Bí Mật Ánh Trăng Khuya

Chương 26

- Hết rồi ư? - Chiếc đu quay dừng lại, Nguyệt Cầm kêu lên vẻ tiếc rẻ. Kỳ Phương lại dắt cô sang một trò chơi khác. Nguyên một buổi sáng cảhai đã chơi hết các trò chơi của khu du lịch. Và... có lẽ họ sẽ còn chơi nữa nếu như bụng của Nguyệt Cầm không đột nhiên sôi sục vì đói.

- Kỳ Phương ơi... em đói bụng rồi, mình ăn cái gì đó đi anh.

- À... ừ...!

Đưa Nguyệt Cầm vào một nhà hàng, Kỳ Phương đãi cô một bữa đặc sản.Nguyệt Cầm thích lắm, cô ăn ngay không khách sáo. Và... một lần nữa...cô làm anh bật cười với những cử chỉ quê mùa chất phác của mình. Vui nhấtlà lúc cô ăn đùi gà chiên bột. Loay hoay, lớ ngớ thế nào mà cái đùi gàbay vào trúng ngay mặt một vị khách nước ngoài. Báo hại Kỳ Phương phảisang năn nỉ, xin lỗi...

- Bây giờ mình chơi tàu lượn siêu tốc nhé Kỳ Phương?

Vừa ăn xong, bụng no căng, Nguyệt Cầm lại đòi chơi nữa. Kỳ Phương nhẹ lắc đầu:

- Không được... chơi bây giờ sẽ đau bao tử đó.

- Ư! Nguyệt Cầm hờn dỗi quay mặt đi khiến Kỳ Phương phải chìa ra trước mặt cô hai tấm vé màu hồng.

- Đừng giận, anh đưa em đến nơi này, tuyệt lắm.

- Nơi nào thế? - Nguyệt Cầm háo hức.

Kỳ Phương nói nhỏ:

- Rạp xem phim.

- Rạp xem phim! - Đôi mắt tròn mở lớn. - Là trò chơi gì thế? Có vui không?

Kỳ Phương bí mật:

- Đến xem rồi biết.

- Ồ!...

Nhìn vẻ mặt nghệch ra ngơ ngác của Nguyệt Cầm, Kỳ Phương biết côkhông hình dung được cái việc xem phim là thế nào đâu. Cô đang tưởngmình sắp được tham gia một trò chơi thú vị. Hẳn cô còn đang suy nghĩ xem một lát chiếc ghế mình ngồi sẽ bay lên, hay chỉ đứng yên nhún một chỗnhư trò chơi nhún lúc nãy kia.

- Ơ! Màn hình đã được chiếu lên rối. - Nguyệt Cầm quá đỗi ngạc nhiên, kêu lớn. - Kỳ Phương, những con người kia sao lại chui vào được trongtấm vải như vậy hả?

Kỳ Phương chưa kịp trả lời, từ hàng ghế trên đã vang lên tiếng cười khúc khích của một đôi trai gái.

- Trời ơi... cô gái kia là người hành tinh này sao mà ngu ngơ, ngây thơ thế!

Kỳ Phương nói nhỏ xuống tai cô:

- Họ không phải người thật đâu. Họ chỉ là những hình ảnh được ghilại, tựa như anh chụp hình em vậy. Khác ở chỗ hiện đại hơn, kỹ thuậthơn... những hình ảnh kia có thể đi đứng nói cười.

- Vậy, em hiểu rồi... - Nguyệt Cầm gật đầu chăm chú nhìn lên màn ảnh. Câu chuyện phim hay quá, thu hút hết tâm trí của cô.

Để cô không hay cạnh bên mình Kỳ Phương vừa thở ra một hơi dài buồn bã.

Một ngày vui vẻ cuối cùng cũng trôi qua hết. Cũng như cái ngày Nguyệt Cầm vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời rồi cũng sẽ đến thôi. Hôm qua ông Bằng đã nói với anh rằng... sự sống sót của Nguyệt Cầm không còn quámột tuần.

