Bí Mật Ánh Trăng Khuya

Chương 3

Bác sĩ đang truyền nước biển cho anh đấy à? - Đưa mắt nhìn vào ống kim nơi cổ tay mình, Vân Phi nói.

Trinh Trinh đút cho anh một muỗng nước.

- Không phải nước biển đâu. Máu đấy. Bác sĩ bảo anh bị mất máu quánhiều, chỉ cần đưa đến bệnh viện trễ một tí nữa thôi là mất mạng rồi.

Ngưng một chút, đút cho anh thêm mấy muỗng nước, Trinh Trinh tặc lưỡi:

- Hồi hôm anh rình đập con chó sói phải không? Thiệt khổ, em đã bảoanh rồi... thôi kệ nó đi... có mấy con gà, tiếc làm gì... để ra nôngnổi... suýt nữa mất mạng rồi... Anh có biết lúc nãy em lo lắng thế nàokhông?

- Xin lỗi em. - Vân Phi khẽ cầm tay Trinh Trinh. Anh đã bất cẩn.Nhưng không phải là chó sói,con ma đã tấn công và hút máu anh. Em nênbảo mọi ngươi hãy dè chừng, cẩn thận. Đừng ra đường ban đêm nguy hiểmlắm!

Cho dù Vân Phi lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói ấy hàng trăm, hàngngàn lần, Trinh Trinh và những người dân làng vẫn cười nói thản nhiên.Họ không tin vào chuyện con ma. Cứ nghĩ rằng anh vì quá sợ nên mới tưởng tượng ra. Thời gian thấm thoát trôi, cho đến tuần trăng tròn cuối tháng tiếp theo.

Mọi người chỉ ùa ra, vỡ lẽ khi nghe lời kể của Mai Trâm giống hệtnhững lời kể của Vân Phi. Một con ma, đôi mắt to, cái miệng đầy răngnhọn và vết cắn duy nhất trên cổ.

Nhưng... cũng thật lạ lùng. Con ma không cắn chết người. Nó chỉ hútmột lượng máu vừa đủ làm người ta ngất xỉu. Tại sao như vậy nhỉ? Lòngnhân hậu chăng? Vô lý thật là vô lý quá... mọi người cứ xì xào bàn tánmãi.

Cho đến tháng thứ ba thì Vân Phi bỗng thấy trong người mình có một sự đổi thay kỳ diệu. Đêm đó, anh đang cùng Trinh Trinh đi dạo dọc bờ sông(đám cưới của hai người vẫn chưa được tiến hành), bỗng nghe lòng xôn xao một cảm giác lạ lùng không giống như đói bụng.

Tựa như cơn khát cháy khô cổ họng. Anh thấy mình thèm máu tươi kinh khủng.

- Vân Phi, anh sao vậy?

Thấy Vân Phi tự nhiên thờ người ra, mắt chăm chăm nhìn vào cái cổtrắng của mình, Trinh Trinh thẹn quá. Cứ ngỡ... anh nổi hứng ham muốnthân xác mình.

- Anh... - Vân Phi mấp máy môi... Không... anh không muốn điều đó xảy ra một chút nào. Anh không muốn hút máu Trinh Trinh. Nhưng... anh lạikhông thể làm chủ bản thân. Ghì Trinh Trinh vào lòng mình, anh từ từ đặt môi xuống cổ cô cắn mạnh.

- Ôi...! - Đang mơ màng trong cảm giác của nụ hôn, Trinh Trinh chợtnhảy nhổm lên đau điếng, vùng đẩy mạnh Vân Phi ra khỏi người mình rồigiận dữ. Vân Phi, anh điên rồi hả? Tự nhiên sao lại cắn, chảy máu em rồi nè.

giống hệt những lời kể của Vân Phi. Một con ma, đôi mắt to, cái miệng đầy răng nhọn và vết cắn duy nhất trên cổ.

