Bí Mật Ánh Trăng Khuya

Chương 24

- Còn Nguyệt Cầm...ông cũng sẽ... dùng cách này ư? - Kỳ Phương nghe lòng thảng thốt.

- Phải. - Hướng mắt nhìn con, ông trìu mến nói. - Tôi sẽ cho con tôi một liều thuốc an thần, rồi cùng ra đi với nó.

- Sao? - Kỳ Phương nhảy nhổm. - Bác sĩ... ông sẽ... tự vẫn ư? Không... tôi không đồng ý cho ông làm một việc tiêu cực như thế.

- Tôi không tiêu cực. - Môi hé nụ cười buồn, ông đặc tay lên vai KỳPhương thân mật. - Tôi đã nghĩ kỹ lắm rồi. Với bao nhiêu tội lỗi đã gâyra, tôi thấy mình có chết đi cũng chưa đền đủ đâu - Đúng. - Kỳ Phươngnhìn thẳng vào mặt ông nghiêm khắc. - Với một cái chết của mình, ôngkhông đền đủ tội với những người đã chết. Nhưng với sự sống, với tàinăng của mình... ông là thiên tài hiếm có... đừng... đừng thêm một lầnphạm sai lầm.

- Thông minh xuất chúng, tài năng tột bực... - Ông bật cười lớn. -Những danh từ đó không còn đúng với một lão già lụm cụm như tôi nữa. KỳPhương, kể cho cậu nghe tất cả, tôi không phải chờ nghe cậu cản. Tôi chỉ muốn giúp cậu hoàn thành thiên phóng sự điều tra của mình. Cậu hãy viết tất cả lên mặt báo, rõ ràng, cụ thể từng chi tiết. Nêu đích danh từngtên nhân vật thật. Tôi muốn... tai tiếng của mình trở thành một tấmgương để người đời thông vào cùng suy gẫm và đánh giá. Hy vọng nó sẽ làbài học hữu ích cho những nhà khoa học. Tiền... tuy cần thiết, tuy không thể thiếu trong cuộc sống mỗi người, nhưng đừng bao giờ đánh mất bảnthân, bán rẻ lý trí và nhân phẩm của mình.

Ý ông đã quyết... Kỳ Phương biết mình sẽ không bao gìờ thay đổi được nếu không tìm ra một cách giải quyết triệt để hơn.

Thế còn Tony Hải...còn cái viện nghiên cứu sinh học giả hiệu của hắnthì sao? - Chợt nhớ đến gã người lai đã mách bảo mình, Kỳ Phương nhấtmực quan tâm. - Ông cứ để hắn mặc tình nhởn nhơ ngoài vòng pháp luậttiếp tục gây tội sao?

- Hấn sẽ không bao giờ còn có tội nữa. - Ông mỉm cười. - Hôm qua tôiđã viết một tờ tường trình gửi Lên Bộ tố cáo việc làm của hắn. Với tấtcả bằng chứng mà tôi đã thu thập được, tôi tin rằng, không bao lâu nữahắn cùng cái viện khốn kiếp kia sẽ bị trục xuất khỏi Việt Nam.

- Ông đã hành động đúng. - Kỳ Phương tỏ vẻ thán phục. - Lẽ ra ông phải làm như thế từ lâu rồi.

- Đó cũng là một sai lầm ông thừa nhận. Vì ích kỷ, vì sợ ảnh hưởngđến tiếng tăm, uy tín của mình tôi đã không dám đứng ra tố cáo, vạchtrần âm lưu của hắn. Để từng ấy năm trời phải sống âm thầm, trốn tránhnhư một loài côn

trùng. Vì tôi mà Nguyệt Cầm phải sống trong thiếu thốn trăm bề. Làm như vậy, tôi...còn thua loài cầm thú...

Muốn nói một lời để an ủi sẻ chia cùng ông mà tìm mãi chẳng được từ nào, Kỳ Phương đành đứng lên từ tạ ra về.

