Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 78: Ái muội

Đương nhiên là người cây không thể từ chối. Mặc dù do sự hiện diện của công tước, anh ta luôn giữ một lòng thù hằn đối với tộc người cá, nhưng bị nhốt ở đây quá lâu, khao khát được thoát ra ngoài, báo thù cho mẹ và đoàn tụ với tộc nhân không những không phai mờ trong mấy chục năm tù đày, mà còn ngày càng mạnh mẽ hơn.

Nhưng chuyện liên quan đến cây Nguyệt Quang, một loại thực vật được xem như thánh vật của tộc người cây, anh ta không thể không do dự. Hơn nữa, thái độ ung dung của đối phương, cứ như đã chắc chắn rằng anh ta sẽ đồng ý, làm anh ta cảm thấy cực kỳ tức giận.

“Được, ta đồng ý với điều kiện của ngươi.” Người cây nghiến răng, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ: "Nhưng ta hiện tại không có hạt giống của cây Nguyệt Quang."

"Ta biết." Người cá thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta: "Nhưng ngươi đang nắm trong tay chìa khóa đến nơi nhân giống của cây Nguyệt Quang, đó là vật mẹ ngươi để lại cho ngươi, đúng không?"

"Ngươi!" Người cây giận dữ trợn trừng mắt: "Làm sao ngươi biết được chuyện này?!"

Phản ứng này của anh ta cũng có lý do chính đáng.

Không phải quả của mỗi cây Nguyệt Quang đều tạo ra hạt giống. Chúng cần phải được tộc người cây chăm sóc cẩn thận thì mới có khả năng phát triển thành hạt giống. Đây cũng chính là lý do vì sao loài cây này ngày càng tiệm cận sự tuyệt chủng.

Tộc người cây vô cùng coi trọng hạt giống của cây Nguyệt Quang, nên đã tạo ra một không gian riêng biệt để ươm mầm chúng. Không có chìa khóa thì không ai có thể vào được. Năm đó, cô gái tộc người cây ấy chính là người được giao nhiệm vụ giữ chìa khóa.

Lẽ ra, khi chìa khóa bị mất, tộc người cây phải ráo riết tìm kiếm tung tích của người giữ chìa khóa. Tuy nhiên, vì nội bộ tộc vốn không mấy đoàn kết, nên đã xảy ra một cuộc nội chiến, khiến cả tộc bị chia thành hai phe.

Khi nội chiến nổ ra, không ai còn quan tâm đến tung tích của người giữ chìa khóa nữa. Đợi đến khi nội chiến kết thúc, họ mới bắt đầu tìm kiếm, nhưng chẳng còn tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về cô gái ấy — tất nhiên, phần lớn là nhờ vào khả năng giữ bí mật xuất sắc của công tước.

Ngoài tộc người cây ra, không một ai biết cô gái đó là người giữ chìa khóa. Ngay cả trong tộc, số người biết chuyện này cũng không quá năm người, nên khi người cá nói ra điều đó, người cây không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên đến không tin nổi.

"Ta biết thông tin đó thế nào không quan trọng." Người cá bình thản đáp: "Ngươi chỉ cần trả lời có muốn giao chìa khóa cho ta hay không thôi."

"..." Người cây nhíu mày chặt.

Nếu người cá chỉ muốn một hạt giống cây Nguyệt Quang, điều này còn có thể chấp nhận được. Nhưng một khi hắn lấy đi chìa khóa, thì chuyện này không còn đơn giản nữa.

Anh ta nhìn người cá với ánh mắt đầy giằng xé, nhưng rồi, dường như anh ta chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng lên, sau đó mày anh ta dãn ra.

"Được." Người cây đột nhiên trở nên bình tĩnh, hoàn toàn không còn vẻ nóng nảy như lúc trước: "Chỉ cần ngươi đưa ta ra khỏi đây, chìa khóa ta có thể giao cho ngươi."

Sự thay đổi thái độ nhanh chóng của người cây làm Hạ Nặc không khỏi ngạc nhiên, nhưng có vẻ điều này đã nằm trong dự tính của người cá. Hắn điềm tĩnh nói: "Vậy được, giao dịch thành công."

Để đưa người cây ra ngoài, họ phải băng qua con đường hầm dài ngập nước.

Trước đây người cây không thể ra ngoài là do đường hầm quá dài, anh ta không thể bơi ra ngoài khi thiếu dưỡng khí; mặt khác, dòng sông ấy có đầy cá sấu đầu bạc.

Dù người cây đã thử nhiều cách trong suốt những năm qua, anh ta vẫn không thể rời đi. Nhưng sự xuất hiện của người cá và Hạ Nặc đã đem lại cho anh ta một tia hy vọng.

Nếu họ có thể vào đây, thì chắc chắn cũng có thể ra ngoài. Nhìn vẻ mặt nhàn nhã của người cá, anh ta biết rằng điều này không phải là chuyện khó đối với hắn.

