là gia chủ của Thường gia, gặp qua không ít chuyện nên ở trong lòng có đau khổ thế nào thì cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, sấm rền gió cuốn quét sạch người ở bên dưới, cuối cùng quét đến tai họa ngầm, loại bỏ không ít người của Khâu Ngọc Nhiên cài vào công ty, ngăn cản khả năng cô ta ra tay với công ty của Thường gia.

Điều kiện gia đình của Khâu Ngọc Nhiên kém hơn so với Thường gia, thậm chí còn kém hơn Hà gia của Hà Tiên Dương, năm đó cô ta là bạn học của Thường Bổn Quân, hắn vô cùng yêu thích cô nên mới từ chối cô con dâu mà ông ngoại Thường xem trọng, theo đuổi cô rồi cưới về nhà, không nghĩ đến cưới về lại là nguồn gốc khiến cho gia đình không yên ổn.

Hắn thấy bản thân mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Khâu Ngọc Nhiên, toàn tâm toàn ý chăm sóc hai mẹ con bọn họ, ai ngờ kết quả lại đáng chê cười như vậy. Sau khi nhanh chóng giải quyết những phiền phức mà cô ta mang đến, hắn trực tiếp đệ đơn ly hôn với Khâu Ngọc Nhiên, ném tờ giấy giám định không cùng huyết thống với Thường Ích Thông vào mặt cô ta.

Vốn là muốn lặng lẽ khóc lóc đánh vào bài ca thân tình nhưng khi Khâu Ngọc Nhiên nhìn thấy tờ giấy giám định, sắc mặt vô cùng khó coi, nắm lấy tay Thường Ích Thông kéo nó ra đằng sau. Thường Bổn Quân nhìn thấy động tác phòng bị của cô ta, trong lòng lại thất vọng thêm một lần nữa, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy bọn họ, ngày hôm đó liền trả hai mẹ con Khâu Ngọc Nhiên về nhà của cô ta.

Thấy anh trai của mình có hành động giải quyết dứt khoát như vậy Thường Mạn Tinh cũng cảm thấy rất vui mừng, đặc biệt nói chuyện an ủi Thường Bổn Quân thật lâu, nhưng khi Thường Bổn Quân khuyên nhủ cô ly hôn với Hà Tiên Dương rồi trở về Thường gia thì cô chỉ lắc đầu.

“Em và anh không giống nhau, anh hai, nếu em không làm xong chuyện này thì cuộc sống về sau em sẽ không yên lòng.” Thường Mạn Tinh lạnh lùng nói.

Hắn nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt của cô khiến người khác không rét mà run, hắn nhíu mày thật sâu. Bản thân em gái rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì mới có thể biến em ấy trở thành một người như bây giờ? Đáng tiếc là hắn cố ý tra như thế nào cũng không thể tra ra được thứ gì trong quá khứ liên quan đến chuyện em gái phải chịu sự áp bức hay lăng nhục.