Bí Mật Ánh Trăng Khuya

Chương 7

mẫu của lá ngọc cành vàng, một người con gái kín cổng cao tường, ngây thơ, toàn bích như một viên ngọc không tì vết.

Chưa bao giờ Kỳ Phương được nhìn thấy một vẻ đẹp tinh khiết như vậy.Làn da trắng ngần, khuôn mặt trái xoan thanh tú. Đôi mắt liễu, chiếc mũi cao và đôi môi mộng đỏ, Nguyệt Cầm đẹp như tranh vẽ các nàng công chúaTrung Hoa thời cổ. Cô đẹp như Tây Thi vậy, Kỳ Phương thầm so sánh dùchưa từng gặp Tây Thi bao giờ cả.

Chẳng phải phường háo sắc, nhưng không hiểu sao từ sáng đến giờ KỳPhương cứ nhìn mãi vào Nguyệt Cầm. Cô đúng là có một nét đẹp thu hútquá, khiến người ta khó có thể cầm lòng. Ồ không, đừng nghĩ bậy. Cáikhông thể cầm lòng ở đây là cầm lòng sáng tác. Cô đúng là một nguồn cảmhứng mênh mông cho các thi nhân nghệ khách. Kỳ Phương chỉ muốn chụp ngay nàng một pô hình... Nhưng không dám.

- Mời anh dùng nước.

Đặt ly trà nóng xuống bàn, trước mặt Kỳ Phương, Nguyệt Cầm vội nhanhchân lui bước. Mái tóc dài óng mượt trên lưng càng khiến Kỳ Phương bồihồi nhớ chuyện đêm qua. Anh và ông Tùng đã tìm được cô trong tình huốngbuồn cười đến thế nào.

Giữa lúc mọi người cuống cuồng lo lắng chia nhau đi tìm từng bụi cây, bụi rậm thì Nguyệt Cầm cùng cô bạn gái ôm nhau ngủ ngon lành trong mộtcái chòi canh lúa giữa đồng.

Nghe tiếng chân người rộn rịp, cả hai mới giật mình mở choàng mắtdậy. Cây gậy trên tay đập tứ tung. Đập cả vào đầu anh giờ hãy còn ngườimột cục đây này.

Thì ra... cả hai đi rình bắt con ma rồi ngủ quên đi. May mà... con ma chưa tìm tới. Không thì... nghĩ đến cái cổ cao trắng ngần của cô bị đôi hàm răng nanh của con ma cắm phập vào Kỳ Phương nghe xót lòng khôngchịu nổi.

- Thôi, lạy trời, lạy trời... Ai nấy thở phào ra mừng rỡ, ông bác sĩTùng vội đưa con gái về nhà, không quên mời luôn Kỳ Phương về tạm nghỉkhi biết anh là khách quá đường lỡ bước. Trên đường về, họ không tìmthấy một nạn nhân nào, ngoại trừ một con chó bị hút hết máu chết tươi.Con ma không tìm được người buộc lòng đã phải hút máu chó.

Về nhà... dùng mấy chung trà, đàm đạo vài câu, biết Kỳ Phương chínhlà phóng viên Minh Trí, người từng khám phá ra vụ con ma truyền kiếp vàbác sĩ Tùng mừng rỡ như bắt được vàng. Suốt đêm không ngủ, ông cứ mảimiết nói chuyện với anh như thể trong đời chưa từng được nói bao giờ.

Kiến thức của ông thật uyên thâm, hiểu biết cũng hơn người.

Qua trò chuyện, Kỳ Phương nhanh chóng nhận ra điều đó cũng như cảm nhận được từ ông những điều thật bất thường.

Căn biệt thự của ông là điều bất thường thứ nhất. Đứng lên khỏi ghế,Kỳ Phương rảo bước quanh nó. Tuy cũ kỹ, xây cất từ lâu lắm, nhưng KỳPhương vẫn nhận ra vẻ kiên cố đáng ngờ. Linh cảm nghề nghiệp như báo cho anh biết, bên trong cái màu xám xịt, u ám, căn biệt thự ẩn chứa nhiềuđiều bí mật, cũng như bên trong cái vẻ nhân hoà, bác ái của vị bác sĩkia.

