Tensei Shitara Slime Datta Ken - Chuyển Sinh Thành Slime

Chương 18 : Kết Thúc Cuộc Náo Loạn

Giờ thì.

Chuyện dĩ nhiên là, đánh một quan Đại thần là rất tệ.

Hẳn nhiên.

“Anh trai…… Anh đã làm gì thế này?”

Một đội cảnh vệ đi đến, với Kaidou là thủ lĩnh.

Chưa từng bỏ lỡ một ngày làm việc nào, nên việc vắng mặt khi trước của anh ta rất đáng ngạc nhiên.

Chúng tôi đã mời anh ta đi uống, nhưng ‘Tôi còn phải làm việc!’ anh ta từ chối như vậy.

Thế mà, có một vụ việc diễn ra ngay lúc anh ta đang làm nhiệm vụ, có ngạc nhiên cũng dễ hiểu thôi.

Ho có thể dễ dàng bỏ trốn, nhưng đó là một lựa chọn tồi…

“Hừm! Tên ngốc đó, dám thô lỗ với ông chủ của bọn ta, Rimuru-danna, nên ta chỉ cảnh cáo nhẹ thôi!!!”

Ông ta trả lời trong khi chỉ tay về Đại thần Bester, người đang được 4 kỵ sĩ chăm sóc.

Đại thần Bester dường như vẫn chưa hồi phục lại sau cú sốc và cú ngạc nhiên kia.

Máu vẫn còn rỉ ra từ mũi, ông ta ngu ngơ nhìn về phía này.

Rõ ràng là ông ta chưa hề tưởng tượng ra việc mình sẽ bị đánh. Thế nên, ông ta ngạc nhiên đến nỗi chẳng cảm thấy đau đớn gì cả.

“Oi oi… tuy chỉ là trừng phạt nhẹ thôi, nhưng đối thủ là một Đại thần đấy, tệ lắm đấy…”

Kaidou thở một hơi thật dài và lẩm bẩm.

“Dẫu sao… Với mọi người ở đây, em phải câu lưu hết.”

Nói xong, Kaidou ra chỉ thị cho thuộc cấp.

Nhưng, chỉ với chúng tôi, anh ta nói thêm.“Chúng tôi không làm gì mọi người đâu, nên hãy yên lặng hợp tác!”

Anh ta lẩm bẩm như thế.

Dĩ nhiên, tôi không hề có ý gây thêm rắc rối chút nào.

Thế nên, tôi đến chỗ Mama-san, và đưa bà ta 5 đồng vàng.

Ể? Trước Mama-san đang ngạc nhiên kia,

“Tính luôn phí cho các phiền hà! Chúng tôi sẽ quay lại!”

Tôi chào như thế đó.

Đây là một cửa tiệm rất chất lượng. cho nên, nếu không thể đến được nữa tôi sẽ rất buồn.

Và như thế, chúng tôi bị dẫn đi… ừm, quên mất thứ gì đó thì phải.

À! Là Gobuta.

Chúng tôi không mang tên ngốc đó đến cửa tiệm.

Cái tên luôn có hành động ngu ngốc, điên rồ đó, đang nhận sự trừng phạt “Thoa trùng (sâu kén) Địa ngục”.

Lúc đầu, tôi đã tính sẽ treo ngược cậu ta lên, nhưng như thế tệ quá.

Vì vậy, tôi dùng 『Niêm Mịch』 quấn cậu ta lại và treo lên trần nhà.

“Chờ đã! Tàn nhẫn quá! Tôi cũng muốn được đến đó mà!!!”

Cậu ta hét lên với giọng đầy bi thương, mong chúng tôi sẽ nghe.

Tuy thế,

“Đồ ngốc! Hành xử hàng ngày của cậu, là không thể tha thứ! Nếu bất mãn, hãy triệu bạn thân (Lam Nha Lang) lên mà nhờ giúp đỡ!!!”

Chúng tôi ra lệnh cho cậu ta làm một việc không thể và rời đi.

Dù gì, với các Goblin, à, đã tiến hóa thành Hobgoblin rồi, một tuần không ăn không uống cũng chả là gì cả.

Mà, nếu việc câu lưu kéo dài quá, tôi sẽ lẻn ra và giúp cậu ta một lần.

Nghĩ vậy, nên tạm thời tôi quên đi cậu ta.

‘Có hơi đáng thương quá không nhỉ?’ tuy có nghĩ như vậy, nhưng cậu ta rất rắn rỏi, nên không vấn đề gì đâu!

Và 5 người chúng tôi, bị đưa tới cung điện hoàng gia.

Tuy có nói vậy, nhưng cũng không đến mức bị trói tay trói chân. Cảm giác như là tự nguyện theo họ vậy. Cưỡng chế thì đúng hơn…

Kết quả là, chúng tôi ngồi tù hết 2 ngày.

Nói thì nói vậy, nhưng chúng tôi được phục vụ các bữa ăn rất ngon, còn phòng ốc thì được trang trí thân thiện.

Do cả 5 người đều được ở chung, nên nói đó là một căn phòng lớn thì dúng hơn là một cái phòng tù.

Cách họ đối xử với chúng tôi cũng khá dễ chịu.