Và... một trăm sáu mươi nạn nhân của cô cũng không tài nào kéo dàihơn một tháng. Sự kiện này nhất định sẽ gây nên chấn động dữ dội trongdư luận... Nhưng...chỉ một thời gian thôi, rồi tất cả cũng sẽ chìm vàoquên lãng. Kỳ Phương không hiểu liệu mình có quên được Nguyệt Cầm? Saophút giây này anh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng. Muốn thét gào... muốnhét lên hỏi ông trời. Sao ông đối xử bất công, tàn nhẫn với Nguyệt Cầmnhư thế? Trong suốt cuộc đời của mình cô chưa từng tổn hại đến ai, chưatừng làm đau một cành cây ngọn cỏ...

- Ôi! Tiếng Nguyệt Cầm chợt kêu lên bẽn lẽn. Dứt mình khỏi cơn suytưởng Kỳ Phương bỗng nghe nao cả dạ. Đồi mắt của Nguyệt Cầm nhìn anh rất lạ. Kỳ Phương ơi... anh nhìn xem trên màn ảnh, người ta làm gì kỳ quá!

Nhìn lên màn ảnh rồi nhìn trở lại Nguyệt Cầm, Kỳ Phương cười khẽ:

- Không kỳ đâu, người ta đang biểu lộ tình yêu đấy.

- Tình yêu là gì? - Nguyệt Cầm tự hỏi rồi ngơ ngác nhìn quanh. Nhữngcặp nhân tình quanh cô, ai cũng giống như trên màn ảnh, cùng hôn nhausay đắm.

- Kỳ Phương ơi... - Giây lâu,cô bỗng rụt rè gọi khẽ.

- Em muốn được anh hôn. Có được không?

Như có luồng điện chạy dọc sống lưng, Kỳ Phương nhìn sâu vào đôi mắtNguyệt Cầm với một niềm thương mãnh liệt đang trào dâng trong ấy. Khôngthể cầm lòng, anh từ từ cúi xuống môi hồng đặt nhẹ một nụ hôn.

Là một phóng viên từng trải, lăn lóc khắp các nẻo đường, Kỳ Phươngtừng được hôn nhiều cô gái. Nhưng... chưa bao giờ anh có được một cảmxúc trọn vẹn như thế này. Bờ môi Nguyệt Cầm ngây thơ, run rẩy. Cô khôngkinh nghiệm gì, chỉ biết ngỡ ngàng đón nhận... vậy mà... Kỳ Phương lạithấy lòng hưng phấn, ngất ngây. Vòng tay siết chặt Nguyệt Cầm vào lòngmình, anh cảm thấy nụ hôn càng lục càng tiến sâu hơn... cuồng nhiệthơn...

Thật lâu trong cảm giác đê mê, ngây ngất, Kỳ Phương khó dứt môi mìnhkhỏi môi Nguyệt Cầm. Chợt nhận ra bờ má cô ràn rụa châu rơi, anh lo lắng hỏi:

- Anh làm em đau có phải không?

- Không! - Vòng tay ôm lấy cổ anh, cô khóc nghẹn ngào. - Em khóc vìquá sung sướиɠ, quá hạnh phúc thôi. Nụ hôn của anh... em sẽ nhớ cho đếnchết.

- Đừng nói bậy! - Kỳ Phương đặt vội ngón tay xuống môi cô.

Ngả đầu vào ngực anh, Nguyệt Cầm khẽ mỉm cười:

- Hôn em một lần nữa đi anh.

Không đáp, Kỳ Phương đặt nhẹ môi mình xuống môi cô.

Trong cảm giác lâng lâng bay bổng của tình yêu, anh chợt nghe tim đau nhói, một giọt lệ vừa trào ra khỏi mắt anh, thấm qua môi Nguyệt Cầm mằn mặn...

° ° °

-Không, Nguyệt Cầm... em đừng đi... hãy ở lại với anh một lát. Anh còn có chuyện chưa nói hết với em...

