Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 6: Vòng cổ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Bỉ Ngạn

Nghe qua thì anh Khám Thâm thật sự rất ghét đám 'sâu bọ' kia a.

"Vậy bây giờ chúng ta có tới đó không?" Vừa mới nói xong câu đó, Hạ Nặc lại một lần nữa ngửi được mùi hoa hồng, lúc này mùi hương nồng đậm hơn rất nhiều, hiển nhiên không phải ảo giác của cậu.

Sau một lúc, cậu liền nhìn thấy hai cái bóng đen thoáng chốc xuất hiện trước mắt cậu, bóng đen thoạt nhìn rất nhỏ, thân thể giống như trẻ con, lại có tứ chi và đường nét cơ thể con người rất rõ ràng, hương thơm của hoa hồng chính là từ trên người bọn họ không ngừng phát ra.

Nếu như Hạ Nặc có thể nhìn thấy, cậu sẽ phát hiện hai cái bóng đen này cũng không phải là con người thực sự, mà chỉ là hai con rối được chế tác cực kỳ tinh xảo.

Khám Thâm tiến lên một bước, chắn trước người Hạ Nặc: "Các ngươi tới tìm ta?"

"Vâng, cha chúng ta đã chuẩn bị một vở kịch mới—" con rối bên phải phát ra một giọng nói non nớt.

"—— và bảo chúng ta tới mời ngươi đi xem." Con rối bên trái nhanh chóng tiếp lời.

"Lí Tra Lí?" Khám Thâm cười nhạo một tiếng, "Hắn ta cả ngày luyện tới luyện lui, không phải đều là cùng một vở kịch? "

Hai con rối nhỏ cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn, đồng thanh nói: "Không được phép nói cha như vậy! Tuy rằng ông ấy vừa nghèo lại ngốc, không có thực lực. Nhưng lại rất thích biểu diễn và còn rất quyết tâm."

Đây__? Hạ Nặc mở to hai mắt.

Những đứa trẻ bây giờ đều như vậy cả sao? Không cho phép người khác nói xấu cha mình, trong khi bản thân lại trực tiếp hạ thấp coi thường ông!? Việc này có ổn không vậy!

"...... Nhưng lần này, ông ấy thật sự đã chuẩn bị xong một kịch bản mới, tên gọi là - 〈Nhà hát opera màu máu〉"

"Không đi." Khám Thâm trực tiếp từ chối, "Nghe tên liền biết không phải thứ gì đáng xem."

Sống trong trang viên quá lâu, hắn cũng biết rõ trình độ biên kịch của Lí Tra Lí. Trình độ của người này mấy chục năm như một, từ khi đến trang viên tới bây giờ chưa từng tăng lên, dở tệ.

Hai con rối nhỏ tuy bị từ chối nhưng không nản lòng, thay vào đó quay sang Hạ Nặc và hỏi: "Anh trai, anh có muốn xem vở kịch mới của cha chúng tôi không?" "

"Không, không đâu." Hạ Nặc liên tục xua tay.

〈Nhà hát opera màu máu〉, nghe tên đã biết là rất đẫm máu. Hơn nữa bây giờ cậu nhìn cái gì cũng là một đen nhánh, cũng không thưởng thức được opera.

"A ——" Con rối nhỏ bên trái kéo dài âm thanh, phát ra tiếng thở dài thất vọng. Con rối nhỏ bên phải nhìn bàn tay hai người nắm tay nhau trước mắt, giảo hoạt đảo mắt, hỏi: "Anh trai nhỏ này, ngươi là ngày đầu tiên đến trang viên đúng không? Ta thì khác, ta đã sống trong trang viên từ khi được sinh ra, ta biết tất cả mọi thứ ở đây. Ngươi có muốn biết bí mật của trang viên này không? Ví dụ như chủ trang viên là ai? Ta có thể nói cho ngươi biết. Nhưng đổi lại, các ngươi phải đi xem vở opera của cha..."

Tuy rằng lời chúng là nói với Hạ Nặc, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Khám Thâm, miệng nở nụ cười rộng, lộ ra một biểu tình đùa cợt.

Khám Thâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nó.

Nó muốn đe dọa hắn bằng cách này? Vậy đó thật là một nước đi sai lầm! Mặc dù nó là một thứ bất tử, nhưng hắn có hàng ngàn cách để làm cho nó lúc sống còn không bằng chết!

Nhưng... Hắn nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh, cậu sẽ đưa ra lựa chọn gì đây?

"Thật sao?" Hạ Nặc vừa nghe được những lời này thì rất vui vẻ, nhưng lập tức nghĩ lại, vẫn là từ chối: "Quên đi. Tên của chủ trang viên sớm hay muộn tôi cũng sẽ biết, nhưng nếu điều kiện là bắt buộc bạn của tôi phải đi xem opera thì bỏ đi. Tôi không muốn anh ấy không vui."

