Anh Phương ơi, xong chưa? Sao mà lâu quá vậy?
Tiếng Thu Lan nheo nhéo.
Kỳ Phương giật mình, lơ lửng:
- Ờ xong rồi...
Vậy mình đến khóm hoa này chụp nữa đi. Thu Lan lại hồn nhiên nắm tayNguyệt Cầm chạy đi. Kỳ Phương bước theo như chiếc máy, tâm trí nhớ mãinụ cười của Nguyệt Cầm.
Anh Phương ơi, có ai gởi bưu phẩm cho anh nè!
Từ ngoài cửa, Nguyệt Cầm hí hửng chạy vào, tay cầm theo một gói giấy vuông vuông.
- Lại của tay Văn ấy. - Đặt nhanh cây bút xuống mặt bản thảo còn trắng tinh, Kỳ Phương vui vẻ trả lời.
- Sao anh biết? - Nhìn theo tay Kỳ Phương thoăn thoắt mở bao bì, Nguyệt Cầm tò mò. - Anh vẫn chưa mở ra mà.
- Sao không biết. - Kỳ Phương vẫn đều tay xé giấy. - Anh bây giờngoài ban biên tập gởi giấy đòi bản thảo ra, chẳng còn ai gửi thư đâu,thấy chưa. - Lớp giấy gói bên ngoài đã xé hết, Kỳ Phương chìa cho Nguyệt Cầm xem cái bì thư có in địa chỉ toà soạn trên góc trái. - Anh nói cósai đâu nào. Và... không cần đọc anh cũng biết tay Văn ấy viết gì nữa.Ngoài mấy câu cằn nhằn, thúc hối bài viết gã chẳng biết viết cái gì hayhơn đâu. Có mấy lời hỏi thăm sức khoẻ cũng không biết nữa.
- Sao cái anh Văn gì đó... Nguyệt Cầm nghiêng nghiêng đầu, thắc mắc. - Ghét anh dữ vậy?
- Ghét ư? Kỳ Phương ngẩng nhanh đầu dậy rồi như chợt nhớ ra bật lêncười lớn. Sao anh lại không nhớ là Nguyệt Cầm ngây thơ lắm. Cô khônghiểu hết ý tứ trong câu nói của anh, càng không hiểu tính chất của côngviệc anh đang làm. Phải tốn công dài dòng lắm anh mới giải thích cho côbiết được rằng Khải Văn không ghét anh, mà ngược lại... cả hai vốn làbạn rất thân với nhau. Ngoài đời, cả hai rất hiểu nhau, thân mật vớinhau. Chỉ có trong công việc là luôn gây cãi với nhau thôi. Khải Vănkhông muốn thua lỗ với anh làm gì. Chẳng qua tính chất công việc đã đòihỏi anh làm thế thôi.
- Em hiểu rồi... - Nguyệt Cảm nhẹ gật đầu sau khi Kỳ Phương dông dàigiải thích. Thế sao... anh không chịu viết bài báo, để người ta phảinhắc như vậy chứ?
- Ừ thì... - Kỳ Phương đưa tay gãí tóc. Câu hỏi của Nguyệt Cầm đúnglà khó trả lời. Có phải anh lười biếng chẳng muốn viết đâu. Chỉ tại...tay muốn viết mà đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng.
- Thì sao hả anh? - Chẳng hiểu được tâm sự của Kỳ Phương, Nguyệt Cầmngây thơ hỏi. Có phải tại vì em và Thu Lan hay đến nói chuyện quấy rầynên anh không viết được?
- Không phải. - Kỳ Phương vội xua tay. - Anh không viết được là tạimình chưa tập trung đủ tài liệu cần thiết thôi. Mấy ngày nay đi khắplàng, dò hỏi lung tung anh cũng chẳng thu thập được gì hơn. Hệt lời VânPhi đã kể hôm nào. Mà anh thì... không có thói quen viết phóng sự khichưa điều tra xong manh mối.