Bàn tay nắm chặt lấy chiếc băng ca, Kỳ Phương gào lớn khi thấy cô y tá dợn đẩy Nguyệt Cầm vào bên trong phòng cách ly.

- Đã trễ thời gian qui định hơn năm phút rồi. Xin anh thông cảm. Bácsĩ Bằng đã có lời dặn kỹ... - Đôi mắt buồn của cô y tá nhìn Kỳ Phươngđầy thương cảm, như bảo anh rằng. - Mình không hề muốn chia cách anh với Nguyệt Cầm, chẳng qua... vì nhiệm vụ phải làm thôi.

- Đừng lưu luyến nữa Kỳ Phương... - Đôi mắt nhắm nghiền vì ảnh hưởngcủa thuốc bỗng mở ra, Nguyệt Cầm nhìn anh đầy lưu luyến, cô cất giọngbuồn buồn. Hãy chúc em lên đường may mắn.

- Chúc em lên đường may mắn...? - Kỳ Phương lặp lại lời nói củaNguyệt Cầm và bước lên nắm chặt lấy tay cô, anh bỗng oà khóc. - Không... anh không cho em đi đâu cả. Em phải nghe anh nói... Anh yêu em...

Mí mắt chợt khép lại mở ra, Nguyệt Cầm mỉm cười mãn nguyện:

- Em cũng yêu...

Cô không nói trọn câu, liều thuốc mê đã đưa cô vào giấc ngủ say. Một giấc ngủ mà cô không bao giờ tỉnh lại.

Ý nghĩ mình sẽ mất Nguyệt Cầm vĩnh viễn đã làm cho Kỳ Phương khôngsao chịu nổi. Anh chạy theo chiếc băng ca, anh gọi lớn tên cô... muốnlàm tất cả để gọi cô ra khỏi giấc ngủ im lìm. Nhưng... cánh cửa đã lạnhlùng sập lại ngay trước mặt như ranh giới âm dương chia lìa mãi mãi. Anh và Nguyệt Cầm đã thuộc về hai thế giới khác nhau. Đời này, kiếp này...sẽ không bao giờ còn có cơ hội gặp nhau nữa đâu...

Giữ đúng lời hứa, Kỳ Phương đã dắt Nguyệt Cầm rong chơi khắp Sài Gònsuốt một tuần. Dấu chân của hai người đã in khắp nơi, đã lưu lại khôngbiết bao nhiêu hình ảnh khắp chốn.

Kỳ Phương thực sự có những giây phút tuyệt vời nhất trên đời mình bên cạnh Nguyệt Cầm. Cùng lúc, anh càng thấy quyến luyến, thấy yêu cô nhiều hơn bao giờ hết. Để đôi khi trong hoang tưởng, anh thầm mơ đến một phép thần kỳ diệu. Đến một viễn cảnh tương lai thật tuyệt vời thơ mộng.Trong một căn nhà nhỏ, anh và Nguyệt Cầm cùng sống hạnh phúc đời vợchồng. Hai người sẽ có một đứa con xinh như mộng. Quên hết ganh đuachuyện trần gian, chỉ biết hưởng những ấm êm, thảnh thơi bên nhau.

Đem ý tưởng này kể với Nguyệt Cầm, anh thấy mắt cô long lanh sáng.Ôi... cô còn mong điều gì hơn thế nữa. Thế nhưng...cuộc vui chóng tàn,ngày tháng qua mau.

Thấm thoát thời hạn một tuần đã hết. Cùng Nguyệt Cầm chuẩn bị hành lý trở về quê, lòng Kỳ Phương nặng trĩu. Đên đó, nằm cạnh bên nhau cả haiđã mong trời đừng bao giờ sáng.

- Cậu nói sao? Suốt một tuần liền Nguyệt Cầm không lên cơn khát máunào? Ông Bằng kêu lên thảng thốt khi thấy Kỳ Phương giao trả lại mìnhnăm ống máu còn nguyên... - Thật là kỳ lạ quá... Tôi đã tính sai ở chỗnào?