Xuân Hiểu đen mặt.
Nam nhân vì dụ dỗ một người lên giường, đúng là lời nói không có tiết tháo nào cũng thốt lên được. Hiện giờ chuyện mật lệnh đã được giải quyết, Xuân Hiểu cũng không cần canh phòng nghiêm ngặt thân phận thái giám của mình nữa, cho dù bại lộ thân phận nữ nhi cũng có thể đổi thân phận hoàn thành nhiệm vụ.
“Vương gia muốn thế nào mới buông tha cho ta?”
Lý Ngạo Đạo như hòa thượng 800 năm không được ăn thịt, nghe vậy bàn to liền đặt lên mông thịt đầy đặn của Xuân Hiểu xoa nắn một hồi, cách quần lụa sờ lên hoa cúc sắc tình ấn ấn mấy cái.
“Tiểu Xuân Tử để ta nếm thử một lần. Nói không chừng ta sung sướиɠ liền thả ngươi đi.” Lý Ngạo Đạo nói đến đúng tình hợp lý, nhục côn dưới thân nóng bỏng cứng rắn đứng lên, động tình chọc vào bụng Xuân Hiểu, hô hấp nặng nề hỗn loạn.
Lý Ngạo Đạo cũng không hiểu vì sao hắn như bị bỏ bùa, rõ ràng lúc đầu chỉ là có hứng thú, sau đó cho rằng sẽ dần mất đi hứng thú, nhưng không ngờ càng lún càng sâu, mặc dù nàng không cho hắn chạm vào thân mình, mặc dù Lý Ngạo Đạo biết rõ bản thân hắn không có hứng thú với nam tử, như mà hắn không cầm được sa và thân thể nàng.
Có khả năng bởi vì cầu mà không được, nên mới càng mê luyến. Lý Ngạo Đạo nói như vậy để tự thuyết phục bản thân, nói không chừng chỉ cần nếm hương vị, sẽ cảm thấy vô vị thì sao?
Lý Ngạo Đạo kiêu ngạo ngần ấy năm, nửa đời uy danh, vết dơ duy nhất chính là thích thái giám, là một tên đoạn tụ sắc lang. Mặc dù Lý Ngạo Đạo không để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng dáng vẻ đám cấp dưới vui sướиɠ khi thấy người gặp họa vẫn khiến hắn giận run người, muốn cắn tiểu họa thủy này cho hả giận.
Xuân Hiểu rũ mắt, đắy mắt lưu chuyển tính toán, tiếng nói nhàn nhạt vang lên không dễ phát hiện mê hoặc: “Ta có thể đáp ứng ngài.”
Nháy mắt tim Lý Ngạo Đạo run lên.
“Nhưng ngài phải đáp ứng với ta một chuyện.” Xuân Hiểu ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ tinh xảo trong sáng được Lý Ngạo Đạo thu vào mắt, đôi con ngươi đen kịt tựa như một cái ao sâu thẳm, đôi môi hồng hào động lòng người.
Lý Ngạo Đạo không chút do dự ngậm lấy đôi môi mê người kia, đầu lưỡi lỗ mang vọt vào, càn quét mật dịch trong miệng mỹ nhân, đôi tay thô to siét chặt, ấn cô lên vách núi giả, cổ họng tràn ra tiếng như gã thú gầm.
Xuân Hiểu biết cô phải thỏa mãn Lý Ngạo Đạo một lần. Nhưng không phải lúc này, không phải bởi vì tổn hại kết hoạch mà ngự hoa viên sẽ có người đến người đi, tai vách mạch rừng.
“Đừng lại đây.” Xuân Hiểu đẩy Lý Ngạo Đạo ra để thở, ngữ khí mềm mại: “Tối nay canh ba, đến phòng của ta.”
Người mà hắn ngày đêm mong nhớ bị hắn hôn thành một bãi xuân thủy ngã vào lòng hắn, Lý Ngạo Đạo chỉ hận không thể cắm vào nàng luôn, lúc này dừng lại quả thực là muốn mạng hắn, Lý Ngạo Đạo hung tợn mυ'ŧ miệng cô một cái: “Không được, bây giờ!”
Xuân Hiểu bị hôn đến cả người nóng lên, nàng cũng động tình, hô hấp hỗn loạn, nỗ lực leo lên thân hình cường tráng của hắn, mềm giọng cầu xin: “Cầu xin ngài.”
Lý Ngạo Đạo yêu chết dáng vẻ mềm mại của tiểu thái giám, hận không thể ngay lập tức thao khóc nàng, nhưng lại không nhẫn tâm, nuốt nước miếng kêu rên biểu đạt bất mãn của bản thân, miễn cưỡng đồng ý, “Canh ba.” Nói rồi dùng sức bóp mông Xuân Hiểu, ngón tay oán hận chọc lên hậu môn cô, “Đến lúc đó cho dù ngươi khóc lóc cầu gia, bổn vương cũng nhất định thao ngươi đến ngất đi, thao đến không rời côn ŧᏂịŧ.”
Cái tên Lý Ngạo Đạo này, vừa ý hắn liền nói bậy, Xuân Hiểu cũng không sợ, chỉ là chân mềm nhũn, cắn cằm hắn, chớp mắt nói: “Râu, ngài cạo râu đi được không?”
Không có khả năng, chòm râu này của Lý Ngạo Đạo mười mấy năm không cạo, “Cái này không được, bổn vương cảnh cáo ngươi, không được đánh chủ ý lên nó.”
“Nhưng mà…” Xuân Hiểu ôm eo Lý Ngạo Đạo, chậm rãi cọ lên nơi mẫn cảm của hắn, “Vương gia muốn nếm mùi vị của nô tài, chòm râu lớn này sẽ làm đau da thịt nô tài…”
Lúc này Lý Ngạo Đạo tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, cái gì cũng không màng, chỉ cảm thấy hôm nay tiểu họa thủy nhiệt tình khiến hắn không chịu nổi, miệng lưỡi vụng về cũng không nói nữa.
“Được, bổn vương làm theo lời ngươi. Có điều đến đêm ngươi phải toàn ý nghe ta.”
Ps: Chương sau có thịt vụn nha bà con