Hai mắt Địch Linh đột nhiên sáng lên, còn tai Hạ Nặc thì giật giật.
Không biết có phải là do tưởng tượng của cậu không nhưng dường như cậu đã nghe thấy tiếng nước chảy?
Mặc dù rất nhỏ yếu, giống như từng giọt nước chảy xuống tạo ra âm thanh róc rách, còn nơi phát ra âm thanh đó... Hạ Nặc nhìn căn phòng bí mật trước mặt.
Cánh cửa của căn phòng trông rất nặng nề, không biết làm bằng chất liệu gì nhưng nhìn rất chắc chắn.
Trên cửa không hề có dây xích sắt hay khóa gì, nhưng khi Địch Linh sốt ruột bước tới muốn đẩy cửa ra thì lại thất bại.
Cô không từ bỏ sớm mà lại đẩy mạnh lần nữa, nhưng cánh cửa vẫn im lìm không chút xê dịch.
"Như vậy là sao?!" Cô tức giận đập mạnh lên cửa, chỉ nghe thấy một tiếng "ầm", sau đó tay cô trở nên đỏ bừng và sưng lên.
Thật ra cũng không thể trách cô tại sao lại quá nóng nảy như vậy, dù sao thì bảo vật mà cô mong ước đang ở ngay trước mắt, mà lại bị cái cửa chết dẫm này chặn lại. Với tính tình đó của cô thì không vội vàng hấp tấp mới là lạ!
Hơn nữa mục đích ban đầu của cô vốn là bảo vật bên trong, từ khi tình cờ biết được sự tồn tại của căn phòng bí mật này, cô đã có dự định chiếm lấy từ Nữ công tước để làm của riêng mình.
Nhưng trước đó cô chỉ có thể mơ mộng vì Nữ công tước không phải là một nhân vật dễ đối phó, một khi biết cô đang thèm muốn bảo vật của mình thì cho dù có được sủng ái cô cũng sẽ không được buông tha dễ dàng.
Nhưng Địch Linh không từ bỏ, lúc đó cô không còn được sủng ái nữa, lại chán ghét tính tình thất thường của Nữ công tước nên đã sớm có ý định rời đi.
Nhưng việc rời đi cũng không dễ.
Địch Linh chưa từng nhìn thấy bất kỳ vật sủng ái nào của Nữ công tước còn sống khi ra khỏi lâu đài, cho nên cô chỉ có thể ấp ủ ý nghĩ này trong lòng không dám nói ra.
Đến khi cô biết được sự tồn tại của căn phòng bí mật.
Thông tin cô nói với Hạ Nặc về căn phòng bí mật trước đó thực ra chỉ là một phần nhỏ. Trong căn phòng bí mật không chỉ có bảo vật mà còn có điểm dịch chuyển một chiều sử dụng được một lần, có thể dẫn thẳng ra thế giới bên ngoài.
Kế hoạch của Địch Linh là trộm bảo vật rồi trốn thoát qua điểm dịch chuyển đó, còn Hạ Nặc trở thành lá chắn cho cô để trì hoãn những kẻ truy đuổi.
Sẽ tốt nhất nếu Nữ công tước cho rằng Hạ Nặc là kẻ trộm, tiểu thư người cá chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn người yêu của mình bị bắt và nhất định sẽ can thiệp để ngăn cản Nữ công tước. Cho dù Hạ Nặc muốn chứng minh mình trong sạch, thì cậu cũng phải tìm được bằng chứng, cô có thể tận dụng thời gian này để chạy xa hơn.
Còn nếu Nữ công tước không định tội Hạ Nặc thì cũng sẽ không cản trở kế hoạch của cô.
Tuy nhiên theo hiểu biết của Địch Linh đối với Nữ công tước thì xác xuất khả năng thứ hai xảy ra cực kỳ thấp, dù sao cô ta cũng không phải dạng người lí trí.
Mặc dù kế hoạch nghe có vẻ hoàn hảo nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là mở được cánh cửa căn phòng bí mật trước. Địch Linh mặc dù biết trong mật thất có bảo vật và điểm dịch chuyển, nhưng cậu lại không biết làm sao để mở cửa, chỉ có thể cay đắng và lo lắng nhìn cánh cửa đang đóng kín.