Suy nghĩ của anh ta là đúng, việc đưa anh ta ra ngoài quả thực không hề khó khăn với người cá. Nhưng dĩ nhiên, người cây không thể nhận được đãi ngộ giống như Hạ Nặc, được người cá ôm chặt mà bơi ra ngoài. Anh ta bị người cá nhốt trong một bong bóng lớn, kéo theo rồi nhảy vào đường hầm.

Cuối cùng cũng được rời khỏi nơi này, người cây hưng phấn dán mặt vào vách bong bóng, nhìn dòng nước chảy xiết bên ngoài.

Vì bong bóng cách âm nên anh ta không thể nghe được cuộc trò chuyện giữa người cá và Hạ Nặc bên ngoài.

Người cá ôm chặt thiếu niên bơi phía trước. Nhìn Hạ Nặc nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, hắn chủ động lên tiếng: "Cậu muốn hỏi tại sao tôi biết nhiều chuyện như vậy phải không?"

Hạ Nặc do dự một lúc rồi gật đầu. Trước đó không hỏi là vì cảm thấy tò mò về bí mật của người cá có phần không thích hợp. Nhưng sự thắc mắc này đã tồn tại trong lòng cậu từ lâu. Giờ người cá đã chủ động nói ra, cậu cũng không ngại thừa nhận.

"Thực ra tôi luôn thắc mắc, trên đời này có gì mà anh không biết không?"

Lời này nghe có vẻ phóng đại, nhưng đó là cảm nhận chân thật nhất trong lòng Hạ Nặc.

"Giống như trước đây, ngay từ đầu anh đã biết ai là người thực sự đã đánh cắp sợi dây chuyền."

Giờ nghĩ lại, người đó hẳn là công tước, dù động cơ của ông ta vẫn chưa rõ.

"Còn chuyện công tước đã hại chết cô gái tộc người cây, giả làm chính con trai của mình."

Ngoài người trong cuộc, có lẽ chỉ mình người cá biết được chuyện này. Hơn nữa, hắn kể lại một cách chi tiết, cứ như thể chính mắt chứng kiến.

"Rồi còn việc anh biết chìa khóa đến nơi nhân giống của cây Nguyệt Quang nằm trong tay con trai của công tước."

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người cây khi người cá nói ra điều đó, cậu biết đây chắc chắn không phải là điều ai cũng biết.

Nếu chỉ là một chuyện thì có thể coi là trùng hợp, nhưng nhiều chuyện cộng lại, đủ để thấy rằng người cá biết rất nhiều bí mật không ai biết.

Hạ Nặc giơ tay đếm từng điều một, cuối cùng ngước đầu lên, nghiêm túc nói: "Ta không nhất thiết phải biết câu trả lời, dù sao đó là bí mật của ngươi. Ngươi có thể quyết định nói hay không. Nhưng nếu ngươi chịu nói, ta cũng sẽ rất vui."

Người cá bật cười: "Thực ra điều này cũng chẳng phải bí mật gì to tát cả."

Hắn cúi xuống nhìn thiếu niên trong lòng mình, suy nghĩ một giây rồi nói: "Có lẽ không cần bao lâu, cậu sẽ biết thôi."

Nhìn biểu hiện của người cây, rõ ràng hắn đã biết điều gì đó. Người cá chỉ do dự một chút, rồi vẫn quyết định thông qua anh ta để hé lộ bí mật này.

Bởi vì hắn có linh cảm, nếu nói ra ngay bây giờ, thiếu niên chắc chắn sẽ nổi giận. Nhân lúc còn thời gian, hắn phải nghĩ sẵn đối sách mới được.

Trong đầu người cá bất chợt hiện lên cảnh tượng không lâu trước đây, khi hắn biến thành nhỏ bé, được nằm gọn trong ngực thiếu niên và được đối xử vô cùng nuông chiều...

Thấy người cá không biết đang nghĩ gì, ánh mắt bỗng sáng lên, biểu cảm... như thể mang theo chút hứng thú?

Chẳng rõ mình có nhìn nhầm hay không, nhưng Hứa Nặc bất giác rùng mình một cái.

Người cá nhận ra hành động của thiếu niên, không khỏi tăng nhanh động tác – dù rằng hắn không hề biết, không phải vì Hứa Nặc lạnh do nước sông, mà là do cơn dự cảm không lành vì cảm nhận được khí tức biếи ŧɦái của hắn nên mới thấy run rẩy mà thôi.

Nhanh chóng, người cá mang Hứa Nặc cùng người cây bơi đến bờ, quay trở lại mật thất ban đầu. Người cây vừa hưng phấn vì cuối cùng cũng thoát ra ngoài, vừa càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình khi nhìn đám cá sấu đầu bạc né tránh thật xa, không dám đến gần.

Người cây phức tạp cảm thán một tiếng cảm ơn, đi theo bọn họ ra khỏi mật thất, sau đó liền đường ai nấy đi.

Sau khi ra khỏi mật thất, Hứa Nặc cũng không rõ chuyện xảy ra sau đó, vì khi ấy họ đã tách ra với người cây. Nhưng cậu nhớ rõ vẻ mặt uất ức của người cây khi rời đi, lòng biết chắc anh ta sẽ đi tìm công tước để trả thù.