Những danh từ nghe ra cao siêu đối với Nguyệt Cầm, khiến mặt cô cứ nghệch ra ngơ ngác. Giây lâu như chợt nhớ, cô hỏi tiếp:
- Thế sao anh không viết tiếp chuyện "Chuyến tàu đêm"? Cuối cùng con ma có chết không?
- Có chứ! Kỳ Phương gật đầu, Anh có viết tiếp chứ. Nhưng... em xem... kết quả chỉ là thế này thôi.
Vừa nói anh vừa cầm mấy tờ bản thảo trắng lên chìa ra trước mặt Nguyệt Cầm. - Anh không tìm được tình tiết đặt cho cốt truyện.
- Vâng... tại những danh từ cao siêu khó hiểu khiến Nguyệt Cầm khôngbiết cách tham gia. Cúi nhìn xuống xấp bưu phẩm trên tay Kỳ Phương, côchợt kêu lên mừng rỡ:
- Ồ báo... anh Khải Văn gởi cho anh nhiều báo quá. Anh xem xong nhớ cho em và Thu Lan mượn nhé!
Chăm chú đọc thư của Khải Văn gửi cho, Kỳ Phương không quan tâm đếnchồng báo được gói gọn trong bưu phẩm, bây giờ nghe Nguyệt Cầm kêu lớnanh mới ngạc nhiên nhìn xuống. Là báo ư? Sao Khải Văn lại gởi báo choanh nhiều thế? Lại toàn là nhật báo "Mặt trời". Anh ta quên đấy là đốithủ cạnh tranh với nhật báo "Tia Chớp" của bọn anh rồi chăng?
Kỳ Phương không phải thắc mắc lâu. Nhìn vào hàng tít in đậm trêntrang một, anh lập tức hiểu ra sự việc: "Ma hút máu người, chuyện khôngthể tin vào thế kỷ hai mươi". Tay phóng viên Trọng Hải này cũng khéo đặt tựa cho phóng sự của mình.
Lướt mắt đọc nhanh phóng sự điều tra của phóng viên Trọng Hải, KỳPhương thầm trách mình đã quá chủ quan. Tại sao anh không nghĩ... VânPhi kể được câu chuyện này với mình thì cũng còn nhiều người kể được câu chuyện này ra ngoài chứ? Khải Văn sôi gan lên cũng phải. Với bài phóngsự đầu tiên này, Trọng Khải và nhật báo "Mặt trời" đã lấy mất của anh và báo "Tia chớp" nhiều độc giả trung thành. Dù lượng thông tin trong bàiphóng sự không nhiều.
Nhưng chỉ cần mỗi tình tiết con ma hút máu người cũng đủ làm giật gân thiên hạ. Anh quả thật đã sai lầm khi chờ điều tra xong mọi chuyện mớibắt đầu thiên phóng sự.
- Kỳ Phương, anh làm gì mà cứ ngẩn người ra vậy?
Thấy anh cứ thừ người trên ghế, Nguyệt Cầm rụt rè lên tiếng nhắt. -Nghĩ không ra cốt truyện hay là... anh cùng em ra sân nói chuyện đi. Nhỏ Lan nó chờ mình nãy giờ ngoài đó rồi.
- À... ờ - Giật mình ngẩng đầu lên, Kỳ Phương nhẹ mỉm cười. - Anhkhông ra cùng em được. Anh cần phải viết gấp một bài gởi cho Khải Vănđây. Em ra ngoài chơi với Thu Lan đi. Bao giờ xong chuyện anh ra ngay.
- Vâng! - Nguyệt Cầm tiu nghỉu quay lưng bước đi chầm chậm, cô không hiểu sao dạo này mình thích nói chuyện với Kỳ Phương quá.
- Ủa, đâu mất tiêu rồi? - Nguyệt Cầm bước chân vừa đặt vô ngạch cửa,bất chợy nghe Kỳ Phương la lớn thất thanh, cô vội quay đầu lại.
