“Tiểu Tạ, sáu giờ rồi, đi ăn cơm tối đi.” Anh Trần đi tới vỗ vỗ bả vai Tạ Minh Triết, sau khi nghe thấy giọng anh, cậu lập tức bỏ mũ giáp xuống, đi theo anh Trần vào phòng khách.
Mấy người khác trong phòng cày thuê cũng đều tháo mũ giáp xuống, đây là lần đầu tiên Tạ Minh Triết nhìn thấy người thật của họ.
Cô nàng Trì Thanh có vẻ ngoài rất xinh đẹp, vừa cao vừa gầy, chắc cao hơn 1m75, cô để tóc ngắn khá gọn gàng, gương mặt trắng trẻo không có biểu tình, khiến người khác cảm thấy cô là một người lạnh lùng, dường như rất khó ở chung.
Bàng Vũ thì mập mạp đáng yêu, cũng cao tương đương với Trì Thanh.
Nhưng Trì Thanh thì mảnh mai “tăng trưởng theo chiều dọc”, còn Bàng Vũ là “phát triển theo chiều ngang” tròn trĩnh, đứng cạnh Trì Thanh, một béo một gầy nhìn rất rõ ràng.
Tướng mạo và dáng người Kim Dược thì bình thường, nếu thả vào một đám người chính là người qua đường A, khí chất nhã nhặn đeo thêm một cặp kính mắt viền bạc.
Tạ Minh Triết đi qua chủ động chào hỏi bọn họ: “Xin chào mọi người.”
Nhìn thấy một cậu bạn đẹp trai, Bàng Vũ không tin nổi trừng to mắt: “Chú là người trong game hồi nãy… Chú Béo?”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Ừ, là tên tùy tiện đặt trong game.”
Biểu tình Bàng Vũ như muốn tan nát: “Aaaaa, tui mới là chú béo nè! Còn chú cao như thế, gầy như vậy lại đi đặt tên Chú Béo là để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tui sao?”
“Nhóc Mập bình tĩnh lại nào” Kim Dược đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, “đừng nói là thay đổi hình thể, còn có thể tùy ý đổi giới tính khác trong game nữa đó.”
“…” Bàng Vũ không thể phản bác lại được.
Trì Thanh thì rất bình tĩnh, không thích nói chuyện, chỉ nhìn về phía Tạ Minh Triết gật đầu chào hỏi.
Anh Trần cười nói: “Đi thôi! Hôm nay phòng cày thuê có người mới, anh mời tiệc nha!”
Khó được người khác mời cơm, Tạ Minh Triết thật ra rất muốn đi.
Nhưng khi xuất viện bác sĩ đã dặn là chức năng của dạ dày còn chưa hồi phục, không thể khinh thường.
Mặc dù cậu rất muốn ăn đùi gà, vịt nướng, sườn heo, bò xào… Nhưng tiếc là cơ thể cậu chỉ có thể húp cháo.
Tạ Minh Triết nuốt nước miếng rồi nói: “Anh Trần, không cần phí tiền vậy đâu, mời em hai chén cháo là được rồi.”
Cả đám: “???”
Có ai đi mời khách lại mời cháo chứ?
Đối diện với ánh mắt kỳ quái của mọi người, Tạ Minh Triết vội vàng giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, em vừa mới xuất viện, dạ dày không được tốt lắm, bác sĩ bảo em chỉ được ăn thực phẩm lỏng trong vòng ba ngày, ăn những thứ khác không thể tiêu hóa được.”
Anh Trần hoài nghi nhìn cậu: “Mấy hôm trước cậu phải nằm viện sao?”
“Ừm, hôm nay vừa xuất viện.”
“Vừa xuất viện đã chạy đi làm việc, sao không ở nhà nghỉ ngơi vài ngày? Người nhà không quản cậu sao?”
“Em đã trưởng thành, không cần người nhà quản.” Tạ Minh Triết không muốn người khác biết mình mồ côi, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người.
Ba người Trì Thanh liếc mắt nhìn nhau.
Vừa xuất viện liền chạy ra ngoài làm việc cũng quá liều rồi, chắc chắn là do điều kiện gia đình cậu nhóc không được tốt.
“Chậc, cuộc sống không dễ dàng.” Anh Trần thở dài, quan tâm hỏi: “Vừa xuất viện liền đi làm, thân thể cậu chịu nổi không?”
“Không sao đâu, em đã khôi phục rồi, vả lại chơi game cũng không tốn thể lực.” Tạ Minh Triết cười cười, lảng sang chuyện khác, “đúng rồi anh Trần, em đã lên cấp 15 trong game, đêm nay có thể cày lên cấp 35, lúc đó sẽ đi farm vật liệu chung với mọi người được không?”