"Để tôi thử xem." Hạ Nặc đột nhiên nói.
"Dựa vào cậu?" Địch Linh giọng mũi phát ra một tiếng khinh thường, nhưng cô vẫn dịch ra một chút để cho thiếu niên đi lên bên cạnh mình.
Ban đầu cô định mở cửa một cách thô bạo, nhưng để cậu thử cũng không phải là ý kiến
tồi.
Tuy nhiên khi nhìn thấy chỉ đang gõ gõ lên cánh cửa, Địch Linh có hơi không kiên nhẫn, cô thúc giục: "Cậu làm nhanh một chút, nếu không được thì tránh ra."
Dù sao thời gian đối với cô rất quý giá, lúc này cô đã sẵn sàng phá cửa một cách thô bạo, thiệt một cái là sẽ gây ra tiếng ồn rất lớn, có thể dễ dàng bị phát hiện.
Hạ Nặc không để ý đến cô, chỉ chuyên tâm mò mẫm những vật lồi ra trên cửa, sau khi lần theo đường nét của chúng cậu phát hiện ở giữa đồ đằng có một chỗ lõm nhẹ, liền dùng sức ấn vào.
"Này, cậu có nghe thấy tôi nói không..." Những lời còn lại nghẹn ở trong cổ, Địch Linh sững sờ khi nhìn thấy thiếu niên vừa mò mẫm gì đó, cánh cửa vốn không nhúc nhích lại mở ra như vậy!
Cậu ta đã làm gì vậy!?
Địch Linh không dám tin nhìn Hạ Nặc nhưng cũng nhịn không hỏi, chỉ có thể như không có chuyện gì mà mở cửa, đi vào mật thất.
Hạ Nặc đi theo cô, cảm thấy có chút bối rối.
Sở dĩ vừa rồi cậu có thể mở được là bởi vì qua ánh đèn dầu cậu nhìn thấy đồ đằng khổng lồ trên cửa lóe lên.
Màu sắc của đồ đằng gần như giống với màu của cửa, nên không nhìn kỹ thì không thể biết được, Hạ Nặc chỉ nhìn thoáng qua lại chợt nhớ tới - cậu đã từng nhìn thấy nó trong cuốn sách "Mê cung của Quỷ vương".
Đồ đằng là đồ đằng của người cây, trông giống như cây Ánh trăng, chỗ lõm ở giữa là nơi kết quả của nó.
Không giống như những loại cây khác, quả thường mọc trên cành. Quả của cây Ánh trăng mọc trên thân cây.
Mỗi một cây Ánh trăng chỉ có thể ra một quả, nơi nó mọc lên sẽ hình thành một vết lõm, điều này cũng được phản ánh trung thực trên đồ đằng.
Một điều cần lưu ý ở đây là do thói quen sinh trưởng độc đáo này nên việc tách quả ra khỏi thân cây là vô cùng khó khăn, nếu không nắm vững phương pháp đúng, quả sẽ bị gãy và kẹt bên trong không bao giờ lấy ra được.
Và phương pháp này hiện nay chỉ có người cây biết.
Đây cũng chính là điều mà Hạ Nặc cảm thấy khó hiểu, dù là đồ đằng trên cửa hay là phương pháp mở phòng bí mật, thì chúng đều thể hiện rõ ràng mối liên hệ giữa mình với tộc người cây.
Căn phòng bí mật này có liên quan gì đến bọn họ?
Chủ nhân của căn phòng bí mật là Nữ công tước, mà Nữ công tước lại là một người cá thực thụ, cho dù mối quan hệ giữa người cá và người cây có tốt đến mức nào thì cô ấy cũng sẽ không sử dụng đồ đằng của tộc người cây ở một nơi quan trọng như vậy nhỉ?
Hay chủ nhân của căn phòng bí mật này hoàn toàn không phải là Nữ công tước?
Hạ Nặc không hiểu nổi, đúng lúc này một cái đầu nhỏ đột nhiên chui ra từ bông hoa hồng trước ngực cậu.
