Ngón tay vô tình vuốt ve khe thịt của con dâu, Lưu Đại Tráng chỉ cảm thấy cả người giống như bị thứ gì đó mê hoặc, mơ màng tưởng mình còn đang trong mộng! Thân mình cứng ngắc ôm con dâu mềm oặt người vì sợ tiếng sấm vào trong phòng mình, người đàn ông có chút mất tự nhiên, hơi thở dồn dập.
“Cha… con sợ quá… chồng con không có ở đây… con phải làm sao bây giờ ~” Tuy Lý Kiều Kiều đã gả làm vợ người ta được nhiều năm, nhưng Đại Căn vẫn luôn cưng chiều cô, hơn nữa tuổi tác cô còn nhỏ, chưa từng sinh con, đương nhiên vẫn còn tâm tính trẻ con, lúc này cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, chỉ nghĩ trước kia mỗi lần sét đánh đều có Đại Căn ôm mình dỗ suốt đêm, trong lòng vô cùng nôn nóng, một đôi mắt no rưng rưng nước mắt.
“Đừng… Đừng sợ, đừng sợ… Kiều Kiều…” Thật ra Lưu Đại Tráng đưa con dâu về phòng rồi tốt xấu gì cũng nên khuyên cô nhanh về phòng mình, nhưng lời nói đến bên miệng, người đàn ông lại nuốt trở về, chỉ dịu dàng gọi tên dỗ dành cô, giống như mình đang ôm một cô bé không hiểu chuyện.
“Ừm… cha ơi… có phải cha quên chưa tháo lưỡi hái trên người xuống không?” Lý Kiều Kiều sợ hãi dựa vào trong lòng cha chồng, mới đầu còn vô cùng khẩn trương, nhưng dần dà tiếng sấm cũng nhỏ đi, cô thấy yên tâm hơn không ít, lúc này mới phát hiện trong quần của cha chồng hình như có giấu thứ gì đó cứng nóng, chọc thẳng vào mông mình, khiến cô có chút nghi hoặc.
Thì ra, trời ban không công cho Lưu Đại Căn một cây gậy thịt không nhỏ, nhưng vẫn mềm như bông không cứng lên nổi, cho nên Lý Kiều chưa từng được cảm nhận độ cứng, độ nóng của dươиɠ ѵậŧ đàn ông khi động tình. Đây là lần đầu tiên cô chạm vào vật cứng của người đàn ông, đối với cô gái chưa trải sự đời thì nó đúng là món đồ xa lạ, chính vì vậy nên cô mới không rõ trên người cha chồng giấu cái gì.
Mà Lưu Đại Tráng nghe xong lời này lại ngẩn ra, bấy giờ mới phát hiện mình vì ôm con dâu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà có phản ứng, vật thô dài bên dưới bị qυầи ɭóŧ bọc lấy cong thành lưỡi hái, khó trách khiến con dâu hiểu nhầm là trên người mình có lưỡi hái! Nhưng điều này cũng khiến người đàn ông vô cùng buồn bực, cô nhóc này có ý gì? Đã thành thân bao nhiêu năm rồi còn không biết trên người đàn ông có thứ đó sao?
“Cha, cha ơi… cha nói chuyện với con một lát được không… con sợ…” Tuy rằng tiếng sấm đã nhỏ lại, nhưng cô gái vẫn nơm nớp lo sợ, tay nắm chặt lấy vạt áo của người đàn ông, nằm ở trên người ông nói chuyện. “Con sợ… mỗi lúc sét đánh, Đại Căn đều nói chuyện với con.......”
"Con…” Đối mặt con dâu tâm tính đơn thuần, người đàn ông chỉ cảm thấy những suy nghĩ trong lòng mình thật dơ bẩn, ông cúi đầu nghiêm túc nhìn con dâu ngây thơ bị mình ôm cứng trong lòng, ngẩn người một lúc mới gật đầu. “Cha… kể con nghe chuyện mưa đá hồi tháng sau của mấy năm trước nhé.”
Đối với nông dân mà nói, đề tài am hiểu nhất không gì ngoài ruộng nương hoa màu, cùng với một ít chuyện ly kỳ thú vị. Người đàn ông trước giờ không hay nói chuyện lại nghiêm túc kể con dâu nghe vài chuyện mình biết, ví dụ như phía Tây thôn có nhà ai trồng được một xe bí đỏ, bên kia núi có ngô nhà nào đã kết bắp…
Lý Kiều Kiều nghe mà sửng sốt, trong lúc mơ màng cứ thế ngủ mất.
Đợi đến lúc nhận ra Lý Kiều Kiều đã ngủ, đôi mắt sắng quắc của Lưu Đại Tráng liếc nhìn thân hình trắng nõn của con dâu, gian nan nuốt nước miếng.