Nhưng... cũng thật lạ lùng. Con ma không cắn chết người. Nó chỉ hútmột lượng máu vừa đủ làm người ta ngất xỉu. Tại sao như vậy nhỉ? Lòngnhân hậu chăng? Vô lý thật là vô lý quá... mọi người cứ xì xào bàn tánmãi.

Cho đến tháng thứ ba thì Vân Phi bỗng thấy trong người mình có một sự đổi thay kỳ diệu. Đêm đó, anh đang cùng Trinh Trinh đi dạo dọc bờ sông(đám cưới của hai người vẫn chưa được tiến hành), bỗng nghe lòng xôn xao một cảm giác lạ lùng không giống như đói bụng.

Tựa như cơn khát cháy khô cổ họng. Anh thấy mình thèm máu tươi kinh khủng.

- Vân Phi, anh sao vậy?

Thấy Vân Phi tự nhiên thờ người ra, mắt chăm chăm nhìn vào cái cổtrắng của mình, Trinh Trinh thẹn quá. Cứ ngỡ... anh nổi hứng ham muốnthân xác mình.

- Anh... - Vân Phi mấp máy môi... Không... anh không muốn điều đó xảy ra một chút nào. Anh không muốn hút máu Trinh Trinh. Nhưng... anh lạikhông thể làm chủ bản thân. Ghì Trinh Trinh vào lòng mình, anh từ từ đặt môi xuống cổ cô cắn mạnh.

- Ôi...! - Đang mơ màng trong cảm giác của nụ hôn, Trinh Trinh chợtnhảy nhổm lên đau điếng, vùng đẩy mạnh Vân Phi ra khỏi người mình rồigiận dữ. Vân Phi, anh điên rồi hả? Tự nhiên sao lại cắn, chảy máu em rồi nè.

Không còn cảm nhận được gì, mùi máu đã làm Vân Phi như điên dại. Nhào người lên chụp lấy Trinh Trinh, vật cô té nhào ra cỏ, Vân Phi ngoạmmiệng vào cổ cô uống như điên dại dòng máu đỏ.

- Ồ không! - Bây giờ mới nhận ra sự khác lạ của người yêu, Trinh Trinh sợ quá la to. Buông ra... bớ người ta... cứu tôi...

Một đôi nhân tình đang tâm sự trong một lùm cây gần đó, nghe tiếng người kêu cứu bước đến.

Vân Phi như vẫn không nhận ra sự hiện diện của mọi người, cứ nhào lên cố đè Trinh Trinh nằm ra đất.

Vân Phi, buông cô Trinh Trinh ra. Người thanh niên bước đến nhẹ nắm tay Vân Phi lại.

Trinh Trinh hét lớn:

- Cứu tôi với, anh ấy muốn ăn thịt tôi.

- Hả??? Bây giờ mới nhận ra miệng Vân Phi đầy máu, người thanh niênsợ quá, vội chụp một cái cây ven đường đánh vào đầu Vân Phi thật mạnh.

- Trinh Trinh... có chuyện gì? Sao Vân Phi lại cắn cô? - Cô gái xévội vạt áo băng tạm vết máu trên cổ Trinh Trinh và lo ngại hỏi. Dân làng nghe động kéo ra, vây kín lấy Trinh Trinh và Vân Phi vào giữa. Nhữngcây đuốc trên tay họ sáng rực một góc trời.

- Tôi cũng không biết nữa. Khi đã hoàn hồn, Trinh Trinh thút thítkhóc trong lòng cô bạn gái. - Tự nhiên đang ngồi bên nhau tâm sự, anhPhi bỗng chồm lên, vật tôi xuống, cắn mạnh vào cổ tôi hút máu như thèmkhát lắm. Trời ơi, nhìn mặt anh lúc ấy thật là khủng khϊếp. Cứ như... đã bị biến thành ma vậy...

- Ôi! Không hẹn mà đám đông đứng nép sát vào nhau sợ hãi.