- Chuyện gì vậy anh?
- Mấy tấm hình! - Kỳ Phương lật ngược chiế túi phóng viên xuống bàn.Bao nhiêu vật dụng cá nhân cùng những đồ vật linh tinh xổ ra tung toé.
- Có hình rồi sao? - Nguyệt Cầm sà lại ngay, mừng rỡ. - Em có đẹp không? Cho em xem với.
- À... ờ. Để kiếm được rồi anh sẽ cho em xem.
Kỳ Phương lục tung đám lộn xộn lên. Hình mà anh tìm như thể nó là cây kim vậy. Đẹp lắm... nhưng đâu mất tiêu rồi. Cả mấy tấm hình anh chụpcon ma nữa.
- Hình con ma...? - Đôi mắt Nguyệt Cầm tròn xoe chớp chớp. - Anh chụp cả hình ma nữa à? Chắc là kinh khϊếp lắm.
- Ừ... - Mồ hôi bắt đầu rịn ra khắp chân tóc, Kỳ Phương chui xuốngluôn gầm bàn tìm kiếm. Mấy tấm hình này nếu mất... anh cũng kể như tiêuluôn bài phóng sự. Mà... lạ thật... làm sao mất được. Rõ ràng sau khirửa xong anh cất kỹ vào chiếc túi này mà...
- Vẫn không có hả anh? - Thò đầu vào gầm bàn, Nguyệt Cầm nhìn anh lo lắng.
Kỳ Phương ngồi phịch xuống:
- Không có!
- Sao kỳ vậy ta?... Nghiêng nghiêng đầu, Nguyệt Cầm không hiểu hếttầm quan trọng của mấy bức hình. Cô chỉ nôn được xem ảnh của mình thôi. - Anh thử kiếm lại đi, xem nó có rơi rớt nơi nào không?
- Anh đã xem kỹ lắm rồi... - Kỳ Phương lo lắng. - Nó không thể nào mất được, ngoại trừ có người lấy nó đi.
- Lấy đi ư? - Đôi mày đẹp nhẹ chau, Nguyệt Cầm bỗng reo lên chợt nhớ. - A, phải rồi... đúng rồi... có phải mấy tấm hình anh đựng trong cáibao màu vàng không?
- Phải! - Tim Kỳ Phương đập dồn, anh hỏi nhanh. - Em có nhìn thấy chúng à?
- Có có! - Nguyệt Cầm gật đầu nhanh. - Ngày hôm qua, lúc anh đi tắm,ba em vào phòng anh lục lọi, khi trở ra, em thấy ông cầm một cái baođựng ảnh màu vàng như anh nói.
- Ba của em ư? - Kỳ Phương cảm thấy bất ngờ. - Tại sao bác sĩ lại làm như vậy? Ông cần mấy tấm ảnh đó để làm gì?
- Em cũng không biết nữa. - Nguyệt Cầm nhẹ so vai. - Chắc tại ba thấy hình em đẹp quá nên đem về phòng để xem thôi.
Không đơn giản như Nguyệt Cầm đã nghĩ đâu, Kỳ Phương thầm phán đoán.Nếu chỉ muốn coi, với quan hệ thân mật hiện nay giữa anh và bác sĩ, ôngcó thể tự nhiên lên tiếng mượn. Đằng này... ông lén lút đi ăn trộm.
Phải... Kỳ Phương tin là ông đã cố tình trộm nó. Những bức ảnh quícủa mình. Nếu Nguyệt Cầm không vô tình phát hiện ra, anh đành chịu mấttư liệu mà không tài nào tìm ra nguyên cớ.
- Em có thể giúp anh sang phòng của ba tìm lại những bức ảnh không? - Quay nhìn Nguyệt Cầm, Kỳ Phương quyết định thật nhanh.
- Sao lại không chứ? - Nguyệt Cầm gật đầu chẳng chút đắn đo.