Quá Độ Sủng Nịch

Chương 38: Bám người

Giang Ly vẫn luôn mơ hồ về khái niệm tình yêu.

Lúc còn nhỏ cô từng nghĩ cha mẹ cô là hoàng tử công chúa trong truyện cổ tích, vì vậy ảo tưởng vào tình yêu giống như hai người họ, rồi sau đó chân tướng xấu xí lộ ra cô mới hiểu được thì ra còn có thể giả vờ yêu một ai đó.

Mỗi khi đêm xuống, cô được Kỳ Tư Diễn ôm chặt vào lòng nghe đối phương không ngừng gọi tên cô, cũng có chút tò mò tình cảm Kỳ Tư Diễn đối với cô có phải chỉ là giả vờ không? Không đúng, với thân phận của anh căn bản không cần phải làm như vậy.

Hơn nữa…hình như anh chưa từng nói yêu cô.

Giang Ly cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều.

**

Một tuần sau.

Hai thân ảnh triền miền quấn lấy nhau trên sofa, tứ chi của cô gái nhỏ nhắn, mái tóc đen nhánh chảy dài đến thắt lưng, cô đang ngồi trên người đàn ông, mật huyệt cắn chặt gậy thịt cường tráng của đàn ông.

Giang Ly vịn vai Kỳ Tư Diễn, gậy thịt nhanh chóng rút ra cắm vào, cô hé miệng thở hổn hển, tiếng rên vừa da^ʍ lại ngọt chọc tâm người nghe một phen ngứa ngáy.

Trong phòng khách chỉ còn tiếng nước bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© va chạm, hai người dính sát, tình cảnh nóng bỏng da^ʍ mỹ.

“Sắp rồi, a a…” Cô híp mắt tận hưởng những kɧoáı ©ảʍ bản năng nhất của cơ thể cho đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào bụng, kéo dài hồi lâu mới kết thúc.

Sau khi thanh tỉnh lại cô im lặng không lên tiếng mặc quần áo rồi đi thẳng lên lầu.

Sau khi Tạ Tử Lan tới nhà cô luôn trong tình trạng được Kỳ Tư Diễn ‘chăm sóc’. Kỳ Tư Diễn thay đổi phần lớn thời gian làm việc thành trực tuyến vì vậy có thể ở nhà chăm sóc cô không rời nửa bước.

Điện thoại của Giang Ly đổi thành loại đặc chế, trong đó chỉ có một mình số của anh, nếu cô liên lạc cho người khác hoặc chạy loạn thì điện thoại sẽ báo cho Kỳ Tư Diễn ngay lập tức.

Nhưng dù vậy, Kỳ Tư Diễn cũng không hạn chế việc đi lại của cô, cô muốn đi mua sắm, đi ăn thậm chí là đi chơi anh đều đồng ý.

Chỉ là nhất định phải là đi cùng anh.

Mọi thời gian của Giang Ly đều ở chung cùng người đàn ông này, cô biết chạy trốn hay nhờ người khác giúp đỡ đều vô dụng, Kỳ Tư Diễn đều đáp ứng cung cấp đầy đủ ăn uống, trên người cô không được có một chút vết thương nào, nếu có đi báo cảnh sát thì người khác chỉ nghĩ cô là kẻ điên. Ngồi trước bàn trang điểm nhin nhan sắc tiều tụy của bản thân, Giang Ly nở một nụ cười tự giễu.

Lão già Kỳ Tư Diễn thông minh hơn so với cô nhiều.

Bây giờ giao tiếp duy nhất của bọn họ là trên giường, bình thường lúc làm Giang Ly chọn án binh bất động tạm thời ngoan ngoãn, cũng lười để ý đến anh, Kỳ Tư Diễn cũng không ép cô phải mở miệng nói chuyện.

Cô nằm trên giường ngủ trưa, trong đầu đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Đường Uyển.

Lần đầu thấy Đường Uyển là lúc cô lên tiểu học, ở độ tuổi lơ mơ như vậy có một chút thiện cảm đối với nghề giáo viên âm nhạc.

Kỳ Minh đón cô tan học nhưng ở trước của trường học chậm chạp không đi, sau khi Đường Uyển đi ra đưa cho cô một ly trà sữa trân châu.

Bản tính của một đứa trẻ là dễ dàng được đồ ngon mua được, Giang Ly trợn to hai mắt ngọt ngào gọi bà ta là chị, Đường Uyển cúi người xuống, năm đó bà ta mặc một chiếc váy đen chấm bi trắng, tươi đẹp thanh thuần sờ đầu cô một cái.

“Ly Ly thích chị không?”

“Thích.” Giang Ly nghe lời gật đầu một cái.

Rồi sau đó mỗi lần Kỳ MInh đến đón cô đi học luôn nhìn thấy Đường UYển, mỗi lần Giang Ly cũng nhận được rất nhiều quà vặt, Giang Hiểu Đường luôn nghiêm khắc đối với cô cho nên tới bây giờ không cho cô ăn những thứ này.

Cô còn nhớ người Đường Uyển thơm nước hoa cười híp mắt hỏi cô: “Ly Ly thích chị hay mẹ hơn?” “Thích chị Đường Uyển.” Giang Ly nói: “Mẹ dữ lắm.” “Đúng vậy.” Đường Uyển nghe cô trả lời xong nụ cười trên mặt càng sâu: “Vì vậy cha em mới thích chị.”

“Anh ấy thích người phụ nữ không khéo chứ không phải như mẹ em.” Lúc Đường Uyển nói chuyện hoa tai ngọc trai trên tai đang lủng lẳng: “Ly Ly thật ra muốn giữ chân một người đàn ông rất đơn giản chỉ cần sùng bái anh ta, nói yêu anh ta thì anh ta sẽ mắc câu.”

“Ừ.” Mỗi cái nhăn mày, mỗi tiếng cười của Đường Uyển cũng đều có hương vị nữ nhân: “Cần kiên nhẫn, không cần nóng nảy.”

“Chờ đến lúc anh ta yêu em thì chính là lúc thu lưới.”

“Thu lưới?” Lúc đó Giang Ly còn nhỏ hoàn toàn không hiểu ý của bà ta là gì.

Cho đến khi cha mẹ cô qua đời, ngày phân chia tài sản đó cô mới hiểu được ý của Hiểu Đường, bà ta lợi dụng đứa bé trong bụng uy hϊếp người khác để Kỳ Minh chuyển tất cả bất động sản dưới danh nghĩa của bà ta.

Nếu như Đường Uyển không chết trong hỏa hoạn thì có lẽ bà ta là người thắng đậm trong ván cờ này.

Giang Hiểu Đường điên loạn nhưng bù lại chẳng được gì, điều này đã cho Giang Ly một bài học, kể từ đó, cô cũng cố tình che giấu cảm xúc của mình, luôn thu tình cảm giấu trong mắt.

Nhưng cô có thể không chút kiêng kỵ trước mắt Kỳ Tư Diễn, rõ ràng cô rất muốn rời đi nhưng mỗi khi nghĩ đến anh luôn có cảm giác an toàn khó hiểu.

Cuối cùng là vì sao.

Cô cáu kỉnh lăn lộn vặn cái chăn.