Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 80: Tìm kiếm

Ngay từ khi còn trong hình dạng người cá, Korolik đã phát hiện thiếu niên hoàn toàn không có sức kháng cự trước những sinh vật đáng yêu – thiếu niên nhìn hắn với ánh mắt sáng rực khi hắn thu nhỏ lại.

Nếu lúc đó không có người thứ ba, Korolik nghĩ rằng mình đã có thể dùng vẻ ngoài này để kiếm được nhiều "lợi ích" hơn. Nhưng hiện tại cũng chưa muộn.

Hắn vỗ đôi cánh nhỏ bay giữa không trung, khi Hạ Nặc cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hắn, liền vô thức mở rộng lòng bàn tay ra.

Mọi thứ đều diễn ra đúng kế hoạch. √

Trong lòng ma vật đang nghĩ vậy, nhưng không hề biểu lộ ra một chút suy nghĩ nào trên khuôn mặt, ngược lại còn nhanh chóng hạ xuống, ngồi ngoan ngoãn trong lòng bàn tay của thiếu niên, thu mình lại ôm lấy đầu gối, đôi mắt xanh biếc long lanh chớp chớp hỏi: "Trường An, em có thể tha thứ cho tôi được không?"

"!!!"

Hạ Nặc cố gắng kiềm chế cảm giác muốn hét lên, cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng ngón tay lại không thể kiềm chế được mà vươn tới mặt mềm mại của ma vật, vuốt nhẹ: "Chuyện này à…"

Thực ra nói cậu giận, cũng không hẳn là như vậy. Khi biết được sự thật này, thay vì giận dữ, cảm giác sốc lại chiếm phần nhiều hơn.

"Anh nói cho tôi biết trước đi, làm thế nào mà anh giả làm tiểu thư người cá? Tiểu thư người cá thật đâu rồi?"

Ma vật ngoan ngoãn trả lời: "Ngụy trang vốn là kỹ năng thiên phú của ma vật, nên việc giả dạng thành người cá là việc rất dễ dàng. Còn tiểu thư người cá thật thì vẫn ở trong phủ đệ của nàng, tôi đã dùng một chút thủ thuật để khiến nàng chìm vào giấc ngủ, hiện giờ nàng đã tỉnh lại rồi."

Nghe được tiểu thư người cá không có việc gì, Hạ Nặc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Korolik nhân cơ hội nắm lấy ngón tay của cậu và cọ cọ má mình lên, làm nũng: "Tôi đã biết lỗi rồi, tha thứ cho tôi, được không?"

Hạ Nặc: "… Ưm!"

Cậu cảm thấy như mình bị tấn công bởi làn sóng đáng yêu!

Nhưng cậu không biết rằng, đối với ma vật, mỗi khi đối mặt với thiếu niên, trong lòng hắn cũng thường xuất hiện cảm giác tương tự, cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thể miễn dịch với cảm giác đó.

Tỉnh táo lại, Hạ Nặc phát hiện mình đã vô thức gật đầu, khá hoang mang nói: "Được rồi, tôi tha thứ cho anh…"

Ma vật nhỏ reo lên một tiếng đầy vui sướиɠ, xung quanh hắn tỏa ra bầu không khí tràn ngập niềm vui.

Có vẻ Korolik quá coi trọng suy nghĩ của mình thì phải? Liệu một người thực sự có thể gây ảnh hưởng lớn đến một người khác như vậy sao?

Trong đầu Hạ Nặc bỗng hiện lên nghi vấn này, cậu tò mò hỏi: "Nói thật đi, tại sao anh lại chọn tôi làm chủ nhân của anh?"

Sau này cậu cũng đã nghe cô bé giải thích một chút về mức độ kiêu ngạo của các sinh vật được triệu hồi, đôi khi dù người chơi có đeo bám thế nào cũng không khiến chúng động lòng. Nhưng ngay từ lần đầu gặp Korolik đã muốn ký kết khế ước với cậu, thái độ của hắn hoàn toàn chẳng liên quan gì đến sự kiêu ngạo cả.