Giọng nói ông vui về, cử chỉ hoạt bát, bình thường, nhưng thỉnhthoảng Kỳ Phương vãn nhận ra từ mắt ông vẻ tối sầm lại như sợ hãi hayhoang mang một điều gì đó.

- Thôi, cậu ra một mình đi, tớ không đám đâu... kỳ lắm.

- Không sao đâu, ra đại đi... có gì đâu mà sợ... anh ta cũng là người như tụi mình mà.

Tiếng con gái từ xa văng vẳng cắt ngang dòng suy nghĩ của Kỳ Phương.Ngẩng đầu lên, môi anh thoáng nở nụ cười, khi nhìn thấy trước thềm tamcấp của căn biệt thự, hai cô gái đang kéo đẩy nhau.

Hai cô gái, một là Nguyệt Cầm mà anh đã biết, và... một cô nữa cũngkhông lạ với anh, đó là Lan, cô gái đã ngủ cùng với Nguyệt Cầm khi cảhai đi rình bắt con ma.

Nghĩ cũng nực cười, hai cô gái này đúng là gan trời có một không hai. Giữa lúc bao nhiêu thanh niên trai làng rúc trong nhà trốn ma thì cảhai lại dám ra giữa chòi ruộng hoang rình đập con ma... Lòng dũng cảm ấy đến Kỳ Phương còn phải chịu thua luôn. Nhất là Nguyệt Cầm, với mộtngười con trai trẻ đẹp như anh không dám gặp, lại dám gặp con ma. Đúnglà kỳ lạ thật.

Đang giằng qua, kéo lại, chợt bắt gặp tia nhìn từ Kỳ Phương, NguyệtCầm xấu hổ quá vội vàng giấu gương mặt đỏ bừng vào đôi bàn tay búp măngthon đẹp...

- Anh ta nghe hết rồi kìa. Tất cả cũng tại cậu thôi. - Nguyệt Cầm thốt lên.

- Nghe thì nghe, có sao đâu. - Trái với vẻ xấu hổ của Nguyệt Cầm, Thu Lan thản nhiên đưa mắt ngó Kỳ Phương. Rồi còn đưa tay lên vẫy. - Anhnhà báo ơi... làm gì đi lang thang một mình buồn vậy. Lại đây nói chuyện đi.

Mỉm cười, Kỳ Phương chậm rãi bước về phía hai cô gái. Tay vung vẫycành dạ lý anh nheo đôi mắt ngắm hài cô gái tương phản nhau trước mặtmình.

Thật thú vị, thật khéo sắp đặt làm sao, Nguyệt Cầm, Thu Lan đúng làmột sự tương phản hoàn toàn đồng diện. Nếu như Nguyệt Cầm là hiện thâncủa vẻ đẹp mỹ miều, toàn bích của một tiểu thơ khuê các thì Thu Lan làđại diện cho sức sống trẻ trung của một cô gái nông dân lao động cần cù. Gương mặt tròn, đôi mắt sáng dưới cặp chân mày rậm. Chiếc mũi gãy hỉnhlên, đôi môi dày không có vẻ gì đặc sắc ấy lại được tạo hoá sắp xếp mộtcách hài hoà khiến cô trở nên thu hút và có duyên một cách lạ lùng. Lànda màu đồng, thân hình tay chân thô kệch do phải lao động nhiều trênđồng ruộng, khiến cô trông xấu hơn Nguyệt Cầm đôi chút, nhưng bù lại côcó một sức khoẻ dồi dào, nụ cười cùng phong thái tự tin đầy sức sống rất dễ thu hút người đối diện.

- Anh nhà báo, anh mau giải thích đi. Nguyệt Cầm nó cứ cãi. Có phảichuyện "Chuyến tàu đêm" này do anh viết ra không? - Chìa một tờ báotrước mặt Kỳ Phương, Thu Lan hỏi với vẻ nắm chắc trong tay phần thắng.

- À, phải rồi! - Đưa tay cầm tờ báo, Kỳ Phương nhận ra tờ thời báoTin sáng của mình. - Là do tôi sáng tác đó. Hai cô thấy thế nào? Có được không?

