Ghi Chép Lật Xe Của Tra Nữ

Chương 37: Mẹ, mẹ nhìn con đi (10)

So với việc tham gia họp phụ huynh của con trai, chuyện càng khiến Xuân Hiểu đứng ngồi không yên chính là... kim chủ bao dưỡng cô mười sáu năm nay, ngày mai muốn ngủ với cô.

Xuân Hiểu nắm chặt điện thoại, phá lệ mất ngủ.

Từ lúc tiến vào thế giới này, ăn ngon ngủ tốt nuôi con trai khôn lớn, ngẫu nhiên còn có thể đến hội sở nô đùa với tiểu thịt tươi, Xuân Hiểu chỉ dựa vào chút tài sản nguyên thân để lại... phải biết rằng với chút tiền ấy, không lao động gì thì năm thứ 2 Xuân Hiểu đã dùng hết sạch.

Xuân Hiểu không rõ mẹ đơn thân bình thường làm thế nào có tiền nuôi dưỡng con trai, nhưng hiển nhiên là cô không quá am hiểu.

May mắn là, cô chưa kịp phát sầu vì chuyện kế sinh nhai, đã nhanh chóng có người đưa tiền đến cửa.

Xuân Hiểu được bao dưỡng.

Đó là vào một đêm mưa mười sáu năm trước. Tiểu Xuân Chiêu sốt cao, cô vì chăm sóc hắn, mệt đến nỗi ngủ quên trên ghế bên ngoài cửa hàng tiện lợi.

Nước mưa đổ rào rào xuống, một trận gió lạnh thổi đến khiến cô tỉnh, mở mắt ra đã bị người đàn ông trước mặt làm cho hoảng sợ.

Đó là một người đàn ông không thể dùng chữ “đẹp” để diễn tả được, cực kỳ đẹp, ánh mắt hắn nhìn cô tựa như một con chuột cống lăn dưới mương đầy bùn. Sau lưng hắn có một người đàn ông cầm dù cho hắn, hắn mặc đồ thời Đường vừa cao quý vừa cấm dục.

Xuân Hiểu không hiểu sao hắn lại nhìn cô, thậm chí cho đến bây giờ cũng không suy nghĩ cẩn thận.

Xuân Hiểu tỉnh lại ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, người đàn ông này trấn định đưa ra yêu cầu bao dưỡng.

Xuân Hiểu đồng ý.

Một phương diện là bởi vì hắn thật sự rất đẹp, phương diện còn lại là cô quả thật thiếu tiền tiêu.

Nhưng mà đã qua mười sáu năm, số lần kim chủ xuất hiện trước mặt cô rất ít, có khi hắn sẽ mang Xuân Hiểu ra nước ngoài du lịch, sau đó mang cô về còn nguyên vẹn.

Bao dưỡng cô nhưng lại không thao cô, cô tịch mịch đến độ chỉ có thể đến hội sở tìm trai bao, Xuân Hiểu không hiểu lắm suy nghĩ của kẻ có tiền.

Lúc ra ngoài đi chơi, người đàn ông kia vẫn mặc đồ thời Đường văn nhã, sau đó toàn bộ hành trình sẽ nhìn chằm chằm Xuân Hiểu, dù là cô xoa chân ở khách sạn xem TV, hay là ngồi xổm dưới mặt đất ảo não nhìn kem chảy, ngay cả khi Xuân Hiểu đào đất hắn cũng bình tĩnh nhìn.

Có đôi khi Xuân Hiểu cảm thấy, người này vẻ ngoài là bao dưỡng cô nhưng trên thực tế lại đang tiến hành quan sát hành vi của nhân loại?

Đối mặt với vị kim chủ đại nhân hệ cấm dục đột nhiên lại đưa ra yêu cầu làʍ t̠ìиɦ, Xuân Hiểu lâm vào mơ hồ.

Cùng với một tia hưng phấn biếи ŧɦái.

Dù sao Xuân Hiểu có thể bảo trì mỹ mạo thanh xuân, là bởi vì linh hồn của người làm nhiệm vụ có thể dung hợp mang đến ưu hóa gen, còn kim chủ đại nhân mười sáu năm nay vẫn xinh đẹp như hoa, chỉ có khí chất trên người ngày càng nội liễm thần bí hơn, đúng là thiên phú dị bẩm!

Nam tính mê người như vậy, Xuân Hiểu lăn qua lộn lại một đêm, trước khi rời khỏi thế giới này, sướиɠ một phen cũng không quá đáng nhỉ?

Ngày hôm sau trời mưa tầm tã, cái rét tháng ba khiến không khí càng lạnh hơn, vốn dĩ Xuân Hiểu trang điểm vô cùng xinh đẹp, mới ra ban công cảm nhận thời tiết đã bị ép trở về mặc thêm quần nỉ.

Mặc quần nỉ quấn áo lông xuống lầu, Xuân Hiểu đội nón che tai và mặt, nghĩ thầm, nội y gợi cảm là kiêu ngạo cuối cùng của cô.

Hy vọng kim chủ đừng vì cô mặc quần nỉ và không cứng nổi.

A di đà phật.

Xuân Hiểu còn chưa mở điện thoại gọi xe, bỗng nhiên một chiếc xe ven đường bỗng bật đèn.

Liếc mắt nhìn quả đúng là con xe của kim chủ, Rolls Royce đẹp đẽ quý giá kia sao?

“Tiểu thư, lão gia dặn dò tôi đón tiểu thư qua, thời tiết giá lạnh, lão gia nói, cô mặc quần nỉ dày một chút hẵng xuống lầu.”

Xuân Hiểu:...

Nên nói kim chủ quá hiểu biết cô hay là không hiểu cô đây?

Siêu xe chạy vững vàng ổn định đến mức khiến người khác gần như không cảm nhận được sóc nảy, Xuân Hiểu nhìn điện thoại, từ sáng nay Xuân Hiểu nhắn tin cho kim chủ, nhưng hắn cũng không trả lời.

Chuyện này rất bình thường, người kia thường xuyên không trả lời những tin nhắn vô nghĩa của cô, đồng thời, Xuân Hiểu cũng thường nhắn tin cho có lệ hỏi hắn đang làm gì ăn chưa ngủ chưa...

Xuân Hiểu bấm tay tính toán, từ giờ đến lúc cô qua đời còn khoảng 3 tháng lẻ 9 ngày, vừa hay 100 ngày.

Thế giới này thật sự quá bình đạm rồi, trải qua thế giới trước có hai trượng phu như lang như hổ, Xuân Hiểu cảm thấy bản thân cô quả thực là giống ni cô mười tám năm nay, hy vọng đêm nay kim chủ có thể dùng lực chút, không chừng là tuổi càng già càng dẻo dai...