Không phải là Hạ Nặc tự ti, cậu chỉ cảm thấy dường như mình không có gì đặc biệt để có thể khiến ma vật chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ma vật cười, đầy ẩn ý nói: "Trường An yêu quý, em không hiểu rồi. Chúng ta, ma vật, rất coi trọng cảm giác."

"Tôi đã chờ đợi em từ rất lâu rồi."

Ngay khoảnh khắc thiếu niên bước vào mê cung, từ trong tiềm thức, ma vật đã có một loại cảm ứng. Hắn chỉ cần nhìn thiếu niên một lần, giống như tiếng sét ái tình, trong lòng hắn lập tức vang lên một giọng nói không ngừng thúc giục: Chính là cậu, đây chính là người mà ngươi đang tìm kiếm!

Âm thanh đó càng ngày càng lớn, nhịp tim của hắn đập dồn dập, đôi mắt tham lam không thể rời khỏi hình bóng của thiếu niên.

Từ lúc hắn ra đời, hắn đã biết mình đang tìm kiếm một người nào đó. Hắn không biết dáng vẻ của người đó ra sao, không biết giới tính hay độ tuổi của người đó… Việc phải tìm kiếm một người mà không biết bất cứ thông tin gì về họ, khó khăn đó thật không thể tưởng tượng nổi.

Điều đáng sợ hơn là, ngươi cũng không biết liệu trên thế giới này có tồn tại người đó hay không, liệu niềm tin về việc tìm kiếm có ý nghĩa hay không.

Nếu như sau một thời gian dài tìm kiếm mà không đạt được kết quả mong đợi, cảm giác mất mát khổng lồ đó đủ để khiến bất kỳ ai, dù có ý chí kiên định đến đâu, cũng rơi vào điên loạn.

Nhưng ma vật lại không để tâm đến khó khăn này, không hiểu tại sao, hắn tin chắc rằng người đó nhất định tồn tại ở một góc nào đó trên thế giới này, đang chờ đợi hắn tìm ra.

Dù người đó tạm thời ở nơi mà hắn chưa thể đến, một ngày nào đó, người ấy sẽ bước vào thế giới của hắn.

Với niềm tin ấy, ma vật bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm dài đằng đẵng. Hắn đã đi qua rất nhiều nơi, chứng kiến rất nhiều thứ. Quá trình tìm kiếm không nhàm chán, bởi vì mỗi khi nghĩ đến sự tồn tại của người đó, Korolik không thể ngăn mình nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Có lẽ từ rất lâu trước đây, hắn đã xây dựng nhiều thế lực, thu thập vô số thuộc hạ – danh hiệu Ma Vương cũng bắt đầu lan truyền khắp thế gian từ khi đó.

Tuy nhiên, sau khi gần như tìm kiếm khắp cả thế giới, ma vật buộc phải thừa nhận trong sự thất vọng rằng – người ấy vẫn chưa đến thế giới này.

Nếu đã vậy, điều duy nhất hắn có thể làm là chờ đợi, ngoài chờ đợi, hắn không còn cách nào khác.

Phải thừa nhận rằng, những ngày chờ đợi khó khăn hơn nhiều so với những ngày tìm kiếm. Để có thể phát hiện thiếu niên ngay khi cậu bước vào thế giới này, ma vật đã làm một việc mà trong mắt người khác có thể là vô cùng liều lĩnh – hắn đã dung hợp bản thân với thế giới này.

Trước đây, chưa từng có ai dám thử dung hợp với thế giới. Ý nghĩ này thậm chí còn không xuất hiện trong đầu họ. Không cần phải nói, bất cứ ai cũng hiểu rằng đây là một việc cực kỳ khó khăn và đầy rủi ro.

Thế giới mà ma vật đang ở tuy mới chỉ được sinh ra không lâu, vẫn còn hoang vu, nhưng dù thế nào, bất cứ thế giới nào, dù trẻ hay già, đều được sinh ra cùng với ý thức của thế giới.