Cái đầu chỉ to bằng ngón tay của Hạ Nặc nhưng dáng vẻ lại vô cùng quen thuộc, có mái tóc đen, mắt xanh, đôi tai có vây tai trong suốt, giống hệt tiểu thư người cá.
Người cá chui ra khỏi bông hoa trên ngực cậu, nắm lấy ngón trỏ đang duỗi thẳng của cậu áp lên má mình mà cọ nhẹ vài cái, như muốn bày tỏ sự an ủi.
Hạ Nặc sửng sốt một lát, cảm nhận được ngón trỏ lạnh lẽo trơn bóng một mảnh, không khỏi dùng chút sức ấn vào mặt người cá nhỏ.
Mềm mại quá... Hạ Nặc cảm động nói.
Người cá không chỉ đơn giản là thu nhỏ kích thước mà còn thu nhỏ cả cơ thể nên trông hắn hiện tại là một người cá có đôi mắt tròn và khuôn mặt bầu bĩnh.
Khi người cá trở nên nhỏ nhắn, phần lớn cảm giác sắc bén ban đầu đều biến mất tăm, nhìn động tác của hắn mà Hạ Nặc thực sự thấy có chút đáng yêu.
Phải công nhận rằng một khi thứ gì đó trở nên nhỏ bé, nó sẽ trông dễ thương hơn lúc bán đầu.
Nhìn thấy người cá như vậy, Hạ Nặc có thể thoải mái để hắn nằm trên ngực mình mà không hề oán hận, không giống như trước đây mỗi khi tiếp xúc với người cá cậu đều cảm thấy xấu hổ.
Người cá nhỏ vẫy đuôi - đúng vậy, hắn cũng biến trở lại hình dạng đuôi cá của mình - lộ ra cái bụng mềm mại trước Hạ Nặc mà không hề có chút áp lực nào.
Hạ Nặc hơi buồn cười, cậu tạm thời bỏ lại những nghi ngờ ban đầu ra sau, thay vì xoa cái bụng trắng nõn đó như người cá mong đợi, cậu lại nhẹ nhàng ấn hắn trở lại trong đóa hoa hồng.
"Cẩn thận kẻo bị phát hiện" cậu thì thầm.
Đúng, đây là ý tưởng ban đầu của người đàn ông, chính là đi theo Hạ Nặc dưới hình thức này, bởi vì thân hình nhỏ bé nên Địch Linh sẽ khó phát hiện ra.
Người cá giận dỗi chui trở vào.
Lúc này họ đã bước vào căn phòng bí mật - không, bây giờ nó không còn được gọi là căn phòng bí mật nữa.
Vừa bước vào Hạ Nặc đã nhìn thấy một dòng sông ngầm dài đang lặng lẽ chảy, tiếng nước chảy yếu ớt mà cậu nghe thấy trước đó hẳn là từ đây phát ra.
Dòng sông đen đặc, Hạ Nặc tựa hồ nhìn thấy phía xa xa có mấy chấm trắng nhỏ, nhưng khi nhìn lại thì chẳng hề có gì.
Điều này khiến cậu càng cảnh giác hơn, trực giác cậu cảm nhận được dòng sông này không hề bình lặng như vẻ bề ngoài.
"Bảo vật!" Địch Linh đột ngột kêu lên.
Giữa sông có một chiếc thuyền cũ chất đầy những hộp lớn nhỏ cùng những đống tiền vàng bạc, ánh sáng rực rỡ của chúng khiến Địch Linh chói mắt.
Con thuyền được nối với bờ bằng một sợi dây cáp bằng sắt dày, Địch Linh trong mắt không nhìn thấy gì ngoài bảo vật nữa nên không chút do dự mà chạy nhanh về phía con thuyền trước.
Hạ Nặc do dự một lát rồi mới dẫm lên sợi cáp.
Sợi cáp sắt chỉ rộng mấy chục centimet, có lẽ đã treo trên sông nhiều năm nên nó bị phủ một tầng hơi ẩm trơn trượt, Hạ Nặc đi giày cao gót, đi lại vô cùng bất tiện.