“Được.” Anh Trần quay đầu về phía Trì Thanh: “Nếu tiểu Tạ không thể đi ăn tiệc thì giờ ăn gì cũng được. A Thanh, phiền em nấu chút cháo, đợi hai ngày sau cơ thể tiểu Tạ tốt lên, anh lại mời mọi người một bữa.”
“Ừm.” Trì Thanh xoay người vào bếp nấu cháo.
“Tiểu Tạ lại đây, anh dẫn cậu đi sắp xếp hành lý.” Anh Trần dắt Tạ Minh Triết lên lầu.
Tạ Minh Triết tiện thể quan sát môi trường làm việc nơi đây một chút.
Đây là một căn hộ duplex hai lầu nằm ở tầng thượng của một tòa nhà chung cư, đại sảnh dưới tầng một bày mũ giáp và ghế xoay, còn lại chính là bếp, phòng ăn và nhà vệ sinh; tầng hai là nơi nghỉ ngơi, gồm bốn phòng, phòng ngủ chính chỉ có một chiếc giường lớn, ba phòng còn lại thì đặt hai chiếc giường đơn song song nhau.
“Ban đầu còn có một người chung phòng với Trì Thanh, nhưng cô nàng mới vừa kết hôn, xin nghỉ một tháng đi tuần trăng mật, thế nên anh mới tuyển thêm cậu làm dự bị, trong game có rất nhiều bí cảnh cần đủ 5 người mới vào được.” Anh Trần đốt điếu thuốc, vừa hút vừa nói tiếp, “trước mắt, Trì Thanh đang ở một mình, anh ở chung với Kim Dược, từ giờ cậu ở chung với nhóc Mập được không?”
“Không thành vấn đề!” Tạ Minh Triết đi theo anh Trần đem hành lý vào phòng ngủ.
Cứ tưởng rằng phòng cày thuê là một phòng làm việc bé tí đen như mực, ai ngờ môi trường nơi đây lại tốt hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
Chưa kể đại sảnh rộng rãi sáng sủa dùng để chơi game dưới tầng một, chỗ ở tầng hai cũng được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, lại còn có thể nhìn thấy vườn hoa xanh um tươi tốt dưới lầu qua ban công nữa chứ.
Tạ Minh Triết đẩy cửa đi ra ban công, cậu phát hiện diện tích ban công rất lớn, trên ban công còn được kê một chiếc ghế dài rất thoải mái, phía dưới ghế trải một tấm thảm trắng lông xù, bên cạnh thảm là một giàn hoa, trên giàn nuôi rất nhiều loại sen đá, những cây sen đá này tựa như những cậu bé tí hon, chỉ nhỏ cỡ nắm đấm, có màu sắc rất đáng yêu.
Phía trước giàn hoa là một bàn trà bằng gỗ, trên bàn đặt một bộ ấm trà, bốn tách trà nhỏ trắng nõn như ngọc, vô cùng tinh xảo.
Nhìn thấy khung cảnh này, Tạ Minh Triết gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh một người đang thoải mái nằm trên chiếc ghế dài vào một buổi chiều tà, trong tay là tách trà nhỏ tinh xảo, chậm rãi thưởng trà, ngẫu nhiên lại tới giàn hoa tưới nước cho mấy chậu sen đá, thời gian cứ thế trôi qua vừa dễ chịu vừa nhàn nhã.
Trang trí trên ban công chẳng hợp gì với cái nghề “cày game thuê” này cả. Nhìn kỹ lại lần nữa, bức tranh treo trên tường, màn cửa sổ trắng toát, giấy dán tường ấm áp… Hoàn toàn không giống phong cách nên có của phòng cày thuê.
Tạ Minh Triết không nhịn được hỏi: “Anh Trần, anh thuê nơi này sao?” Cậu nghĩ trong đầu, có lẽ đây là bố trí ban đầu của chủ nhà nhỉ? Cày thuê game làm gì có thời gian cho việc nhàn nhã thoải mái ngồi thưởng trà ngắm hoa ở ban công chứ?
Nghe câu hỏi này, sắc mặt anh Trần đột nhiên trầm xuống, đôi mắt lóe lên một tia chua xót.
Người đàn ông đang hút thuốc, đúng lúc này thổi ra khói mù che khuất gương mặt, thế nên Tạ Minh Triết không nhìn thấy biểu lộ của anh, chỉ là, sự yên lặng rõ ràng của đối phương làm Tạ Minh Triết biết được hình như mình vừa hỏi tới một vấn đế không nên hỏi, vội vàng sửa lại lời nói: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu không tiện nói cũng không sao cả.”