Muốn dung hợp với thế giới, phải vượt qua thử thách của ý thức thế giới, thậm chí nếu không cẩn thận, còn có thể bị nó nuốt chửng, điều này đối với bất kỳ ai cũng là một thử thách gần như không thể.

Nhưng Korolik đã làm được. Trong cuộc chiến với ý thức của thế giới, hắn đã giành được chiến thắng cuối cùng. Tuy nhiên, vì quá mạnh mẽ, bản thể của hắn buộc phải rơi vào giấc ngủ sâu.

Hắn đã giải tán toàn bộ thuộc hạ, để những phân thân của mình đi khắp nơi, còn bản thân thì luôn dõi theo thế giới này, bất kỳ thay đổi nào cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn.

– Cuối cùng, vào một ngày nọ, hắn phát hiện một thiếu niên ở lối vào mê cung.

Bao năm qua, đã có rất nhiều người bước vào mê cung. Có nam có nữ, có già có trẻ, tính cách và diện mạo cũng khác nhau, nhưng không có bất kỳ ai mang lại cho hắn cảm giác cuồng hoan mãnh liệt như thế này.

Hắn chăm chú nhìn cậu, nhưng lại có cảm giác như sắp về đến nhà mà ngại ngùng, không dám đột ngột bước đến gần.

Lần gặp mặt đầu tiên chắc chắn rất quan trọng, ta nên làm thế nào để gây ấn tượng tốt với cậu ấy đây?

Mang trong mình suy nghĩ đó, trong lòng Korolik dâng lên hàng ngàn kế hoạch. Cuối cùng, hắn tìm ra được khoảnh khắc hoàn hảo để xuất hiện với tư cách là một người cứu nguy, giải thoát thiếu niên khỏi sự truy đuổi của quái vật.

Ánh mắt cậu ấy đang nhìn ta.

Tâm trí ma vật như chìm đắm trong men say khi nghĩ về điều đó. Thiếu niên xuất hiện tựa như lấp đầy mảnh ghép trống trong đầu hắn, thì ra người mà hắn chờ đợi bao lâu nay lại có dáng vẻ như thế này.

Thiếu niên ấy không quá cao, mái tóc đen nhánh như mực, đôi mắt tựa viên đá obsidian sáng bóng, dễ dàng phản chiếu lại hình dáng của hắn.

Ma vật say sưa trong ánh mắt ấy, gần như quên đi những lời nói đã chuẩn bị từ trước ― nhưng đó chỉ là "gần như".

"Cậu là người triệu hồi tôi sao?"

"Cậu có muốn trở thành chủ nhân của tôi không?"

Ngươi có muốn... ở bên ta mãi mãi không?

Bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấy là những đợt sóng cảm xúc dâng trào, là niềm vui sướиɠ cuối cùng cũng đạt được điều mình hằng mong mỏi.

Ma vật không biết cảm giác này đến từ đâu, nhưng điều kỳ lạ là hắn lại chẳng chút nào thấy bài xích.

Hắn và thiếu niên, có lẽ là những người tình qua bao kiếp cũng không biết chừng.

Hắn nghĩ như vậy, ngay cả khi thiếu niên không đưa ra một câu trả lời chắc chắn, ngay cả khi ánh mắt của thiếu niên nhìn hắn vẫn đầy xa lạ, điều đó cũng không thể dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng hắn.

Hắn luôn theo sát bên cạnh thiếu niên, dù vì những quy tắc ràng buộc, hắn không thể trực tiếp hiện diện trước mặt cậu.

Cảm giác muốn được gần gũi thiếu niên ngày càng lớn dần. Cuối cùng, khi nghe thiếu niên dự định nhận một nhiệm vụ nào đó, ma vật mới nghĩ ra cách hoán đổi với người cá.

Nếu cậu biết được sự thật, có lẽ cậu sẽ tức giận chăng?

