Bóng đêm trầm lắng, yến tiệc linh đình.
"Thầy Phó, thời gian vừa qua được anh chỉ bảo nhiều, xin kính anh một ly."
Người tiến đến là vai nam không biết số mấy cùng đoàn phim với Phó Hành Vân, vào vai nhân vật của Phó Hành Vân ở tuổi thiếu niên, bộ dạng trẻ trung non nớt, lúc cười lên đôi mắt cong cong, khoé mắt đuôi mày mang theo chút tinh ranh làm người ta hơi khó chịu, diện mạo thật sự có ba phần tương tự với anh.
Trên tay cậu ta cầm một ly vang đỏ, thô thiển rót gần nửa ly. Thực ra nửa ly rượu không tính là gì, nhưng bọn họ vừa uống xong một chầu bia và một chầu rượu trắng.
Nếu là trước đây, Phó Hành Vân không muốn thì nhất quyết không uống, chẳng có mấy người dám ép buộc, càng đừng nói đến nhân vật nhỏ bé cỡ này.
Nhưng nay đã khác xưa, "nhân vật nhỏ" trước mặt xoay người một cái liền tủi thân chui vào lòng kim chủ tư bản, miệng nhỏ dẩu ra có thể treo được cả lọ dầu: "Nhất định là do kỹ thuật diễn của em quá kém cỏi, thầy Phó giận em..."
Nhà tư bản tuổi trên dưới bốn mươi ôm lấy cậu ta, nhìn Phó Hành Vân nói như ám chỉ: "Tiểu Phó à, gần đây sao lại không thấy Tiểu Mạnh đâu nhỉ?"
Mạnh Thanh, là người đại diện của Phó Hành Vân.
Câu này chọc vào chỗ đau gần đây nhất của anh.
Trong lòng Phó Hành Vân chửi mẹ nó, trên mặt vẫn phải nặn ra tươi cười, im lặng không đáp, chỉ thoải mái duỗi tay tiếp ly rượu. Đương nhiên so với cậu diễn viên mơn mởn kia anh không trẻ bằng, năm nay anh đã hai mươi tám, lúc cười lên khóe mắt sẽ có chút vết hằn, nhưng anh vẫn luôn chú ý bảo dưỡng, chưa từng chủ quan chuyện quản lý dáng người quản lý da dẻ. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, làn da vẫn như một khối ngọc tinh tế.
Anh cầm ly rượu lên, kim chủ tư bản thuận thế sờ tay anh một chút, loại xúc cảm này khiến Phó Hành Vân suýt nữa thì nhảy dựng lên mắng chửi. Nhưng anh vẫn hít sâu một hơi nhịn xuống, ngẩng đầu cười cố gắng rút tay không quá đột ngột, sảng khoái uống một hơi cạn sạch ly rượu, lại đứng lên rót một ly nữa.
"Cảm ơn mọi người thời gian qua đã chiếu cố và chỉ bảo ——"
Dứt lời, anh ngẩng đầu, lăn hầu kết uống cạn ly, nhất thời cảm thấy hơi buồn nôn.
Bữa tiệc tối khiến người đứng ngồi không yên này mãi đến khuya mới chịu kết thúc. Phó Hành Vân uyển chuyển từ chối lời mời đầy ám chỉ của nhà tư bản, nhịn cơn choáng váng ghê tởm xuống, cực kỳ thể diện lễ phép tạm biệt mọi người, gọi trợ lý lái xe đưa anh về khách sạn.
Trợ lý Tiểu Giang lái xe rất vững, nhưng Phó Hành Vân vẫn buồn nôn. Anh liều mạng hít sâu muốn nuốt xuống, nhưng dạ dày vẫn co rút từng đợt, trong miệng toàn vị chua lòm.
Phó Hành Vân che miệng, vươn tay vỗ vỗ vào lưng ghế điều khiển.
Tiểu Giang đã đi theo Phó Hành Vân nhiều ngày, mệt đến mức trước mắt xanh lè, nhất thời máu chưa kịp lên não, phân tâm hỏi: "Anh Vân, có chuyện gì vậy? Anh muốn uống nước à? Trước ghế có nước khoáng đấy."
