Những ngày Xuân Hiểu đi theo Lý Ngạo Đạo, sớm đã ghi nhớ nhược điểm của những thân tín bên cạnh Lý Ngạo Đạo, lúc này nàng thế vào vị trí nữ chủ, bầu bạn bên cạnh Ngụy Diên An, chỉ qua mấy tháng đã quét sạch những quan viên dưới trướng Lý Ngạo Đạo.
Ngụy Diên An trời sinh là hoàng đế, bằng không cũng sẽ không được chọn làm nam chủ.
Lý Ngạo Đạo đã không còn nắm giữ triều chính, Ngụy Diên An tiến hành cải cách toàn bộ triều đình Đại Ngụy, dường như không có lực cản, những con cháu nhà nghèo hắn đề bạt hiện giờ đã bù vào những chỗ trống kia, vốn dĩ những người này sẽ trải qua 4, 5 năm rèn giũa nhưng mà Lý Ngạo Đạo đã chết trận, đồng đảng của hắn cũng không còn.
Cùng lúc đó nước Tây Hồ ở lân cận tàn sát bừa bãi những tiểu quốc xung quanh, từ một nước nhỏ biến thành một nước có nền quân sự cường đại, không kém hơn vương triều Đại Ngụy là bao.
Mãi đến năm Thiên Khải thứ mười hai, thiên tử Tây Hồ vô cớ phát động chiến tranh với Đại Ngụy, Đại Ngụy nghỉ ngơi lấy lại sức bốn năm, hiện giờ mặ dù binh hùng tướng mạnh, nhưng vẫn không đánh lạnh quân đội Tây Hồ mỗi năm đều chinh chiến, sau khi ba thành trì bị phá hủy, Ngụy Diên An quyết định ngự giá thân chinh.
Hiện giờ Xuân Hiểu đã là hoàng hậu của một nước, nghe nói chiến báo liên miên, Tây Hồ lại thế như chẻ tr bực đến bẻ đứt móng tay được chăm dưỡng cẩn thận.
Xuân Hiểu lệnh cho người của nàng ở trong triều khuyên ngăn Ngụy Diên An ngự giá thân trinh, nàng muốn đàm phán.
Xuân Hiểu còn nhớ rõ ánh mắt ngày ấy Ngụy Diên An nhìn về phía nàng, hắn hỏi hiện giờ Tây Hồ hùng mạnh hiếu thắng, nàng lấy đâu ra sự tự tin có thể đàm phán thành công.
Xuân Hiểu chỉ có thể hôn lên môi hoàng để trẻ tuổi, ôm lấy hai vai hắn, rũ mắt che đi hàn ý, “Không chỉ đàm phán thành công, thần thϊếp còn có thể hỗ trợ bệ hạ chiếm Tây Hồ.”
“Xuân Nhi cũng thật mạnh miệng.” Ngụy Diên An thưởng thức trâm cài trên đầu Xuân Hiểu, nhướng mày hỏi, trong mắt lại là sự nặng nề.
“Xuân Hiểu cũng không mạnh miệng, hiện giờ Đại Ngụy thịnh vượng, cuộc đời này của Xuân Hiểu vì bệ hạ không cho phép bất cứ thứ gì cản trở nghiệp lớn của ngài.”
Hiện giờ Xuân Hiểu thế thân nữ chủ, không có tiện nghi của công chúa Tây Hồ, muốn hủy diệt Tây Hồ chỉ có thể không từ thủ đoạn, dùng phương pháp khác.
Nước Đại Ngụy mùa thu năm Thiên Khải thứ mười hai, sau khi Tây Hồ thành công phá hủy bốn thành lũy của Đại Ngụy, Đại Ngụy đưa ra đàm phán, mà quân Tây Hồ hùng hổ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kia thế nhưng ngừng binh mã, đồng ý đàm phám.
Mùa thu, cây lê trong điện đã sớm không còn trái, lá cây màu xanh cũng dần ngả vàng, hoa cúc bên tường lại nở rộ, màn đêm buông xuống, hoa cúc cũng rũ xuống, cung nhân trong điện cũng ngày càng thưa thớt, chỉ có một đội thị vệ tuần tra xung quanh.
“Tiểu họa thủy, nàng thật tàn nhẫn.”
Ánh nến trong cung hoàng hậu chợt lóe, một bàn tay to lớn nắm lấy vòng eo thướt tha của nữ tử trong điện.
Xuân Hiểu đỡ lấy trâm hoa trên đầu, hơi hé mắt nhìn qua, quả nhiên thấy được nam nhân to lớn cả mặt đầy râu kia.
Đẩy cánh tay của nam nhân ra, cũng không đẩy được, Xuân Hiểu liền chậm rãi vuốt ve bàn tay thô ráp của hắn, hô hập nhẹ nhàng gọi, “Vương gia đã tới.”
Thân hình của nam nhân cực kỳ to lớn, siết chặt nữ nhân cực kỳ nhỏ xinh trong ngực, nghe lời nàng nói khuôn ngực phập phồng, dường như rất tức giận, vòng tay siết chặt, vừa mở miệng đã nghẹn ngào nói lời tục tằng: “Vương gia? Lão tử nào còn là vương gia của nàng?”
Xuân Hiểu mím môi trầm mặc, sau một lúc lâu quả nhiên bị xoay người lại.
Lý Ngạo Đạo nắm cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói tàn nhẫn: “Sao không nói gì? Lúc trước lão tử muốn đón nàng qua Tây Hồ, nàng lời lẽ chính đáng mắng ta là si tâm vọng tưởng? Như thế nào, hào khí đâu rồi? Ngạo cột đâu? Hoàng hậu nương nương?”
Lông mi run rẩy, Xuân Hiểu rũ mắt, không dám nhìn đôi mắt dường như đã già đi của nam nhân này, trong l*иg ngực dường như quặn đau.
Nửa tháng sau khi trong triều đồn đãi Lý Ngạo Đạo chết trận trên sa trường, Ngụy Diên An phong nàng làm hậu, trên đại điện phong hậu, nàng thấy Lý Ngạo Đạo cả người chồng chât vết thương xuất hiện trong điện của nàng, cũng là ánh mắt nóng bỏng khϊếp người này. Hắn muốn mang nàng đi, nhưng mà Xuân Hiểu còn có nhiệm vụ nữ chủ, đã không chút do dự mở miệng đuổi nam nhân này đi.
Lý Ngạo Đạo cưỡng bách Xuân Hiểu ngước mắt nhìn hắn, cời lạnh: “Còn nhớ rõ lúc đó nàng đã nói gì với ta không?”
Thân mình Xuân Hiểu run nhẹ, tâm trí rối loạn.