Em Là Con Dâu

Chương 1:

Hôm nay nhà thím Trương tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu bà ấy, Lý Kiều Kiều đi theo chồng mình là Lưu Đại Căn và cha mẹ chồng, một nhà chỉnh tề đi ăn tiệc lẫn hỗ trợ giúp đỡ, ăn xong tiệc rượu, Lý Kiều Kiều trước nay cần mẫn liền giúp con dâu của thím Trương thu dọn chén đũa, ra ra vào vào vô cùng vội vàng.

Lý Kiều Kiều người cũng như tên, xinh đẹp như hoa, mỗi ngày làm việc ở đồng ruộng, từ hai đầu bờ ruộng bận việc qua lại nhưng làn da còn trắng nõn hơn so với con dâu nhà giàu nhất trong thôn, đôi mắt to luôn ngậm hơi nước, kiều mị, chóp mũi tinh xảo, miệng nhỏ đỏ hồng, người làm nông đều mặc vải thô, ai ai cũng bẩn thỉu nhưng tới lượt cô thì dáng người quyến rũ, đôi vυ' bự trước ngực nhìn như hai con thỏ nhỏ, theo từng bước đi nảy lên nảy xuống, càng kì diệu hơn chính là cặp mông lớn kia vừa thấy đã biết dễ đẻ, nhưng kì lạ là gả cho Lưu Đại Căn, người có cơ thể cường tráng đã ba năm rồi mà bụng vẫn không có động tĩnh gì.

Bác Ngưu ở bên nhìn thấy không nhịn được cảm thán: “Ai nha, mấy người nhìn dáng người vợ Đại Căn thật tốt, mông này vừa thấy chính là dễ sinh nở…” Lúc này thím Chu ngồi bên cạnh nghe thấy lời này vội kéo bác Ngưu, nói: “Bà nhỏ giọng chút, nhà họ còn chưa có động tĩnh gì đâu! Cũng không biết cô con dâu nhà đó bị làm sao!”

Nghe thấy lời này, bác Ngưu không khỏi thè lưỡi, thấp giọng nói: “Đã ba năm rồi còn không có động tĩnh, trời ạ…” Mấy người phụ nữ trong thôn thường thích tán gẫu chuyện nhà người khác, tuổi càng lớn càng thích tám chuyện, thấy hai người đã bắt đầu gợi chuyện, mấy người khác ngồi cạnh cùng nhau tụ tập thì thầm.

Lúc này Lưu Đại Nương là mẹ chồng Lý Kiều Kiều mới vừa rảo bước tiến ra sau nhà thím Trương, nghe thấy mấy người bọn họ trộm nghị luận con dâu nhà mình, mặt mày lập tức đen lại, đi theo sau bà là Lưu Đại Căn dáng người cường tráng cũng có chút xấu hổ, mọi người thấy hai mẹ con bọn họ thì vội khép miệng lại.

Vốn dĩ cả nhà vô cùng vui vẻ đi uống rượu, Lý Kiều Kiều cũng vui vẻ giúp nhà thím Trương dọn dẹp, cô vừa mới rửa tay sạch sẽ thì mơ hồ nghe thấy người khác tám chuyện của mình, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, cô nhút nhát chỉ biết mím môi ngồi cạnh cửa, kế tiếp một nhà bốn người, chỉ có ba người không nói chuyện với ai, ngoại trừ cha chồng Lưu Đại Tráng không rõ nội tình vẫn tán gẫu vui vẻ với mọi người.

Trên đường về nhà, cha mẹ chồng đi ở phía trước, hai người trẻ tuổi ở phía sau, trong tay Lý Kiều Kiều cầm bịch đường thím Trương cho, đang suy nghĩ đến những lời mấy người phụ nữ trong thôn bàn luận mình không thể sinh con, trong lòng hụt hẫng, chỉ có thể oán giận liếc nhìn sườn mặt chồng mình, sau đó cúi đầu trộm lau nước mắt.

Thật ra, hai vợ chồng không thể sinh con không phải do cô, mà nguyên nhân nằm trên người chồng cô Lưu Đại Căn, dáng người thì đô con săn chắc vậy mà, nghĩ đến việc này, trong lòng Lý Kiều Kiều lại thấy tủi thân. Từ nhỏ cô sinh ra trắng nõn đáng yêu, sau khi trưởng thành có tiếng là mỹ nhân làng trên xóm dưới, cha cô trong nhà thời trẻ là tú tài. Đáng tiếc anh trai Lý Kiều Kiều không biết cố gắng dính vào cờ bạc, phá sạch tài sản của cha mẹ, sau lại vì trốn nợ cờ bạc không còn về Lý Gia thôn, cũng không biết còn sống hay đã chết.