Anh Trần chậm rãi thổi ra một vòng khói, ngay lúc Tạ Minh Triết nghĩ là anh sẽ không trả lời, giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai: “Đây là căn phòng anh của anh từng ở.”
Tạ Minh Triết giật mình nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông đi tới bên cửa sổ, nheo mắt lại ngắm về vườn hoa phía xa, rồi khẽ nói tiếp: “Những ai lần đầu tiên tới phòng cày thuê đều sẽ nghi hoặc, tại sao một phòng cày thuê lại được bố trí như thế này? Thật ra, đây là căn phòng trước đây anh trai anh từng ở. Sau khi anh ấy đi, tầng một bị anh cải tạo thành đại sảnh cày thuê game, tầng hai đổi thành ký túc xá, nhưng anh chưa từng đυ.ng tới sắp đặt ở ban công này, nó vẫn y như cũ.”
Anh Trần cầm lấy tách trà bằng ngọc tinh xảo trên bàn khẽ vuốt.
Ánh mắt nặng nề kia khiến cho Tạ Minh Triết không biết nên nói gì tiếp theo nữa.
Ấn tượng anh Trần để lại cho Tạ Minh Triết là một thanh niên sa sút tinh thần, thích hút thuốc, tóc như gà bới, sơ mi nhăn nhúm tựa như được nhặt ra từ đống rác tùy tiện mặc lên người, râu ria lởm chởm không biết đã bao lâu rồi chưa cạo —— một thanh niên nghiện net điển hình.
Thế nhưng khi kể về anh trai của mình, gương mặt anh lại nhuộm một cảm giác khổ sở, khiến Tạ Minh Triết không nhịn được lo lắng.
Thanh niên chán chường ngâm mình cả ngày trong game để cày thuê, hóa ra cũng đang cất giấu một bí mật dưới đáy lòng.
Chẳng lẽ anh trai của ảnh đã qua đời rồi?
Tạ Minh Triết không dám hỏi tiếp, đành tránh sang chuyện khác: “Khụ, bình thường mọi người đi ngủ mấy giờ vậy?”
“Game thực tế ảo sẽ khống chế thời gian online của người chơi, thế nên chúng ta làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, mười hai giờ đi ngủ, tám giờ sáng bắt đầu làm việc.” Anh Trần đặt tách trà xuống, tựa hồ thoát ra khỏi hồi ức, nghiền đầu thuốc lá và dụi tắt lửa trong gạt tàn, xoay người lại nhìn Tạ Minh Triết, “Nếu anh đoán không sai thì cậu là sinh viên đúng không? Nhân nghỉ hè nên mới tìm việc kiếm chút tiền sinh hoạt phải không?”
“Vâng.” Tạ Minh Triết thản nhiên trả lời, “em là sinh viên năm nhất của đại học Đế Đô ở đối diện, mùng 1 tháng 9 sẽ khai giảng.”
“Trường này không tệ. Ráng học giỏi, sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ tìm được công việc tốt.” Anh Trần cổ vũ vỗ vỗ vai cậu, “sau khi khai giảng, nếu rảnh rỗi thì cậu cứ tới, anh sẽ tính lương theo giờ cho cậu.” Thiếu niên sống một mình cũng không dễ dàng, cho nên anh muốn chăm sóc một chút.
“Thật sao?” Tạ Minh Triết phấn khích xoa tay.
“Ừm.” Đối diện ánh mắt sáng ngời của cậu, anh Trần không nhịn được cười lên, “anh thấy cậu rất thông minh, tranh thủ thời gian leo lên cấp 35 đi rồi tới tìm anh.”
“Rõ ạ!” Nếu thật sự có thể làm việc bán thời gian ở phòng cày thuê gần trường này thì cậu không cần phải lo lắng gì tới tiền sinh hoạt trong mấy năm học đại học nữa.
“Để cậu yên tâm, cũng là để anh đây yên tâm nốt, chúng ta vẫn nên ký hợp đồng lao động.” Anh Trần dẫn Tạ Minh Triết tới phòng bên cạnh, đưa ra một bản hợp đồng, “hợp đồng là để bảo vệ quyền lợi cả hai bên, cậu không cần lo anh không trả lương, anh cũng biết rõ lý lịch cậu, chỗ này không tiếp người có lai lịch không rõ.”
Anh Trần đưa hợp đồng ra là có ý thuê mình, Tạ Minh Triết lập tức lấy thẻ căn cước quét vào máy tính, sau đó ký tên mình lên màn hình. Cậu thấy cột tiền lương ghi là 3000 thì lập tức hỏi: “Tháng đầu tiên em chỉ làm thực tập thôi, tiền lương chỉ còn một nửa mà?”