Bây giờ anh có thề đặt bút một lèo viết hết thiên phóng sự, cũng nhưcó thể kết thúc câu chuyện "Chuyến tàu đêm" một cách dễ dàng. Thế nhưng, Kỳ Phương biết mình sẽ chẳng viết một dòng nào. Anh không thích một kết cục tàn nhẫn, đau thương vậy... phải tìm một kết thúc khác, nhân bảnhơn, tốt đẹp hơn. Song... anh sẽ tìm thấy ở đâu trên bầu trời cao rộngđẹp đẽ ánh dương hồng kia có phải...?

- Thế này là thế nào? Anh mau lập tức trả lời tôi...

Xấp bản in bị ném mạnh xuống bàn, giám đốc Trần đùng đùng giận dữ. -Tên Kỳ Phương đó, hắn chết gí chỗ nào? Tại sao anh không tìm liên lạc.Anh có biết... báo Tia chớp đã sụt mất một nửa số lượng rồi không?

Đón nhận cơn thịnh nộ của giám đốc, Khải Văn chỉ biết cúi đầu imlặng. Dù biết rõ mình đã bị giám đốc mắng oan. Số lượng báo bị giảm hoàn toàn do lỗi của Kỳ Phương. Hắn đã không gởi về toà soạn dù chỉ là mộtdòng tin nhỏ.

Nhưng... anh lại không thấy phật lòng, cũng không nghe giận thủtrưởng một chút nào. Cơn phẫn nộ của ông là hoàn toàn đúng, vì ngaychính bản thân mình, Khải Văn cũng giận Kỳ Phương kinh khủng. Không nểtình hắn là đồng nghiệp thân thiết, anh đã mắng hắn là tên vô tráchnhiệm từ lâu. Thừa biết sự sống còn của tờ báo nằm trong tay mình. Vậymà cứ mãi nhởn nhơ cùng trời xanh nước biếc....

- Tôi gia hạn cho cậu hai ngày nữa phải tìm gặp Kỳ Phương và bắt hắngiao bài ngay. Bằng không thì cả anh, cả hắn... đều biến khỏi mắt tôiđi. - Chờ giây lâu, vẫn không nghe Khải Văn hứa hẹn gì, giám đốc Trầnquyết định ra tối hậu thư.

Điều này... xem ra khá bất công đối với Khải Văn. Anh không nhịn được, bật thành lời:

- Giám đốc Trần, ông thật là vô lý. Tại sao lại ghép tôi chung với Kỳ Phương chứ? Tôi không... - Câu nói bị cắt ngang bởi cánh cửa được mở ra đột ngột.

Như trong chuyện hoang đường, Kỳ Phương hiện ra ngay trước mắt mọingười sau một câu niệm chú. Vụt quên mất câu nói còn dang dở của mình,cũng như không còn nhớ đến cơn giận hờn, Khải Văn ào lên ôm chặt lấy KỳPhương mừng rỡ:

- Trời ơi, thằng quỷ, sao không chết luôn đi.

- Kỳ Phương! - Chiếc ghế bật ngửa ra sau vì cái đứng lên vội vã đãkhông làm giám đốc Trần để ý. Bước lên trước môi ông chìa nụ cười niềmnở, thân mật bắt tay Kỳ Phương như quên tuốt trận lôi đình vừa mới xảyra đây.

- Cuối cùng cậu cũng đã về rồi, thật là may.

- Vâng! - Đứng yên tiếp nhận sự đón chào nồng hậu, Kỳ Phương ngậpngừng giây lát rồi khẽ nói. - Xin lỗi vì tôi đành phải để mọi người tiếp tục thất vọng. Tôi về đây không phải để nộp bài mà là để xin nghỉ phépmột tuần.