- Hay lắm. - Thu Lan khen ngay trong khi Nguyệt Cầm mở to đôi mắt nhìn anh đầy ngưỡng mộ.

- Anh nhà báo biết không? - Kéo tay Nguyệt Cầm ngồi phệt luôn xuốngcỏ, Thu Lan vui vẻ. - Hôm đó em đi mua thuốc bắc cho ba trên chợ, ôngthầy gói bằng tờ báo này đó.

- Vậy sao? - Kỳ Phương cảm thấy bất ngờ. Anh cứ ngỡ, họ vì mến mộ màcất giữ tờ báo. Thì ra... là quê một cục! Cứ tưởng lúc nào người ta cũng mến mộ mình.

- Dạ... - Như không để ý đến vẻ mặt thèn thẹn của Kỳ Phương, Thu Lankể tiếp. - Thường khi, em không thích đọc báo đâu. Bỏ thuốc vào niêuxong là cho luôn mảnh giấy vào nhóm lửa. Nhưng hôm đó... buồn buổn, emcầm đọc thử. Thấy chuyện "Chuyến tàu đêm" hay quá em đem qua cho NguyệtCầm đọc. Sao câu chuyện trùng hợp với chuyện ma ở đây thế! Anh nhà báoà?Câu chuyện thế nào? Kể cho tụi em nghe đi...

đọc mất đầu mất đuôi thế này... chẳng hiểu gì hết...

- Đừng gọi tôi là anh nhà báo. - Kỳ Phương mỉm cười ngồi xuống cạnh hai cô gái. Hãy gọi tôi là anh Phương cho thân mật.

- Anh Phương. - Thu Lan gọi ngay không khách sáo.

Nguyệt Cầm bẽn lẽng giấu tia nhìn vào sau mái tóc buông xoà. Đẹp nhưtranh tố nữ. - Anh kể đi, câu chuyện ra sao hả? Con ma cuối cùng có bịgϊếŧ không?

- Được rồi. - Kỳ Phương gật đầu hào hứng. Đừng nôn nóng... từ từ tôi sẽ kể.

- Vâng! - Thu Lan thu gọn người lại ngay. Ngoan như một con thỏ, cảhai ôm lấy đôi má tròn bầu bĩnh, cô nghe như nuốt lấy từng lời. Đôi mắtcủa Nguyệt Cầm chơm chớp, không nói ra nhưng Kỳ Phương biết cô quan tâmđến câu chuyện của anh. Và... bỗng nhiên, điều đó làm anh miệt mài kểhay hơn...

- Vậy đó... - Đúng vào lúc câu chuyện trở nên ly kỳ, hấp dẫn nhất, Kỳ Phương lại không thể nào kể tiếp. Nhìn hai đôi mắt mở to háo hức, anhmuốn hư cấu kể luôn phần kết. Nhưng... không được. Cả phần kết cuộc nàythật ra là khó quá. Gϊếŧ con ma bằng cách nào đây? Anh tìm mãi không ratình tiết hợp lý để dẫn dắt câu chuyện.

- Anh chưa nghĩ được ư? - Thu Lan thở dài tiu nghỉu. Đôi mắt Nguyệt Cầm cụp nhanh đầy thất vọng.

Kỳ Phương chuyển đề tài:

- À... hay là ta chụp hình đi, cảnh ở đây đẹp quá.

- Chụp hình ư? Ô tuyệt quá. Thu Lan nhảy cẫng lên mừng rỡ, nắm tayNguyệt Cầm kéo đến bên một góc cau kíểng, cô hí hửng như một đứa trẻ. -Kỳ Phương chụp cho tụi em một pô đi.

- Được rồi. Kỳ Phương đưa ống kính lên. Nào, cười... ánh đèn loé lênrồi mà Kỳ Phương vẫn còn đứng yên trong bàng hoàng bất động. Nụ cười của Nguyệt Cầm... Sao mà đẹp, sao mà nên thơ quá! Nó làm cho nửa hồn anhxao động rụng rời. Ước gì cả đời này được nhìn nụ cười hồn nhiên ấy.