Em Là Con Dâu

Chương 6:

“Con mau uống đi, nếu lạnh sợ sẽ tiêu chảy đấy.” Ba của Lý Kiều Kiều cùng Lưu Đại Tráng hồi còn trẻ khi chính là anh em tốt, đối với cô cũng quen thuộc, thúc giục cô uống trà bí đao.

“A, vâng ạ…” Trong tay cầm ly ống trúc, nếu là trước kia thì cũng thấy không có gì, nhưng cố tình lại là lúc này, cô vẫn chưa hồi phục tinh thần từ đêm qua, sợ hãi uống một ngụm trà. Ách, xác thật có chút ngọt, nhưng cô thích ngọt, không có gì không tốt, vì thế cô lại đỏ mặt, nhắm hai mắt uống hết mới lấy ra khăn lau miệng.

Nhìn nơi xa toàn là ruộng nước mênh mang thật giống như lọt ở trong sương mù, ban đầu Lý Kiều Kiều đã ăn một chút lót bụng rồi, tự nhiên ăn không vô phần của Đại Căn, nhưng không lay chuyển được ba chồng, kẹp vài miếng, thật sự ăn không vô, bĩu môi nhìn Lưu Đại Tráng.

“Ba, con ăn không nổi, ba ăn hết đi, lãng phí mẹ sẽ nói đó.” Cô đưa chén cơm cho Lưu Đại Tráng.

Làm việc ngoài đồng rất tốn sức, nhiều đến mấy cũng có thể ăn được, Đại Tráng tự nhiên ăn hết chén kia, ợ một cái rồi cười nói: “Kiều Kiều, con ngồi ở chỗ này chờ, ba đi hái chút trái cây cho con đem về ăn.”

Cách đó không xa là vườn trái cây Lưu gia mướn, bên trong còn có nhà tranh Lưu Đại Tráng dựng, có giường và đồ đạc, mỗi lần đến mùa ra hoa và kết trái thì hai ba con Lưu gia sẽ ở chỗ này làm việc.

“Cảm ơn ba.”

Lưu Đại Tráng đi hái trái cây, Lý Kiều Kiều cũng không nhàn rỗi, ngồi xổm cạnh mương múc nước rửa chén, chờ lát nữa nhìn xem có cần qua giúp hắn không.

Đang rửa chén thì thấy cô con dâu Bạch Thải Vi của Cố gia phía đông thôn hoang mang rối loạn đi tới, đôi mắt ửng hồng, môi sưng đỏ, Lý Kiều Kiều vội gọi lại.

“Chị Thải Vi làm sao vậy?”

Chú Cố cùng tuổi với ba chồng cô, tính tình đặc biệt kém, ban đầu chị Thải Vi là người hầu trong nhà địa chủ, tới tuổi gả chồng, dáng người không có chỗ nào chê, khi trước hầu hạ con gái nhà địa chủ, chưa từng làm việc nặng, cho nên từ lúc gả cho con trai nhà họ Cố, không biết làm việc nhà nông, rất nhiều lúc bị chú Cố quở trách, đặc biệt là một vài năm gần đây, anh Có ở bên ngoài mưu sinh, để vợ con nhà, ngày tết mới trở về. Chị Thải Vi thường lén khóc, mười lần thì có đến chín lần gặp được đều là đang lau nước mắt, Lý Kiều Kiều không khỏi hỏi nhiều thêm vài câu.

“A… Kiều Kiều, em tới rồi. Chị, chị không có việc gì…” Bạch Thải Vi vội vàng tìm khăn, nhưng tìm không thấy, Lý Kiều Kiều vội đưa khăn của mình cho cô ấy.

“Bị chú Cố mắng nữa à… chú ấy vẫn luôn như vậy, tính tình nghiêm khắc, kỳ thật cũng không đến nỗi nào…”

Lý Kiều Kiều cẩn thận giúp đỡ Bạch Thải Vi cả người thấm đẫm mồ hôi, chỉnh sửa đầu tóc có chút rối loạn.

“Không, không… không liên quan đến ba chồng chị… không có việc gì…” Bạch Thải Vi tựa hồ cực kỳ sợ ba chồng cô ấy, vội vàng phủ nhận, lúc này Lý Kiều Kiều bỗng nhiên nhìn thấy sau cổ cô ấy có một vệt đỏ to, tức khắc la hoảng lên. “Trời ơi, chị Thải Vi, muỗi ngoài ruộng nhà chị sao độc như vậy, cắn sưng lớn quá.”