- Nghỉ phép ư? - Miệng giám đốc Trần há tròn vo. Khải Văn cứ ngỡ taimình ù đi. Có nhầm không? Kỳ Phương xin nghỉ phép. Hắn muốn chọc giámđốc nổi

xung thiên lên chắc? Thời hạn hai ngày hẳn không còn nữa. Ông ta sẽtống cổ ngay tức khắc gã phóng viên ngạo mạn vô trách nhiệm. Dĩ nhiên... anh sẽ bị một miếng của hắn lây sang. Phen này... không chết cũng bịthương thôi.

- Nghỉ phép! - Nhưng Khải Văn đã tính lầm. Không có cơn thịnh nộ nào, chỉ có gọng giám đốc chùn xuống như sợ hãi.

- Để làm gì? Nếu cậu có lý do chính đáng, tôi nhất định sẽ duyệt cho.

- Thưa giám đốc... xin ông thông cảm ký duyệt cho. Tôi xin nghỉ phép để... đưa Nguyệt Cầm đi chơi ạ?

- Hả? - Khải Văn nhảy bật lên trong lúc giám đốc Trần lại té ngồi ra ghế.

- Kỳ Phương, cậu không đùa tôi chứ?

- Tôi không dám đâu. - Nói rồi, Kỳ Phương quay ra sau gọi khẽ. -Nguyệt Cầm vào đi em. Hãy chào giám đốc của anh và đây nữa, gã Khải Vănđáng ghét mà anh vẫn thường kể cho em nghe đó.

- Dạ....

Bây giờ cả ông Trần lẫn Khải Văn đều tin là Kỳ Phương không giỡn. Rõràng sau lưng anh vừa bước ra một cô gái đẹp tuyệt vời, cô ta đang khépnép cúi đầu lễ phép:

- Cháu chào chú, chào anh ạ!

- À! Ra thế. Bây giờ Khải Văn mới vỡ lẽ. Anh đã hiểu vì sao nhữngngày qua Kỳ Phương lười viết bài đến thế. Chỉ vì cô gái xinh đẹp kia làm cho tâm hồn hắn mê mẩn quên hết việc đời thôi. Hừ! Bao nhiêu ngườitrông đợi, vậy mà hắn cứ nhởn nhơ... Bỗng nổi giận đùng đùng, quên cảgiám đốc đang ngồi trước mặt mình, Khải Văn bước lên hét lớn:

- Kỳ Phương, cậu vô trách nhiệm vừa thôi. Nông nỗi này còn xin nghỉphép đi chơi cùng người yêu nữa. Cậu có biết tình hình cấp bách lắm rồikhông? Cả thành phố này đang sôi lên trước con ma hút máu người. Đêm qua nó lại tấn công gϊếŧ đi hai người nữa đấy.

Sắc mặt Khải Văn khi giận trông hung dữ quá, làm Nguyệt Cầm phải lùi về sau sợ hãi. Kỳ Phương ôm lấy vai cô trầm giọng:

- Cậu đào đâu ra cái tin con ma đêm qua vừa gϊếŧ hai người hả?

- Còn đào đâu nữa? - Khải Văn ném tờ báo "Mặt trời" trước mặt Kỳ Phương.

- Lại tay phóng viên Trọng Hải. - Kỳ Phương nhặt tờ báo lên xem quarồi kêu lên giận dữ. - Dám công bố thông tin giả, đánh lừa công chúng.Làm gì có chuyện đêm qua con ma tấn công ai chứ?

- Hừ! Cậu nói nghe cứng quá. Cứ như đêm qua ở cạnh con ma không bằng vậy? - Khải Văn lại hét lên.

- Sao lại không? - Hét lên rồi mới nhớ, Kỳ Phương hoảng hồn đưa mắtngó nguyệt Cầm. Cô như quá khϊếp đảm trước cuộc cãi nhau, rút mình vàosau cạnh cửa, đôi mắt nhìn quanh lấm lét.

- Thế thì cậu nói đi. Con ma đã làm gì đêm qua hả? - Không bỏ qua cơhội, như con thú đánh hơi thấy mồi ngon, Khải Văn sấn tới hỏi luôn.