Trong tâm trí hắn vang lên một giọng nói nhỏ. Tuy nhiên, hắn hiểu rõ, nếu không tranh giành thì vĩnh viễn chẳng thể đạt được điều mình mong muốn.

Dù thiếu niên có thể giận, nhưng cơ hội này, ngay cả khi lặp lại lần nữa, hắn vẫn không ngần ngại nắm lấy.

Và sự thật đã chứng minh rằng hắn đã cược đúng.

Ma vật nhìn thiếu niên, người đang không hiểu rõ ý của hắn, rồi khẽ mỉm cười một cách không dễ nhận ra.

Hắn nghiêm túc nói: "Có lẽ em không tin, Trường An à, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã biết em chính là người mà tôi đã tìm kiếm bao lâu nay."

Câu nói này nghe giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy? Hạ Nặc thầm nghĩ trong lòng.

Nếu lời này được nói ra từ nguyên hình của ma vật, có lẽ Hạ Nặc sẽ cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng bây giờ thì...

Cậu không nhịn được, nhẹ ho một tiếng, che miệng lại: "Xin lỗi, tôi thật sự không nhịn nổi mà muốn cười..."

Vừa nói, cậu vừa bật cười thành tiếng, "phụt" một cái.

Không thể trách cậu được, với hình dáng hiện tại của ma vật, trong mắt Hạ Nặc, hắn chẳng khác gì một con búp bê đáng yêu cả. Dù hắn vô cùng dễ thương, nhưng bất kỳ ai khi bị một "búp bê" nói những lời giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên, đều sẽ cảm thấy buồn cười thôi?

Korolik: "..."

Mọi việc đều có hai mặt, nếu hắn muốn dùng vẻ ngoài nhỏ bé để thu hút sự chú ý của thiếu niên, thì đương nhiên cũng phải chịu hậu quả là khiến người khác bật cười sau khi tỏ bày tình cảm.

Trên khuôn mặt ma vật hiện lên vẻ giận dỗi ― ba phần thật, bảy phần giả. Hắn mím môi lại, dù ngay cả khi tức giận, vẻ ngoài của hắn vẫn mang nét đáng yêu khó cưỡng: "Em cứ lợi dụng việc tôi không thể giận em…” Mà vô tư như vậy.

Nhưng biết làm sao được, hắn không bao giờ có thể không nuông chiều thiếu niên trước mặt. Hơn nữa, nụ cười của cậu đáng yêu đến thế, ma vật không thể không thừa nhận rằng hắn muốn nhìn thấy thêm nhiều hơn nữa.

"Xin lỗi nhé." Hạ Nặc vuốt nhẹ mái tóc của ma vật, giống như lúc trước cậu đã làm khi chải chuốt cho hắn, gương mặt vẫn còn giữ nét cười chưa tan hết, giọng nói trong trẻo và mềm mại: "Vì Korolik thực sự quá đáng yêu mà."

[Câu này phải là tôi nói với em mới đúng.] Ma vật nghĩ thầm, tận hưởng cảm giác thiếu niên vuốt tóc mình, hắn nhắm mắt lại đầy hưởng thụ.

"Vậy bây giờ tôi có cần triệu hồi anh một lần nữa không?" Hạ Nặc tò mò hỏi.

Ma vật đang ở trước mặt cậu rồi, cậu không biết liệu có cần triệu hồi lại từ Thánh Tuyền không, hay có thể trực tiếp ký kết khế ước.

"Vẫn cần." Korolik cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ khi nói ra câu này.

Triệu hồi vật phải được triệu hồi từ Thánh Tuyền, đây là quy tắc mà trước đây chính hắn đã đặt ra, ngay cả hắn cũng không thể phá vỡ nó.

"Nhưng em chỉ cần triệu hồi một lần, tôi sẽ ngay lập tức xuất hiện." Ma vật bổ sung, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu thiếu niên, như thể không yên tâm mà hỏi lại: "Em chắc chắn sẽ triệu hồi tôi chứ?"