Đợi tới lúc cậu thật từ tốn cẩn thận mới đến gần được thuyền lớn, thì Địch Linh đã bắt đầu tìm kiếm bảo vật.
"Sợi dây chuyền có ở trên thuyền không?"
Hạ Nặc cúi đầu nhẹ giọng hỏi trong khi Địch Linh đang tập trung vào đống bảo vật.
Người cá thò đầu ra khỏi ngực cậu, lộ ra một nửa cơ thể, hắn cẩn thận cảm nhận rồi nâng ngón tay nhỏ chỉ về một hướng.
Hạ Nặc đi theo và tìm thấy một chiếc hộp màu nâu đỏ dưới sự hướng dẫn của người cá, khi mở ra cậu liền nhìn thấy sợi dây chuyền có treo chiếc nhẫn giống như những gì mà người cá đã mô tả trước đó.
Hạ Nặc cất sợi dây chuyền, nhìn Địch Linh đang điên cuồng chất bảo vật vào đạo cụ không gian của mình, nói: "Sợi dây chuyền đã tìm được, tôi đi trước đây."
"Chờ một chút!" Địch Linh vô thức ngăn cản cậu.
Không ngờ đạo cụ không gian của cô cũng đã đầy, cô đứng dậy giả vờ thản nhiên nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy điểm dịch chuyển mờ nhạt ở lối vào căn phòng bí mật.
Đôi mắt cô đảo quanh vài cái, giấu đi vẻ ác độc nói: "Tôi đã thu dọn đồ đạc xong rồi, chúng ta cùng đi thôi."
Hạ Nặc không nói gì chỉ là âm thầm đề phòng hơn, Địch Linh bước lên sợi dây sắt phía trước, đi nhanh vào bờ. Lúc này Hạ Nặc vẫn đang ở giữa sợi dây.
"Tạm biệt." Địch Linh vẫy tay với cậu, không hề che giấu ác ý nữa mà nở một nụ cười lớn, sau đó - cô đá mạnh vào sợi dây cáp.
Sợi cáp sắt được quấn rất chặt, khi đột nhiên gặp phải ngoại lực tác động vào thì rung chuyển dữ dội. Mà Hạ Nặc vốn đã khó giữ thăng bằng, bây giờ lại lắc lư như vậy khiến cậu run chân trượt khỏi sợi dây.
Địch Linh nhìn thiếu niên rơi xuống sông, cô cười lớn.
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô khi nhìn thấy sợi dây cáp.
Nếu cậu không biết bơi thì đuối nước sẽ là lựa chọn tốt nhất. Mà cho dù có biết bơi thì nơi cậu rơi xuống cách bờ rất xa, phải mất một thời gian mới có thể bơi qua được, tới lúc đó thì cô cũng đã rời đi từ lâu rồi.
Sau khi tưởng tượng ra cảnh thiếu niên vùng vẫy đau đớn dưới dòng sông lạnh giá, Địch Linh cảm thấy oán hận và tủi hờn bấy lâu nay đã vơi đi ít nhiều. Cô mỉm cười đi về phía điểm dịch chuyển, ánh sáng trắng bao trùm lấy thân hình cô.
Tuy nhiên tình huống của Hạ Nặc lại không tệ như Địch Linh tưởng tượng. Đúng là cậu thực sự không biết bơi nên muốn từ ở giữa sông đi vào bờ là rất khó khăn. Nhưng đừng quên là cậu có mang theo một cái bàn tay vàng(**) cực mạnh.
Người cá ôm lấy thiếu niên trồi lên từ dưới sông, lạnh lùng nhìn điểm dịch chuyển.
________
(*) Là vật tổ (totem), được các bộ lạc nguyên thủy thờ cúng như thần bảo hộ hay nguồn gốc của mình.
(**) Chỗ này tác giả ghi là "plug" nhưng mà tui search ra vẫn không hiểu lắm nên ghi "bàn tay vàng" luôn.
Editor có lời muốn nói: 1 giây để tưởng niệm chị Địch Linh bắt đầu, hết. Tàn đời chị rồi =)))