Ghi Chép Lật Xe Của Tra Nữ

Chương 24: Hoạn quan lý do khó nói (24)

Bàn tay Lý Ngạo Đạo run rẩy cởi bộ tóc giả của người đang nằm dưới mặt đất ra, sau khi xé mở lớp da mặt giả một khuôn mặt trắng nộn hiện ra, vũ mị kiều diễm, giờ phút này ánh mắt ảm đạm, giống như ngôi sao trên trời sắp lụi tàn.

Hắn cũng không biết nàng có bản lĩnh ngụy trang. Hắn biết nàng có rất nhiều bí mật, cũng biết nàng một lòng vì hắn, chỉ Ngụy Diên An không hiểu chuyện này là thế nào? Người nằm trong vũng máu kia là ai? Sao lại giống hoàng hậu của hắn đến vậy? Hoàng hậu của hắn sao lại giúp cho Lý Ngạo Đạo? Không phải nàng rất chán ghét hắn ta sao?

Ngụy Diên An không thể động đậy.

Hắn chưa từng rơi lệ, kể cả những khi tranh đến đầu rơi máu chảy, nhϊếp chính vương năm xưa oai phong một cõi Đại Ngụy, hiện giờ là thần tướng Tây Hồ uy phong lừng lẫy đang ôm lấy người trong ngực, nước mắt chảy dài, không ngừng gọi tên nàng.

Ngực Xuân Hiểu đau vô cùng, vì lần ngụy trang này nàng đã tốn rất nhiều công sức, thậm chí còn liên hệ với hệ thống, cũng may nhiệm vụ tối nay hẳn là có thể hoàn thành.

“Lương Nguyệt.” Xuân Hiểu nhẹ giọng gọi tên hắn, tối nay nàng lừa hắn đến hậu cung lén gặp nàng, chủ yếu là muốn hắn rời đi, một mình nàng đối mặt với Ngụy Diên An, “Đáng tiếc, bốn năm trước, chàng chuẩn bị nhiều váy cho ta như vậy, nhưng ta lại không thể mặc cho chàng xem.”

“Đồ lừa đảo, nàng là đồ độc ác, luôn muốn lừa gạt ta, lão tử có chỗ nào không phải với nàng?” Lý Ngạo Đạo tàn nhẫn mắng nhiếc, bàn tay lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nước mắt từng giọt chảy xuống mặt Xuân Hiểu.

Xuân Hiểu nhăn mày, màu sắc trên môi ngày càng tái nhợt, “Ta đồng ý giữ lời với chàng. Chỉ là ta không yêu Tây Hồ, Tây Hồ hoang vắng, ta thích nơi non xanh nước biếc, ta không muốn theo chàng đến Tây Hồ.”

Lý Ngạo Đạo siết chặt nắm tay, ánh mắt hận thù nhìn về phía Ngụy Diên An, ngực đau như cắt: “Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn tính kế lão tử? Ta cho rằng nàng có ý với ta, nhưng mà ý chí của nàng lại sắt đá đến vậy?”

Xuân Hiểu không trả lời hắn, thời gian của nàng không còn nhiều nữa, thời gian còn lại chỉ muốn nhìn tiểu thiên tử.

“Diên An… lại đây.” Xuân Hiểu nhìn về phía Ngụy Diên An, dường như hắn mới bừng tỉnh từ cơn mộng, nước mắt đầy mặt quỳ xuống, cầm lấy tay Xuân Hiểu, muốn đoạt lấy Xuân Hiểu từ tay Lý Ngạo Đạo, nhưng Lý Ngạo Đạo không buông tay, hắn cũng không dám dùng sức.

“Tiểu Xuân Nhi đừng sợ, đừng sợ, trẫm mang nàng hồi cung, trong cung có ngực y, Xuân Nhi sẽ không có việc gì sẽ không…”

Ngụy Diên An lẩm bẩm, dường như trở về tiểu nam hài non nớt ngày trước, vị thiên tử Đại Ngụy này gần như điên rồi.

Xuân Hiểu nỗ lực nắm lấy tay Ngụy Diên An, dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Bệ hạ, Xuân Nhi đã từng nói cuộc đời này của Xuân Nhi đến vì bệ hạ, không cho phép bất kì chuyện gì cản trở nghiệp lớn của bệ hạ, hiện giờ chết trong tay bệ hạ cũng coi như… chết có ý nghĩa. Chỉ là… chỉ là cuộc đời này của bệ hạ đã định sẵn có một hai trai một gái, sau khi ta đi,bệ hạ hãy mở rộng hậu cung… đừng nhớ mong Xuân Nhi, Xuân Nhi ở trên trời, sẽ phù hộ bệ hạ và con cái của ngài. Bệ hạ có đáp ứng với ta không?”

Hai trong mắt thất thần của Ngụy Diên An trừng lớn, dường như không thể tin được.

Xuân Hiểu chấp nhất nhìn hắn, không liếc Lý Ngạo Đạo cái nào, mãi đến khi chết không nhắm mắt, cái nhìn kia cũng là cho Ngụy Diên An.



Cuối mùa thu nước Đại Ngụy năm Thiên Khải thứ mười hai, đại sứ Tây Hồ bị diệt, thần tướng Tây Hồ ngã xuống.

Điều khϊếp sợ chính là, thần tướng của Tây Hồ lại chính là tân đế Tây Hồ. Tân đế bất hạnh bỏ mình ở nước Đại Ngụy, Tây Hồ nội loạn, không quá ba năm, Đại Ngụy thống nhất tứ hải, thiên hạ từ đây thuộc về Ngụy thị.