“Muỗi… không phải muỗi… a, là…, là muỗi lớn cắn…” Bỗng nhiên nghe thấy Lý Kiều Kiều nói sau cổ có vết đỏ, lập tức sắc mặt Bạch Thải Vi trắng bệch, vội vàng tiếp lời xong rồi kéo sát quần áo lại, nước mắt lưng tròng tránh ra, nhìn dáng vẻ sốt ruột hoảng hốt rời đi, đi lại có chút gian nan, hai cái đùi hơi run rẩy, khiến Lý Kiều Kiều rất khó hiểu, hiện giờ không phải mùa vụ cày bừa nha, làm việc gì có thể so với cấy mạ còn khiến người mệt mỏi như vậy?

Tuy Lý Kiều Kiều kết hôn sớm hơn Bạch Thải Vi, nhưng cô chưa trải sự đời, cũng nhìn không ra chỗ kì quái của cô ấy, không suy nghĩ sâu xa, một lát sau thấy chú Cố mặt tươi cười đi tới, cùng người khác nói nói cười cười, vẻ mặt thoả mãn, nghĩ rằng chị Thải Vi làm đồ ăn ngon hơn so với mẹ chồng mình!

“Vợ Đại Căn đấy à, cháu lại tới đây đưa cơm sao.” Một nhà Cố Dã cùng Lưu gia thường lui tới, ngày mùa cũng giúp đỡ lẫn nhau, thấy Lý Kiều Kiều rửa chén, hắn cười cười cùng cô chào hỏi.

“Ba cháu đâu?”

“Chú Cố, ba chồng con đi hái trái cây rồi, nếu không cháu gọi ông ấy lại đây?” Lý Kiều Kiều thấy ông ấy cố ý cùng mình chào hỏi vội cười đáp lời.

“Không cần, vợ Đại Căn, nói với ba cháu có rảnh thì ghé nhà chú một chuyến.”

“Vâng, lát nữa cháu sẽ nói với ba, hái chút trái cây cho chú nếm thử.” Nói xong, ông ấy vui vẻ rời đi.

Cả nhà Lưu gia lớn nhỏ đều là người hiền hoà, Lý Kiều Kiều cũng vậy, tuy từ thôn khác gả tới nhưng thật ra sống cùng người trong thôn khá tốt. Nhìn chú Cố dễ nói chuyện như vậy, cô thật sự nghĩ không ra tại sao ông ấy luôn khó chịu với con dâu? Cầm chén rửa xong, thấy ba chồng hái được cả giỏ trái cây, cô thay chú Cố truyền lười lại, hắn chọn mấy quả bỏ vào trong rổ, cười nói: “Mấy quả này cầm về con với mẹ ăn, chú Cố thích ăn chua ngọt, chút nữa ba mang một ít qua cho nhà bọn họ.”

Nghe xong hắn phân phó, Lý Kiều Kiều đi trở về. Cô đã ăn no, gần tới hoàng hôn, Lý Kiều Kiều cầm ghế nhỏ ngồi cạnh bệ bếp canh lửa, lúc này mẹ chồng bước vào phòng bếp. Thừa dịp trong nhà không có ai, Lưu Đại Nương cười với Lý Kiều Kiều nói.

“Kiều Kiều, hôm qua con hết kinh nguyệt rồi hả?”

“Dạ, hôm qua hết rồi, sao vậy mẹ… váy của con không giặt sạch sao? Con…, đêm qua con giặt tận năm lần…” Bà bỗng nhiên nhắc tới kinh nguyệt, cô có chút bối rối, từ trước đến nay cô thích sạch sẽ, mỗi tháng phiền nhất chính là giặt váy dính bẩn…

“Không, không, mẹ không phải nói cái này, là nói… Kiều Kiều à, mẹ nói với con một câu, nhưng đừng giận mẹ nha…”

“Làm sao vậy mẹ?” Chẳng lẽ đêm qua bà nhìn thấy ba xoa vυ' cô? Nghĩ vậy, sắc mặt cô thay đổi.