Chuyện này trong mắt của anh trai nhỏ kia, không thể nghi ngờ chính là cam chịu, ánh mắt khinh thường khi nhìn về phía Tô Mục càng thêm mãnh liệt. Sau đó gã đi về phía người chủ trì, chỉ chỉ về phía bên này, tựa hồ đang thương lượng gì đó, trong lòng Tô Vãn tự dưng dâng lên một cỗ dự cảm không lành, hai chân càng trở nên run rẩy, nàng nắm lấy Tô Mục, muốn chạy trốn.
Nhảy qua hàng rào liền nhảy qua hàng rào đi, mất mặt liền mất mặt đi, nơi này không thể ở nữa!
Tô Mục bị Tô Vãn bắt lấy, bởi vì quá mức đột nhiên, trực tiếp bị túm đứng lên, thậm chí thiếu chút nữa đập vào sân khấu phía trước, ngã xuống trước mặt mọi người.
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt nguy hiểm, cơ hồ mang theo tia tức giận: Tô Vãn, con tốt nhất là giải thích một chút lý do cho ta!
Tô Vãn run lên, hai chân nhũn ra lại ngã ngồi xuống ghế, vì giữ lại mạng sống, nàng nhỏ giọng nói:
“Cha, chúng ta đi”, đi…
Lời nói còn chưa nói xong, liền nghe được người chủ trì trên đài nói:
“Quý ông đây quả thực rất gấp, đã không chờ nổi rồi, ta vừa mới nói mời người tham dự, anh liền chủ động đứng lên, tới, chúng ta cũng vỗ tay cổ vũ cho anh ấy nào!”
Tầm mắt của toàn hội trường đều dừng lại ở trên người của người duy nhất đứng lên, Tô Mục, khi nhìn thấy là một người đàn ông có hình tượng cùng khí chất đều vô cùng tuyệt hảo như vậy, liền vỗ tay thật to, tiếng phát ra có thể làm sập cả nóc nhà.
Tô Vãn:…
“Rất! Tốt!”
Khi hai chữ này từ khuôn miệng nghiến răng nghiến lợi của Tô Mục phát ra, Tô Vãn không nghi ngờ chút nào, người cha từ trước đến nay đều tỏ ra lạnh nhạt này, giờ phút này đã muốn gϊếŧ người, đặc biệt là nàng.
Âm thanh ồn ào ở hiện trường càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí lại có một người phụ nữ đầy quyến rũ đi đến bên người của Tô Mục, dùng tư thế dụ hoặc câu dẫn hắn lên đài.
“Ngô, anh đẹp trai, đi lên đài cùng ta làm một ít trò chơi được không…”
Tô Mục không hề dao động, lại đột nhiên nghe thấy người chủ trì cùng anh trai nhỏ kia không hề dùng tiếng Anh, mà là dùng tiếng Thái nói chuyện với nhau, khoảng cách vừa xa, khẩu âm của đối phương lại nặng, cho dù Tô Mục thông thạo tiếng Thái, cũng chỉ có thể nghe loáng thoáng thấy mấy từ, đó là: “Người Trung Quốc”, “Tự ti”…
Thân là giáo viên, hắn thực sự rất để ý đến danh dự, nếu như đứng lên, nhất định phải thực hiện, chẳng qua chỉ là lên đài mà thôi, nghĩ đến những người này cũng không dám thật sự làm cái gì.
Hắn quay đầu lại, thật sâu mà nhìn Tô Vãn, sau đó nghiêng người tránh khỏi người phụ nữ muốn động tay động chân với mình, cất bước, đi lên sân khấu.
Vài bước này của Tô Mục, đi rất có phong độ.
Không nhanh không chậm, giống như gió thoảng tự tới, không cần ngoại hình ưa nhìn, quanh thân tự có hào quang mạnh mẽ, vừa khí chất vừa tỏ ra tự tin, tiếng ồn ào xung quanh cũng dần dần ảm đạm xuống.
Nếu không phải trường hợp không đúng, Tô Vãn đều muốn quỳ xuống trước cha của mình, xem đi, đây chính là khí thế của người cha lãnh đạm này, dù trong trường hợp nào cũng không thể mất đi khí thế, cho dù hiện tại nói cho nàng, đây là hiện trường lãnh thưởng giải Nobel, nàng cũng tin.
___________
Đến lậy bà tác giả, viết truyện h hay viết truyện hài nữa🤧🤧🤧