Thiếu niên trưởng thành giống như cây tre không ngừng vươn cao.
Xuân Hiểu không nhớ cụ thể Ngụy Diên An từ khi nào không ăn bánh hoa quế nữa, có điều điểm tâm ngọt ngào kia quả thật không phù hợp với thiên niên thiên tử.
Hoàng đế mười bốn tuổi xuống tay với triều chính, tự mình bỗi dưỡng thế lực trong triều, đẩy mạnh nông thương nghiệp trong nước phát triển, cải cách khoa cử, chiêu nạp hiền tài. Con cháu gia đình nghèo nhưng văn thao võ lược lần lượt vào triều, hướng gió Đại Ngụy cũng dần dần thay đổi.
Thời điểm Xuân Hiểu trở về từ ngoài cung, mùa xuân đã qua một nửa, hoa trong ngự hoa viên đã nở rộ, Ngụy Diên An đứng dưới tàng cây ngoài điện chờ nàng.
Thiếu niên thân mình thẳng tắp, khuôn mặt còn chút nét trẻ con không giấu được sự tuấn tú thoát dục.
“Tiểu Xuân Tử.” Ngụy Diên An tiến lên hai bước, hơi cúi đầu rũ mắt nhìn Xuân Hiểu, giơ tay ngăn nàng hành lễ.
Xuân Hiểu rời khỏi hoàng cung hai tháng, lúc trở lại nhìn thiếu niên thiên tử chỉ cảm thấy hắn lại cao lên. Con ngươi rực rỡ lấp lánh không ngăn được khí phách và dã tâm tràn ra, sâu thẳm dấu điều gì đó mà Xuân Hiểu không hiểu.
Xuân Hiểu hơi lùi một bước, kiên trì hành lễ, rũ mắt nhìn long bào vàng rực của hắn nói: “Lễ trưởng thành của bệ hạ diễn ra vào tối nay, lúc này nên đi tắm gội.”
Con cháu hoàng thất mười bốn tuổi thành thân, sẽ có mẫu phi ma ma sắp sếp cung nữ thông phòng, dạy dỗ hoàng tử mây mưa, nếm trải sự tình. Từ nay về sau có thể cưới nữ tử, khai chi tán diệp.
Ngụy Diên An tuổi nhỏ đăng cơ, bên trên không còn ai, lúc này là nội thị sắp xếp cho hắn. Còn về cung nữ thông phòng, Xuân Hiểu nghe nói là do tự Ngụy Diên An chọn.
Bàn tay Ngụy Diên An đang cỗ lên mu bàn tay Xuân Hiểu cuộn lại, cuối cùng siết chặt vòng ra sau lưng, nam hài lúc vỡ giọng không nghe ra được buồn vui, “Tiểu Xuân Tử lần này ra khỏi cung có thuận lợi không? Phong cảnh Trữ Tú sơn trang thế nào?”
Hai tháng trước, nhϊếp chính vương đường hoàng vào cung, Xuân Hiểu đang mài mực cho Ngụy Diên An bị hắn khiêng lên vai ném lên ngựa, giơ roi kiêu ngạo chạy băng băng ra khỏi cung.
Ngụy Diên An muốn đuổi theo, nhưng bị phó tưởng của nhϊếp chính vương ngăn cản.
Nhϊếp chính vương muốn xin nghỉ hai tháng, bắt lấy công công thân cận của hoàng đế, du ngoạn Trữ Tú sơn trang. Nhất thời tin này truyền khắp kinh đô, thiên hạ đồn đoán vô số phiên bản hương diễm.
Hiện giờ nhân vật chính tiểu thái giám bị bắt đi – Xuân Hiểu đã trở lại.
Bên ngoài tẩm cung có một cây lê lớn. Ngụ ý của cây lê không may mắn, theo lý mà nói không thể để lại nhưng Xuân Hiểu thích ăn lê, uống trà hoa lê nên tiểu hoàng đế đã không cho chặt bỏ.
Lúc này hoa lê nở rộ, cũng bắt đầu ra quả.
Xuân Hiểu giơ tay gạt bỏ cánh hoa trên vai Ngụy Diên An, hiện giờ Ngụy Diên An đã cao hơn này, “Phong cảnh của sơn trang do tiên đế xây dựng đương nhiên đẹp, bệ hạ cũng có thể đi thả lỏng một chút.”
Tiên đế hoang da^ʍ, Trữ Tú sơn trang là một nơi dục tiên dục tử.
Tám năm qua, Lý Ngạo Đạo bị tiểu thái giá thanh đạm này câu dẫn đến rốt ruột, lại không ăn được miếng thịt nào. Mỗi ngày đều lôi kéo nàng loát dươиɠ ѵậŧ cho hắn, đôi mắt hận không thể ăn nàng vào bụng.
Hành trình đến Trữ Tú sơn trang Lý Ngạo Đạo vẫn không đắc thủ như cũ, nhưng Xuân Hiểu lại đắc thủ.
Xuân Hiểu sẽ không thể nào không chút phản kháng bị Lý Ngạo Đạo bắt đi, ở lại Trữ Tú sơn trang hai tháng được, đây là nàng muốn tìm kiếm một thứ. Ngụy Thái Tông của nước Đại Triều, gia gia của Ngụy Diên An có lưu lại một khối mật lệnh.
Mật lệnh này là thứ điều động ẩn quân của hoàng thất. Một đội quân có thể san núi lấp biển, có được cũng coi như giành được thiên hạ.
Vốn dĩ mật lệnh được truyền cho đế vương từ đời này sang đời khác, nhưng tiên hoàng hoa mắt ù tai, vậy mà đánh mất một vật quan trọng như vậy. Dẫn tới sau khi tiểu hoàng đế đăng cơ, ép dạ cầu toàn trăm điều.
Có điều hiện giờ Xuân Hiểu đã tìm được, cuốn truyện thiếu niên nghịch tập này cuối cùng cũng kéo màn.