Người cá cũng không có ý định can thiệp vào hành động của người cây, dù sao hắn chỉ hứa giúp người cây thoát ra, còn những chuyện khác, nếu không liên quan đến thiếu niên thì hắn chẳng hứng thú bận tâm.

Lúc này buổi tiệc đã kết thúc, tuy họ rời đi giữa chừng, nhưng không hiểu sao lại không thu hút sự chú ý lớn. Thế nhưng khi mọi người nhìn thấy bộ đồ ướt sũng của thiếu niên, tất cả đều lộ ra vẻ mặt ám muội, tự hiểu trong lòng.

Nhất là khi giày của Hứa Nặc bị rơi xuống nước, không từ chối được, cậu bị người cá bế đi suốt chặng đường. Khi nghe người cá bảo người hầu mang đến một đôi giày, họ nhìn đôi chân trần của thiếu niên giấu dưới lớp váy áo, ai nấy đều nở nụ cười kỳ lạ.

Có lẽ bọn họ nghĩ rằng người cá và thiếu niên rời đi giữa chừng chắc chắn là để chơi mấy trò kỳ lạ gì đó.

“Giới trẻ bây giờ thật nhiều trò...” Khách khứa đồng loạt tặc lưỡi cảm thán, khiến Hứa Nặc ngây ngô chẳng hiểu gì.

Chỉ đến khi người hầu dẫn họ đến căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, cậu mới nhận ra: “Chỉ có một phòng thôi sao?”

Người hầu hiển nhiên gật đầu: “Chẳng phải ngài và người cá tiên sinh là người yêu sao? Nên quản gia chỉ chuẩn bị một phòng.”

Như thể nhớ ra điều gì đó, người hầu lại bổ sung: “Xin cứ yên tâm, cách âm của căn phòng rất tốt, chúc ngài có một đêm thật vui vẻ.”

Hứa Nặc: “...”

Hai câu nói đó nối liền lại khiến cậu lập tức hiểu ra ý của người hầu, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

“Không, không phải, bọn tôi...”

Chưa kịp nghĩ ra cách giải thích, người hầu đã cúi chào rồi rời đi, để lại Hứa Nặc sững sờ tại chỗ, linh cảm chẳng lành bỗng nổi lên: Những vị khách khác nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ như vậy, có phải cũng hiểu lầm giống người hầu không?

Mà người cá ở bên cạnh thì rõ ràng đã biết chuyện này từ sớm, hắn mỉm cười đẩy Hứa Nặc vào phòng tắm: “Có gì thì tắm xong nói tiếp, dù không bị cảm lạnh nhưng mặc quần áo ướt cũng không thoải mái đâu?”

Hứa Nặc: “...Anh nói cũng có lý.”

Nhưng khi cậu tắm xong đi ra, người cá nhiệt tình bước đến, giúp cậu lau khô mái tóc dài đến thắt lưng.

Phải nói, trước đây khi còn tóc ngắn, Hứa Nặc chưa từng gặp phải vấn đề này. Tóc dài khi dính nước lại càng nặng nề, hơn nữa vì dày đặc nên để làm khô nó cũng cần tốn không ít công sức.

Dường như người cá rất thích công việc này, những ngón tay hắn luồn qua mái tóc ướt mềm mại, thỉnh thoảng còn dùng lực vừa phải để xoa bóp đỉnh đầu thiếu niên. Vùng da đầu vốn là nơi cực kỳ nhạy cảm, bị hắn mát-xa một cách đúng mực khiến Hứa Nặc cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.

Cậu ngáp liên tục mấy cái, ý thức dần trở nên mơ màng. Đúng lúc này người cá cũng đã giúp cậu lau khô tóc, Hứa Nặc bèn để mặc cho hắn nhẹ nhàng đặt mình xuống giường.

Mơ màng, Hứa Nặc nghe thấy người cá nói: “Nếu cậu thực sự để ý, tôi có thể nằm trên thảm dưới đất.”

Người cá chọn đúng lúc này để nhắc lại chuyện thiếu niên đã lo lắng trước khi tắm, phải thừa nhận, quả thật là một thời điểm rất thích hợp.

Hứa Nặc đang ngái ngủ nghĩ, tại sao lại để người cá nằm dưới đất chứ? Rõ ràng giường rất rộng, đủ cho hai người nằm mà…

“Ưm…” Cậu vô thức vỗ nhẹ lên chiếc giường mềm mại bên dưới, lẩm bẩm nói: “Lên đây đi…”

Người cá lập tức làm theo lời cậu, nằm xuống bên cạnh thiếu niên, nửa người tựa lên, ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của thiếu niên đang say ngủ, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Đôi môi mềm khẽ mở: “Chúc ngủ ngon, Trường An thân yêu.”

Hứa Nặc gối đầu lên cánh tay người cá, chìm vào giấc ngủ sâu, hoàn toàn không hay biết sáng hôm sau khi thức dậy, cậu sẽ phải đối mặt với nỗi kinh ngạc thế nào, ở mọi phương diện.