“Chú.” Cô cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không sao, chỉ là tự mình cảm thấy lúc nãy biểu diễn không có phát huy tốt nên có chú buồn.”
Kỳ Tư Diễn nhắm mắt lại bất lực nói: “Ly Ly, em có thể không cần nói láo với anh được không.”
“Không có.” Cô cười khổ: “Thật sự là vậy.”
Thấy cô không muốn nhiều lời, Kỳ Tư Diễn cũng không muốn là khó, cởϊ áσ khoác âu phục khoác lên người cô dịu dàng hỏi: “Có thể quay lại tiệc rượu không? Hay là muốn về nhà?”
“Về nhà.”
“Được.” Hai người lần lượt đi xuống bãi đậu xe, Kỳ Tư Diễn cho xe chạy, nhìn vẻ lơ đãng của cô lạnh lùng nói: “Nếu như có gì không vui có thể nói với anh.”
Anh nghiêm túc nhìn cô chậm rãi nói: “Ly Ly.”
“Anh biết là muốn em tin tưởng anh là một chuyện rất khó.”
“Nhưng ít ra anh hy vọng em biết là cho dù bất kể có chuyện gì xảy ra luôn có anh ở phía sau em.”
Trong đầu chỉ toàn là gương mặt đó của Tạ Lan Chi, cô cắn môi thấp giọng nói cảm ơn.
“Anh mới có một màn hình chờ mới.” Kỳ Tư Diễn đột nhiên cười một tiếng: “May mà nhờ có nhϊếp ảnh gia, anh và Ly Ly mới có một bức chụp chung.”
“Ừ.”
“Chú, em có một câu hỏi.” Cô quay đầu hỏi: “Cuộc thi phim ngắn ‘Ánh sáng nhỏ’ lần trước đã chọn được người chiến thắng chưa?”
“Ừ.” Kỳ Tư Diễn trả lời cô. “Em có hứng thú với hoạt động đó sao?”
“Đúng vậy.” Bóng đêm bao trùm che đi ánh mắt phức tạp của Giang Ly: “Có thể nói cho em biết là người thắng không?”
“Hình như là người tên là Tô Thần.” Kỳ Tư Diễn suy nghĩ một chút: “Tuần tới anh ấy sẽ đến công ty báo cáo.” “Được.” Hai tay Giang Ly nắm lại đặt chung một chỗ, cô giả vờ trấn định, trong lòng đã sớm lên kế hoạch.
Vừa về đến nhà Kỳ Tư Diễn vội vã bắt lấy cổ tay cô kéo lên trên giường.
Anh có uống chút rượu, trong mắt trào sóng tình, ôn nhu nói chuyện giống như gió xuân tháng tư: “Ly Ly.”
Anh nhìn cô giống như đang nhìn trân bảo thế gian, ngón tay thon dài không kìm lòng xoa trên đầu vai gầy của cô: “Hôm nay em thật đẹp.”
Kỳ Tư Diễn nâng cằm cô nhẹ nhàng hôn lên môi: “Anh đang nghĩ nếu một ngày nào đó em trưởng thành rồi, còn anh thì lại càng già đi.”
“Hôm nay lúc em lên sân khấu biểu diễn, ánh mắt mọi người đều chú ý vào em, lúc ấy anh đã nghĩ một thiếu nữ hoàn mỹ như vậy chỉ thuộc về anh.”
Anh đẩy dây trên vai của Giang Ly thấp giọng bật cười: “Anh rất vui, thật đấy.”
Mỗi cái đυ.ng chạm của Kỳ Tư Diễn sẽ khiến cô nghĩ đến từng chuyện cô từng bên cạnh Tạ Lan Chi, Giang Ly không hợp tác như trước, cô chỉnh lại quần áo của mình lùi lại một chút:
“Chú, đừng đυ.ng tôi.”
Cô sắp xếp lại ngôn từ một chút lạnh lùng nói: “Đoạn quan hệ này rất kỳ quái chắc hẳn chú cũng có thể cảm nhận được.” “Cho dù lén lút như thế nào nhưng bên ngoài chúng ta cũng chỉ có thể lấy quan hệ là chú cháu, chú không cảm thấy rất nực cười sao?”
“Em muốn nói chuyện này sao?” Kỳ Tư Diễn ngồi dậy giống như rất xem trọng.
“Anh luôn muốn tìm cơ hội nói với em nhưng nếu em đã nhắc tới vậy cũng tốt. Anh đã chuẩn bị xong.” Ánh mắt Kỳ Tư Diễn nóng bỏng: “Anh định sẽ mang em đi định cư nước ngoài. Nếu như Ly Ly nguyện ý chúng ta có thể sinh sống ở đó cả đời như vậy thì em không cần lo lắng nữa.”
“Định sao?” Giang Ly cười nhạo: “Kỳ Tư Diễn là chú đang hại tôi.”
“Chú là tổng giám đốc tập đoàn cao cao tại thượng, cho dù chú có làm gì thì dĩ nhiên có ai dám chỉ chỏ. Còn tôi, chú muốn để người khác biết tôi không chỉ leo lên giường chú của mình mà còn sống chung?” Kỳ Tư Diễn bóp trán: “Chuyện này, anh có thể khiến ở vĩnh viễn trở thành bí mật.”
“Đây không phải là thứ tình cảm mà tôi muốn.”
“Nếu như vĩnh viễn giữ bí mật thì có khác gì yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.”
Kỳ Tư Diễn bước xuống giường đứng bên cửa sổ đốt điếu thuốc.
“Nói tới nói lui chỉ là em không muốn ở bên anh.”
Giọng anh nhàn nhạt, âm thanh như bị gió đêm thổi đi.
“Chú dẫn tôi một thân một mình sang nước ngoài nếu một ngày nào đó chán ghét hay vứt bỏ tôi thì cái gì tôi cũng không còn.” Giang Ly nâng hàm: “Lời nói dễ nghe lúc này còn có tác dụng sao?”
Kỳ Tư Diễn phiền não đất dập tắt tàn thuốc, chợt xoay người, ánh mắt hung dữ.
“Em cứ không phân rõ phải trái như vậy.”
“Không có.” Giang Ly tỉnh táo liếc anh một cái: “Chỉ là tôi đang dự liệu trước kết quả khi đem bản thân giao phó cho một người.
“Kỳ Tư Diễn tôi không phải là kẻ ngốc, cho dù là có ở bên cạnh ai tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ ra tất cả tâm tư.”
Vừa dứt lời Kỳ Tư Diễn bước nhanh về phía cô, gắt gao bắt lấy cổ tay cô, ánh mắt âm lãnh khiến lòng cô run lên.
“Em sẽ không ở bên cạnh ai cả.”
“Anh vĩnh viễn sẽ không buông tay.”
Giang ly không tránh được, Kỳ Tư Diễn trực tiếp ngồi lên giường ôm chặt cô vào ngực, Giang Ly nhăn mặt, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Một đêm này bọn họ đều duy trù tư thế như vậy chìm vào giấc ngủ, Kỳ Tư Diễn không ôm cô không nhúc nhích, Giang Ly đưa lưng về phía người đàn ông, sau gáy bị anh hôn qua vô số lần, tâm loạn như ma.
Cô nghe hình như Kỳ Tư Diễn có nói: “Anh yêu em.”
Nhưng cô vẫn cảm thấy giống như mình nghe lầm.