Mặc dù điều kiện mà chúng đưa ra nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng Hạ Nặc không thể bắt ép hắn làm điều hắn không muốn. Nếu Khám Thâm đã từ chối, thì cậu sẽ không bắt buộc hắn.

Con rối nhỏ không nghĩ tới Hạ Nặc lại đưa ra câu trả lời như vậy, chỉ có thể phẫn hận nhìn người đàn ông trước mắt lộ ra nụ cười vừa đắc ý vừa khoe khoang.

Khám Thâm tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn đã nói ra hết thảy.

- Thế nào, vật nhỏ của ta rất là ngoan ngoãn hiểu chuyện đúng không?

Con rối nhỏ hung tợn nghiến răng, nó nhìn Hạ Nặc, lại nhìn Khám Thâm, rốt cục nhẫn nhịn thỏa hiệp nói: "Bây giờ ngươi hẳn là rất cần một chiếc vòng cổ đi? Ta có thể yêu cầu cha làm cho ngươi - với vật liệu tốt nhất và làm thủ công. Mặc dù đầu óc ông ấy tương đối ngốc, nhưng tay nghề thủ công lại rất đỉnh cao. Thế có được không? "

Nó cũng không tin điều kiện như vậy nam nhân sẽ còn không động tâm!

Sau khi nghe nó, Hạ Nặc bối rối: "Tại sao chúng ta cần một chiếc vòng cổ?"

Con rối nhỏ không để ý tới nghi vấn của cậu, ngược lại thẳng tắp nhìn về phía Khám Thâm. Trong dự liệu, người đàn ông không trực tiếp từ chối mà lộ ra biểu tình trầm tư.

"Thành giao." Một lát sau, Khám Thâm nói như thế.

"Thật tốt quá!" Từ lúc vừa rồi con rối nhỏ vẫn trầm mặc nhìn biểu cảm của hắn bỗng nhảy dựng lên, hoan hô một tiếng, "Ta đến dẫn đường cho các ngươi! "

Nói xong nó liền lạch cạch chạy trên con đường nhỏ.

Tuy rằng lúc đứng bất động, chúng thật sự rất giống một đứa trẻ bình thường, nhưng một khi chạy đi Hạ Nặc lại nghe được âm thanh các khớp xương va chạm vào nhau rất không tự nhiên.

"Cái này...Chúng?" Hạ Nặc quay đầu nhìn về phía người đàn ông. Chúng không phải là con người?

Người đàn ông đáp lại, cười khẽ một tiếng, "Ngươi mới phát hiện ra?"

Nhưng sự chú ý của Hạ Nặc dời đến một chuyện khác, cậu hỏi với giọng điệu ngạc nhiên: "Khoan, họ nói 'cha'? 'Cha' của họ không phải là con người sao?"

"Không, 'cha' của họ là một con người thực sự. Hắn ta là một thợ mộc, hai đứa vừa rồi những con rối mà hắn đã làm. "

Kinh nghiệm thật là phong phú!

Có thể làm con rối chân thực như vậy, cách thức nói chuyện và suy nghĩ giống như nhân loại bình thường, thậm chí so với nhân loại còn thông minh giảo hoạt hơn, nếu không biết đầu đuôi ngọn ngành thì căn bản không tưởng tượng được chúng là nhưng tạo vật vô sinh mệnh.

Làm ra được con rối gỗ như vậy, tay nghề của thợ mộc kia nhất định đã đạt tới trình độ đỉnh cao rồi chứ?

Chờ đã...

"Thợ mộc sao chạy đi viết kịch?" Hạ Nặc phát hiện ra vấn đề.

"Lý Tra Lý là một thợ mộc hạng nhất, một nhà viết kịch hạng 18." Khám Thâm đánh giá như thế, "Cho nên ta mới không muốn đi xem vở opera do hắn biên đạo, đó quả thực là một hồi tra tấn."

Năm đó khi Lý Tra Lý vừa mới vào trang viên, mọi người còn chưa có nhận thức chính xác về năng lực biên kịch của hắn, đối với lời mời của hắn cũng vui vẻ tiếp nhận. Tuy nhiên, chỉ cần xem vở opera mà hắn đã dàn diễn một lần, về cơ bản không ai sẽ đồng ý đi xem lần thứ hai. Khám Thâm cũng như thế, từ sau khi thính giác và thị giác bị đầu độc một lần, từ đó về sau hắn tự giác tránh xa người này.

"Vậy tại sao anh lại đột nhiên thay đổi ý định?" Hạ Nặc rất khó hiểu, cậu suy đoán, "Là bởi vì chiếc vòng cổ? "

Anh Khám Thâm rõ ràng là nghe được con rối nhỏ hứa hẹn sẽ để cho 'baba' làm một cái vòng cổ cho, hắn mới đáp ứng. Nhưng vì sao lại là vòng cổ? Chiếc vòng đó đặc biệt lắm à?