Anh trai không ở đây, Lý Kiều Kiều thành đứa con duy nhất trong nhà, bởi vì sinh ra dáng người tốt, tính tình ngoan ngoãn dịu dàng, người tới cầu hôn rất nhiều, cha mẹ cô ngàn chọn vạn tuyển mới lựa chọn nhà họ Lưu. Cha Kiều Kiều và cha Đại Căn vốn là anh em tốt, mà Đại Căn cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, thành thật lại cần mẫn, hơn nữa Đại Căn lớn lên cực kỳ cường tráng, nhà bọn họ cũng ngóng trông có thể tìm một người con rể an phận, sớm một chút bế được cháu ngoại. Ai biết rằng Lưu Đại Căn này bề ngoài như thế, bên trong lại là bao cỏ! Đêm tân hôn, anh tắt đèn lén dùng ngón tay chọc thủng tấm màиɠ ŧяiиɧ của cô.

Lúc đó Lý Kiều Kiều vừa mới thành nhân, không ai chỉ dạy nên không hề suy nghĩ gì cả. Bị lừa gạt dễ dàng, cho đến một năm sau có lần cô về nhà mẹ đẻ, bị mẹ hỏi tới tình hình chung chăn chung gối với Đại Căn, Lý Kiều Kiều mới phát giác có chút không đúng, lúc này mới biết được thủ đoạn của anh, đêm đó cô vừa tức vừa thẹn, trong lòng khổ sở, lại không chỗ phát tiết, sém chút khóc tắt thở! Nhưng cố tình Đại Căn đây là bẩm sinh, cô không thể trách gì được anh, chỉ đành vì thể diện của cả hai mà nuốt nghẹn khổ sở vào lòng!

Ngồi xổm trong phòng tắm rửa, Lý Kiều Kiều vừa tắm vừa hồi tưởng lại chuyện này, cô tủi thân lau mặt, lúc này cha mẹ chồng và Lưu Đại Căn đều đã đi ngủ, xung quanh rất yên tĩnh, cộng thêm nhà chồng cô gần chân núi cách xa thôn, nên bên ngoài ngẫu nhiên chỉ có tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu vang, một chút tiếng người cũng không có. Tắm xong, Lý Kiều Kiều mặc quần áo, tính đi nghỉ ngơi, không nghĩ tới mới ra cửa phòng tắm thì nhìn thấy cha chồng đứng ở ngoài giếng ngay lối đi nhỏ cọ qua cọ lại lung tung, cũng không biết đang làm cái gì, nhất thời cô có chút tò mò.

“Đâu rồi? Quần đâu mất rồi?” Buổi chiều Lưu Đại Tráng ở nhà họ Trương uống hơi nhiều rượu, ban đêm về nhà lại mơ mơ màng màng nghe bà vợ nhà mình cằn nhằn chuyện không ôm được cháu nội, ngồi uống với bà hai chén nữa, cả người ngã trên giường ngủ một mạch đến nghẹn tiểu mới tỉnh, trong nhà chỉ có một nhà vệ sinh, nhưng dươиɠ ѵậŧ của ông lớn nên nướ© ŧıểυ cũng nhiều, hơn nữa lại say chếch choáng, nhìn ngoài sân không có ai, ông quyết định kéo khóa quần.

Ông mới 40 tuổi, đúng độ tuổi sung sức, trong nhà đã có con dâu, Lưu Đại Tráng nhìn qua nhiều lắm chỉ mới hơn 30 tuổi, trông rất trẻ, dươиɠ ѵậŧ thô to so với mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi có khi còn hơn, ông lười cởϊ qυầи, chỉ kéo khóa quần rồi dùng bàn tay to nắm đại dươиɠ ѵậŧ, nâng eo dốc hết sức phun nướ© ŧıểυ.

“Cha… cha, cha đang làm gì vậy?” Lý Kiều Kiều có chút hồ đồ nhìn cha chồng đứng bên cạnh cây cột cọ lung tung, chỉ cho rằng ông mộng du, vì thế tiến lên vỗ vỗ vai ông, không nghĩ tới Lưu Đại Tráng đang tiểu, lại say rượu, bị con dâu vỗ mấy phát, sốt ruột hoảng hốt che lại dươиɠ ѵậŧ mới đang tiểu một nửa của mình, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua con dâu, nhưng lúc này nướ© ŧıểυ không nín được, có một ít rỉ ra, còn phun đến bên chân Lý Kiều Kiều, cô sợ tới mức sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng la lên...........