“Trả đủ luôn.” Anh Trần cũng ký tên, sảng khoái nói, “Với khả năng lĩnh ngộ của cậu, chỉ hai ngày là đủ để vọc xong game này rồi , vậy nên đãi ngộ như nhân viên chính thức cũng được. Lương tạm là 3000, tự nhận đơn hàng sẽ được trích ra 10% cho vào lương, nếu làm ăn tốt thì cuối tháng còn được chia hoa hồng.”
“Cảm ơn anh Trần!” Tạ Minh Triết có cảm giác như mình vừa trúng số.
“Không có chi.” Chữ của người đàn ông này vô cùng tiêu sái, cái tên trên hợp đồng ghi là: Trần Tiêu.
Thì ra tên đầy đủ của anh là Trần Tiêu.
Tạ Minh Triết yên lặng ghi nhớ cái tên của người chủ đã tận tình giúp đỡ mình này.
...
Thu xếp xong hành lý, lúc đi theo Trần Tiêu xuống tầng dưới, Trì Thanh đã nấu xong cháo.
Cháo thịt nạc cải xanh trông rất ngon mắt, ngoại trừ cháo, cô còn tiện thể làm thêm hai món chay, đều là những món tốt cho tiêu hóa, hiển nhiên là quan tâm tới dạ dày không tốt của Tạ Minh Triết do vừa mới xuất viện.
Tạ Minh Triết quây quần cùng mọi người trong phòng khách, dùng xong bữa tối đơn giản.
Bàng Vũ nhao nhao gào khóc: “Chỉ có cải và cháo, tui vẫn chưa no, mấy người phải biết là dạ dày người béo to hơn mấy người rất nhiều chứ!”
Dứt lời cậu liền hướng ánh mắt mong đợi tới Trần Tiêu, “ông chủ, tui muốn nghỉ một tiếng, ra ngoài mua thịt bò về ăn được không?”
Trần Tiêu vỗ vỗ lên cái bụng thịt của cậu, cười mắng: “Ăn thịt gì chứ, chú cũng nên giảm béo đi. Nhìn tiểu Tạ kìa, nặng chưa bằng một nửa cậu.”
“…” Bàng Vũ bị nói tới không đáp lại nổi, dứt khoát cam chịu: “Trời sinh tui đã đã có gen mập rồi, giảm béo cũng vô đυ.ng.”
Kim Dược nâng kính lên, quay đầu chế giễu: “Tui chỉ thấy chú mày lười mà thôi.”
Bàng Vũ vô liêm sĩ giữ chặt cánh tay Tạ Minh Triết: “Tiểu Tạ, cậu gầy thế này, để anh đây chia chút thịt cho chú nha.”
“…” Tạ Minh Triết dở khóc dở cười.
Không ngờ người ở phòng cày thuê này cũng rất thân thiện, không hề gạt cậu ra ngoài, ngược lại còn rất tận tình chăm sóc.
Hai đời của cậu đều là cô nhi, không có nhiều bạn bè, nhìn cảnh đám người này đùa giỡn nhau như vậy, thân thiết không khoảng cách, khiến lòng cậu cũng dâng lên một chút ấm áp.
Sau khi sống lại còn có thể tìm được một công việc thế này, có lẽ là được thần may mắn chiếu cố rồi đi.
Tất cả đều phải cảm ơn ông chủ Trần Tiêu rộng rãi này.
Chỉ là, rốt cuộc anh trai của Trần Tiêu có chuyện gì?
Trong lòng Tạ Minh Triết tràn đầy nghi hoặc, qua thái độ của Trần Tiêu, có khả năng là anh trai anh đã gặp phải chuyện rất nghiêm trọng.
Có lẽ là đã qua đời, hoặc có lẽ là vì một nguyên nhân khác mà rời khỏi nơi đây. Trần Tiêu ở trong căn hộ của anh trai, giữ nguyên bố trí trên ban công của y, cách làm dùng để “tưởng nhớ một người” này khiến Tạ Minh Triết có chút lo lắng.
Hi vọng không phải là cái kết quả “qua đời” không cách nào vãn hồi này đi.
Tạ Minh Triết không nghĩ ngợi nữa, việc quan trọng trước mắt chính là phải lên được cấp 35, gia nhập đội ngũ với mọi người, giúp mọi người farm nguyên liệu.
Dù sao thì ngay thời khắc ký hợp đồng kia, cậu đã chính thức trở thành người cày thuê.
Tác giả:
Anh Trần là nhân vật quan trọng, không phải chỉ là một ông chủ dán mác người qua đường nha : )