Phó Hành Vân vội muốn chết, không dám mở miệng nói, chỉ vỗ "rầm rầm" vào thành ghế, chỉ vào miệng mình.
Lúc này Tiểu Giang mới hiểu là anh muốn nôn, phanh gấp một cái, tấp xe vào ven đường cách thành phố điện ảnh không xa. Đây là con đường nhỏ dẫn về khách sạn, đã là rạng sáng, trên đường không có người cũng không có xe. Nhưng dù có ai chụp được, Phó Hành Vân cũng không rảnh đi lo lắng nữa, anh hoảng loạn mở cửa lao ra khỏi xe, tay đỡ một cột đèn ven đường, "ọc" một tiếng nôn ra sạch sẽ.
Phó Hành Vân cực kỳ khó chịu, hận không thể nôn cả dạ dày ra ngoài, trào cả nước mắt, đầu váng mắt hoa. Anh nghe thấy tiếng mở cửa xe ở phía sau, che miệng nói: "Lấy cho tôi cái khăn ướt."
Không chờ được khăn ướt của Tiểu Giang, ngược lại phía trước đã có người chìa ra một chiếc khăn tay.
Bàn tay kia rất lớn, khớp xương rõ ràng, trên hổ khẩu có một vết sẹo nhạt màu. Khăn tay có màu xanh lục nhạt tựa như màu lá trúc, không có bất kỳ hoa văn gì.
Trong lòng Phó Hành Vân đột nhiên trầm xuống như bị móc sắt câu lấy, lại giống như đυ.ng vào dạ dày yếu ớt, anh nôn khan lần nữa nhưng không nôn ra được gì. Phó Hành Vân nhận chiếc khăn kia lau lau miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thời gian ngẩng đầu cùng lắm chỉ có nửa giây, nhưng trong nửa giây này, trong lòng Phó Hành Vân đã xoay chuyển trăm ngàn lần, làm tốt công tác chuẩn bị. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Văn Thệ Xuyên, anh vẫn cảm thấy mình không chuẩn bị tốt, anh đang chật vật suy yếu, mắt ứa lệ, bên cạnh còn có một bãi nôn ghê tởm, phía sau là cậu trợ lý trẻ tuổi đang không biết phải làm gì.
Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Phó Hành Vân âm thầm đánh giá Văn Thệ Xuyên.
Văn Thệ Xuyên không thay đổi gì nhiều, vẫn cao lớn cường tráng như cũ, tóc xõa xuống, phần tóc phía trên hơi dài, được buộc tùy tiện bằng dây chun, dáng vẻ phóng khoáng không kiềm chế được. Lông mày hắn vừa rậm vừa đen, mang hình dáng lạnh lùng cứng rắn, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn trầm ổn hơn rất nhiều so với ký ức của Phó Hành Vân.
"Cảm ơn." Phó Hành Vân nói.
"Đừng khách khí."
Văn Thệ Xuyên mặc một chiếc áo phông đen, bên dưới là quần short đi biển, đi dép tông, trên tay còn kẹp điếu thuốc đang hút dở một nửa, trông như một ông già vừa xuống lầu đi dạo. Nhưng nơi này là thành phố điện ảnh, trong phạm vi trăm dặm, ngoại trừ địa điểm quay chụp và những công trình liên quan như nhà hàng khách sạn, cũng chỉ có núi non hoang dã.
"Tới đóng phim sao?"
Phó Hành Vân hoàn toàn vứt bỏ bộ dáng chật vật vừa rồi, lễ phép mỉm cười vừa thể diện vừa khách sáo, rất giống một đại minh tinh —— mà anh đích thực là đại minh tinh.
"Gần đây tôi vào đoàn phim, là phim cổ trang, chắc anh biết. Anh thì sao?"
Anh liên tục kể ra vài bộ phim nổi danh đang quay, Văn Thệ Xuyên đều lắc đầu. Trong lòng Phó Hành Vân biết rõ mấy bộ phim truyền hình này không có mặt hắn, đương nhiên anh biết, mấy bộ này đều là phim nổi tiếng, bộ anh đang quay là một bộ xuất sắc trong số đó, đang có độ thảo luận đề tài cực kỳ cao.