Đúng lúc đó, từ cuối góc làng, tiếng một người đàn bà hét lên thất thanh:

- Cứu tôi với, con tôi nó muốn gϊếŧ tôi.

- Chuyện gì thế? - Đám đông quay đầu lại. Một người đàn bà hớt hảichạy nhanh đến, sau lưng bà là Mai Trâm (cô gái bị ma cắn sau Vân Phi)đang hung hăn đuổi theo.

- Cứu tôi với, nó muốn hút máu tôi...

Chạy ùa vào giữa đám đông, bà Tâm sợ hãi trốn sau lưng họ. Phía sau,Mai Trâm vẫn bám theo một bước. Đã có kinh nghiệm với Vân Phi, chàngthanh niên lúc nãy lại dùng cây đánh cho Mai Trâm té xỉu, rồi lắng nghebà Tâm thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Diễn biến xảy ra hệt như câuchuyện của Vân Phi.

- Làm sao bây giờ? - Đám dân làng xôn xao bàn tán. Rõ ràng nhữngngười bị ma hút máu đều đã bị biến thành ma. Cái đà này... chẳng bao lâu nữa cái làng này sẽ biến thành ma hết mất, theo cấp số nhân.

Suy nghĩ, suy nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, đám đông đànhchịu đưa Vân Phi và Mai Trâm vào bệnh viện. Hy vọng sẽ tìm ra thuốcchữa.

- Có chuyện này thật sao? - Vị bác sĩ khám cho họ tỏ ý nghi ngờ về câu chuyện kể sặc mùi hoang đường.

Đến khi xem kết quả khám nghiệm ông mới tặc lưỡi hít hà vì một hiệntượng quá lạ lùng.Cả Vân Phi và Mai Trâm đều bị thiếu hồng cầu một cáchtrầm trọng. Và... đây là lý do khiến họ thèm máu sống.

Trong tình trạng của Vân Phi, Mai Trâm bây giờ thật nguy cấp. Hơi thở nhanh, mạch chậm và cách duy nhất để cứu cả hai bây giờ là phải truyềngấp cho mỗi người hai đơn vị máu.

Giọt cuối cùng của bịch máu truyền hết vào người thì cũng là lúc VânPhi mở bừng mắt dậy. Đầu óc anh tỉnh táo bình thường, anh như người vừarơi từ cung trăng xuống. Tất cả sự việc đã diễn ra với mình lúc nãy, anh hoàn toàn không nhớ được nữa.

Cả Mai Trâm cũng thế, cứ ngơ ngơ ngác ngác như mới vừa tỉnh mộng. Bác sĩ dặn mọi người giấu kín chuyện này nên Vân Phi và Mai Trâm cứ tinrằng mình chỉ bị một cơn bệnh xoàng thôi.

Thời gian trôi, con ma vẫn tiếp tục hoành hành. Mỗi tháng tìm hút máu một người (từ khi hút máu Vân Phi, nó đã không còn tìm đến hút máu gàvịt nữa. Dường như nó thấy hút máu người thú vị hơn). Cả làng quê bé nhỏ sống trong tâm trạng hoang mang, lo sợ. Tới tối không một ai dám rangoài đường. Nhất là những đêm trăng tròn,cửa kín, then cài, đèn đuốcđều tắt hết đi. Cả ngôi làng như bất động, chìm lỉm trong bóng đêm ghêrợn. Nhưng... con ma thật tinh khôn quái quỷ, càng lúc nó càng lộng hành hơn, dám trổ cả mái nhà xuống để hút máu người. Hành tung của nó cũngtrở nên kỳ ảo, bí mật hơn. Ngoài kẻ bị hút máu ra, không một ai nhìnthấy được.

Một lần, để từ chối đi dạo với Vân Phi, Trinh Trinh đã để lộ cho anh biết điều bí mật bác sĩ đã dặn mình và mọi người giấu kín.