Ngón tay lạnh lẽo của Xuân Hiểu bị Ngụy Diên An nắm lấy, cô chậm rãi nói: “Nô tài tuân chỉ.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Có điều, ngày gần đây công việc trong phủ nhϊếp chính vương bề bộn, quản gia của vương phủ có nhiều điều muốn thỉnh giáo nô tài, sợ là mấy ngày nữa nô tài phải xuất cung một chuyến!”
“Ồ?” Ngụy Diên An không chút để ý xoa đầu ngón tay của Xuân Hiểu, cau mày, ý vị không rõ, “Tiểu Xuân Tử là người tài giỏi biết nhiều chuyện.”
“Bệ hạ quá khen.” Xuân Hiểu không thèm nghĩ đến một mặt khôn khéo phúc hắc của nam nhân này đang giấu sau lớp mặt nạ, chỉ là phỏng đoán hắn muốn để nàng vào thế cục hắn định sẵn. Có điều như vậy cũng tốt, nam nhân sớm ngày kế tụng nghiệp lớn, Xuân Hiểu có thể sớm ngày kết thúc thế giới này.
Mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ việc Lý Ngạo Đạo nổi giận đùng đùng đến nhìn Xuân Hiểu một lát, chất vấn nàng sao không nói lời nào đã rời khỏi vương phủ ra, chưa nói được mấy câu đã bị tiểu thái giám của Ngụy Diên An mời đi, thời gian còn lại, Xuân Hiểu đều đi theo bên cạnh tiểu hoàng đế, hắn đọc sách nàng nghiền mực, hắn câu cá, hắn nghỉ ngơi, nàng quạt cho hắn…
Ngụy Diên An rất hưởng thụ những ngày gần đây Tiểu Xuân Tử thuận theo, phảng phất đã hoàn toàn quên mất ngày máu nhuộm đỏ ở điện Thiên Triều ấy, mỗi ngày mở mắt ra là gương mặt kia, trước khi nhắm mắt lại cũng thấy gương mặt kia, là khuôn mặt tuyệt trần khiến hắn điên đảo, nghĩ đến ánh mắt chăm chú nàng nhìn hắn, Ngụy Diên An có thể nằm trên long sàng dùng qυầи ɭóŧ hắn trộm của Tiểu Xuân Tử, bao bọc lấy long căn của mình hung hăng bắn ra.
Từ lúc Ngụy Diên An hiểu chuyện kia, hắn phát điên muốn nến thử tư vị Xuân công công hắn yêu thích từ nhỏ.
Có điều dù sao Xuân Hiểu cũng là nam nhân, mặc dù là tàn khuyết. Đế vương đoạn tụ, là gièm pha, hiện giờ Ngụy Diên An còn chưa nắm hoàn toàn thiên hạ, cho nên chỉ có chể ép chặt con quái thú dưới đáy lòng xuống.
Lý Ngạo Đạo đang ở ngoài thành thao luyện binh mã, hôm nay Xuân Hiểu làm cho tiểu hoàng đế một chén canh sâm.
Mỗi ngày vào lúc chạng vạng, Xuân Hiểu đều sẽ bưng một ly trà lên cho Ngụy Diên An, Ngụy Diên An cũng có thói quen uống ly trà này của nàng, hôm nay cũng không do dự một ngụm uống cạn.
Có điều sau khi tắm xong, thân thể của hắn liền nóng lên. Ngụy Diên An nằm ở trên giường, da mặt trắng nõn ửng hồng, hô hấp hơi loạn, hơi khép hờ mắt, Ngụy Diên An duỗi tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đứng thẳng của hắn. Canh hôm nay có vấn đề.
Cửa tẩm điện chậm rãi bị đẩy ra, dường như canh thời gian rất chuẩn, một thiếu nữ với dáng người thon thả chui vào, đứng ở trước cửa một hồi lâu, làm như đang lấy dũng khí sau đó mới chậm rãi đi đến long sàng, tiếp cận nam nhân đang thở hổn hển.
Công chúa Triều Lộc ghi nhớ lời nói của thái giám xinh đẹp kia, cũng có ấn tượng sâu sắc với nụ cười của người nọ. Bề ngoài của nữ nhân là một vũ khí sắc bén vô hình, thân thể cũng vậy.
Giờ phú này công chúa Triều Lộc chỉ cần lăn giường với nam nhân trên long sàng, không chỉ có tổ quốc của nàng được giải nguy mà nàng cũng thoát khỏi khốn cảnh, mục đích của chuyến này cũng thuận lợi đạt thành. Nếu Triều Lộc… gϊếŧ hắn?
Trên tay Ngụy Diên An là một cái áσ ɭóŧ màu trắng, để ở chóp mũi ngửi, rồi sau đó bao bọc lấy vị trí trướng đau kia, cắn răng gần như tự ngược mà sóc, tiếng rêи ɾỉ khàn khàn trào ra miệng hắn.
Bỗng phát hiện cửa điện mở ra, hai tròng mắt đỏ bừng của Ngụy Diên An bừng mở, hơi thở xa lạ từng chút tiếp cận hắn, hắn cầm lấy trường kiếm cạnh giường lên, ngồi dậy kéo mành trướng ra, đối diện với nữ tử vừa kinh hoảng lại thẹn thùng.
Máu tươi phun ra bắn lên màn trướng, đầu lăn trên mặt đất, âm thanh thi thể ngã xuống mặt đất.
Xuân Hiểu đứng ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nữ của nàng đã chết? Nử chủ bị nam chủ gϊếŧ chết?
Một trận hàn ý xộc thẳng từ lòng bàn chân lên ót, Xuân Hiểu không kịp chạy trốn, cửa sổ trong nháy mắt bị mở ra, gió đêm đột nhiên thổi vào trong điện, thổi mùi máu tươi lan tỏa khắp nơi, khiến cho Xuân Hiểu hoảng hốt vô cùng.
Nhìn kỹ lại, thân hình lạnh lẽo kia đứng trước cửa sổ, tóc đen phủ xuống trong gió đêm như ma quỷ.
Đôi mắt che kín tơ máu hung hăng nhìn Xuân Hiểu ngoài cửa sổ, nam nhân kia đang cầm kiếm, trường kiếm lạnh lẽo, hận ý và nhiệt độ trong mắt hắn dường như muốn nuốt cô vào bụng, như một con thú đang rít gào tránh khỏi xiềng xích.
Xuân Hiểu bị Ngụy Diên An dùng một tay xách lên, trực tiếp bị nắm lấy cổ áo, kéo vào trong phòng, trong đầu chỉ quanh quẩn bốn chữ.
… Chạy trời không khỏi nắng.