Khóe miệng Khám Thâm mỉm cười thần bí: "Sau này ngươi sẽ biết."

Những thứ như vòng cổ này, vừa có thể phù hộ bình an, vừa có thể tuyên bố chủ quyền. Ngay từ đầu, hắn đã muốn chuẩn bị cho vật nhỏ của mình một chiếc.

Tuy nói trong phòng bảo vật của hắn vốn có rất nhiều vòng cổ, có vòng cổ kim ngân tròn, vòng ngọc được điêu khắc từ mỹ ngọc, vòng cổ khảm trân châu bảo thạch, nhưng nếu luận về hiệu quả dùng, chúng nó đều kém hơn vật mà Lý Tra Lý tự tay làm —— không thể phủ nhận, tay nghề của Lý Tra Lý thực sự tuyệt đỉnh.

"Thôi được rồi." Hạ Nặc cũng không phải loại người chăm chăm truy hỏi đến cùng. Nếu hắn đã không nói thì cậu cũng sẽ không truy vấn nữa. Nhưng có một điều cậu không biết chính là khi nghe được câu trả lời này, Khám Thâm lại lộ ra vẻ mặt thất vọng mơ hồ.

Vật nhỏ cũng không quá tò mò! Hắn còn nghĩ nếu cậu hỏi, hắn liền nói cho cậu biết vòng cổ là được chuẩn bị cho cậu!

Vốn nghĩ rằng có thể nhận được ánh mắt cảm kích của vật nhỏ, cậu còn có lẽ sẽ nhào vào trong ngực hắn làm nũng cũng không chừng. Nhưng bây giờ tất cả đều là tưởng tượng.

Lúc này, con rối nhỏ luôn dẫn đường ở phía trước dừng bước, nhắc nhở: "Chúng ta đến rồi."

Xuất hiện trước mặt bọn họ, một tòa nhà opera nhỏ, có mái vòm hình mũi nhọn cùng những đường vân, là kiến trúc gothic điển hình. Trên vách tường tuyết trắng bò đầy hoa hồng màu đen, không cần gió thổi qua cũng làm mùi hoa nồng đậm lan tràn khắp chóp mũi.

"Chúng ta mau đi vào đi, biểu diễn sắp bắt đầu." Con rối nhỏ thúc giục.

"Chờ một chút." Khám Thâm bỏ đi một lát, lúc trở về liền đem về một bó hồng đã bỏ gai cho Hạ Nặc. "Chà, hoa hồng ngươi vẫn luôn muốn, thích không? "

- Thích! Hạ Nặc kích động vùi mặt vào cánh hoa, cảm thụ xúc cảm mềm mại kia, "Cám ơn, anh Khám Thâm!"

Đây là những bông hoa thực sự! Không phải là hoa giả không màu sắc và hương thơm, cũng không phải là hoa khô vừa chạm vào rã. Cánh hoa tươi tắn mới nở, rực rỡ giữa các ngón tay cậu, lộ ra một sức sống bừng bừng cùng sinh mệnh tràn trề—— đây cũng chính là thứ mà Hạ Nặc khao khát nhất khi nằm trên giường bệnh, cho nên cậu mới có chấp niệm sâu sắc đối với hoa tươi.

Cậu vừa kích động, liền nhịn không được nhào tới, ở trên má Khám Thâm ịn một nụ hôn vang dội, con rối nhỏ bên cạnh nhìn chằm chằm. Cậu lại giống như không biết mình đã hoàn thành kỳ tích gì, giơ bó hoa cười ngây ngô.

Người đàn ông như được toại nguyện nhận một ánh mắt cảm kích cộng thêm một nụ hôn, trái tim trong l*иg ngực nhiều năm chưa từng đập trong nháy mắt phảng phất phát ra tiếng "thịch thịch " rõ ràng.

____________

Tác giả có chuyện muốn nói: Vòng cổ tương tự như ổ khóa an toàn, không phải vòng cổ vật nuôi, đừng hiểu lầm, các ngươi thân mến. Nhưng trong mắt những người còn lại trong trang viên... thì, bạn biết đấy.

Ngoài ra, Công không phải là một người ốm yếu~

Một thiên thần nhỏ đã hỏi tại sao Nặc Nặc lại bị dị ứng với phấn hoa mà vẫn biết rằng đó là mùi thơm của hoa hồng, tôi muốn nói rằng không chỉ có hoa thật mới có hương thơm, mà cả nước hoa gói...v...v, tôi luôn ngửi thấy mùi này.

Editor muốn nói:

Coi như đây là nhà hát opera đó điCòn đây là hoa hồng leo trên tường, tưởng tượng nó thành màu đen giùm tui đi:">