Anh kể ra chỉ muốn khoe khoang mà thôi.
Văn Thệ Xuyên không trả lời, đưa thuốc lá lên miệng hút một hơi, nghiêng đầu nhả khói, tàn thuốc lập lòe tựa như ngôi sao trên trời.
"Chỉ quay bộ phim nhỏ của chính mình thôi." Văn Thệ Xuyên nói ngắn gọn.
Ngoài đường quốc lộ vắng vẻ tối tăm hình như sắp có xe rẽ qua đây, ánh đèn xe lấp ló dùng mắt thường vẫn có thể trông thấy.
Tiểu Giang do dự chạy tới, nhỏ giọng kêu: "Anh Vân, nên đi thôi, bị chụp được thì không tốt đâu."
Phó Hành Vân như bừng tỉnh khỏi mộng, bắt đầu tự chất vấn, rốt cuộc mình đứng ở chỗ này để làm gì.
"Tôi phải đi rồi, thật không khéo, vừa diễn xong một đoạn dài, ngày mai phải chạy lịch trình đi nơi khác, nếu rảnh thì tôi mời anh ăn cơm, thuận tiện......" Phó Hành Vân cười nói, "Ôn chuyện cũ."
Không đợi Văn Thệ Xuyên đáp lại, hai người cũng không trao đổi cách thức liên lạc, Phó Hành Vân đã xoay người đi mất, Tiểu Giang giúp anh kéo cửa xe phía sau, lấy tay che trần cửa sợ anh đυ.ng đầu. Phó Hành Vân ngồi vào ghế sau, khóe mắt vẫn luôn dừng ở ngoài xe, mãi cho đến khi xe đã nổ máy đi xa. Văn Thệ Xuyên vẫn đứng ở đó, bên cạnh bãi nôn, ánh sáng từ cột đèn đường như giam hắn vào bên trong.
Về đến khách sạn, xe dừng, Phó Hành Vân lúc này mới phát hiện ra tay mình vẫn nắm chặt chiếc khăn tay đã bẩn kia.
Bởi vì ngày mai phải bắt chuyến bay sớm, Phó Hành Vân rửa mặt xong liền lên giường nằm. Chuyện anh không nghĩ tới là, dường như anh bị ném vào một giấc mộng đen kịt, hơn nữa còn nằm mơ suốt đêm.
Ở trong mơ, Văn Thệ Xuyên mới mười chín tuổi, còn anh mười tám.
Trong căn phòng trọ chật hẹp dưới tầng hầm mặt trời không thể chiếu tới, lần đầu tiên bọn họ làʍ t̠ìиɦ.
Quá đau, đầu tiên Phó Hành Vân bật khóc, anh vừa mở miệng, Văn Thệ Xuyên lập tức hôn anh, nhét ngón tay cái vào miệng anh, trêu đùa đầu lưỡi. Anh vừa yếu ớt vừa tủi thân, hung hắn cắn lên hổ khẩu hắn, cắn đến bật máu cũng không chịu buông ra. Văn Thệ Xuyên cũng không rút tay, chỉ mỉm cười tùy ý để anh cắn, sau đó quả nhiên đã để lại sẹo.
—--
Lời tác giả:
"Tử Tại Xuyên Thượng Viết: thệ giả như tư phu, bất xá trú dạ."
(*dịch nghĩa đen: Khổng Tử đứng bên bờ sông nói rằng: Cứ chảy hoài chảy mãi, ngày đêm không ngừng - editor dịch bậy
Câu này xuất phát từ "Luận Ngữ" của Khổng Tử, được người đời sau lý giải là "thời gian như dòng nước ngày đêm chảy trôi không ngừng", cảm khái thế sự cuộc đời biến hóa quá nhanh, thứ gì cũng không ngừng chuyển động, còn có ý nghĩa răn dạy nên quý trọng thời gian.)
- ---
Đào một cái hố mới, không quá giống những truyện trước giờ mình thích, hy vọng có thể kiên trì.
Làm truyện bà Sở 1 chương 5k từ quen rồi giờ thấy người ta 1 chương có 2k nhất thời không quen...:D