“Sự nóng tính của tôi gây ra việc này… thành thật xin lỗi!”

Kaijin lên tiếng xin lỗi.

Thế nhưng, vốn dĩ chẳng ai ở đây để ý gì đến chuyện đó cả.

“Kaijin-san, không sao đâu! Đừng quá lo!”

“Đúng đúng, đừng lo lắng quá, Oyaji-san!”

“……”

Dường như cả 3 người họ đều có cùng suy nghĩ.

“Gác chuyện đó lại, một khi đươc thả ra, chúng tôi có ý sẽ đi theo Kaijin-san!”

“Rimuru-danna, việc chúng tôi đi theo có phiền phức không?”

“……”

Người cuối muốn nói gì vậy chứ, tuy tôi không hiểu anh ta muốn nói gì, nhưng tôi có thể hiểu cảm giác.“Được! Mọi người, xin được chiếu cố! Tuy nhiên, tôi sẽ bắt các người làm việc cật lực, nên hãy chuẩn bị đi!”

“Vâng!”

Và, ừm, với tâm trạng đó, chúng tôi bắt đầu thảo luận về những gì sẽ làm sau khi được thả ra.

Ngày đầu tiên trôi qua, giờ đã là buổi tối ngày thứ 2.

“Nói vậy, tên Đại thần kia, dường như hắn rất ghét Kaijin thì phải? Vì lý do gì à?”

Tôi thản nhiên hỏi.

Vừa nghe câu hỏi, Kaijin bèn cau mặt nhíu mày, thở dài và kể lại chuyện trước đó.

Thực sự thì Kaijin vốn là một trong các đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ hoàng gia.

Nghĩa là, đoàn kỵ sĩ hoàng gia có tổng cộng 7 binh đoàn, mỗi đoàn có một chỉ huy riêng.

3 binh đoàn là Công tác (Xây dựng, nghiên cứu…), Binh Niêm (Lính trơn), và Cứu cấp.

3 binh đoàn khác là Trọng trang đả kích (Chiến đấu bằng vũ khí hạng nặng), Ma pháp đả kích (Chiến đấu bằng Ma pháp), và Ma pháp chi viện.

Và, quan trọng hơn cả là Binh đoàn Hộ vệ trực thuộc quốc vương.

Kaijin là đoàn trưởng của Binh đoàn Công tác.

Phụ tá của ông ta, vào lúc đó, là Bester.

“Tên đó, xuất thân từ gia đình Hầu tước, và nghe nói hắn ta dùng tiền vàng để mua chức đó… Thế nên hắn ghen tị với tôi, người xuất thân từ thứ dân.

Có lẽ cũng rất khó chịu. Phải nghe chỉ thị từ một thứ dân là một sự sỉ nhục đối với hắn…

Còn tôi, vào lúc đó, không hề thấy cảm thông gì với thuộc cấp cả. tôi chỉ cố gắng, nỗ lực đáp lại sự kỳ vọng của Bệ hạ…

Rồi, sự kiện kia xảy đến…”

Sau đó, ông ta tiếp tục kể về sự kiện đó.

Sự kiện đã khiến Kaijin rời khỏi quân đội.

Sự kiện về Ma trang binh.

Vào lúc đó, Binh đoàn Công tác không có phát minh kỹ thuật mới gì, và bị xem như là binh đoàn tệ nhất trong 7 binh đoàn.

‘Trong một quốc gia nổi trội về kỹ thuật, Binh đoàn Công tác lẽ ra phải rực rỡ khoe sắc!’ là chủ trương của phe Bester.

‘Hiện giờ, chúng ta cần phải cẩn trọng trong các nghiên cứu!’ là chủ trương của phái Kaijin.

Tranh luận đã khiến cạnh tranh dữ dội hơn, và chưa hề có kết quả gì từ hội nghị cả.

Trong khi đó, họ có một dự án hợp tác với các kỹ thuật gia Elf về “Ma trang binh”.

‘Bằng mọi giá chúng ta phải thành công trong dự án này, để tạo địa vị vững chắc cho Binh đoàn Công tác!’ là suy nghĩ của Bester.

Dù Kaijin đã chỉ ra sự vội vã của Bester, nhưng hắn vẫn không nghe lời khuyên từ thượng cấp.

Kết quả là, sự thiếu kiên nhẫn và hành động độc lập của Bester đã khiến “Tinh linh ma đạo hạch” mất kiểm soát, và nghiên cứu bị đình chỉ.[1]

Nếu bọn họ, lúc đó, chịu tập trung các kỹ thuật gia xuất sắc nhất lại, cái dự án “Ma trang binh” kia sẽ không gặp kết cục như vậy.

………

……



Kết cục, Kaijin phải chịu trách nhiệm cho thất bại và phải rời quân ngũ.

Còn về Bester, sau khi đã đổ vấy mọi tội trạng lên đầu Kaijin, hắn ‘mua chuộc’ các lãnh đạo quân đoàn, và tạo ra các lời chứng giả mạo.

Ngắn gọn, Bester là kiểu kẻ ác điển hình. Và theo một nghĩa nào đó, hắn rất dễ hiểu.

Tóm lại là ‘Kaijin vẫn còn trong đất nước, đang chờ được quay lại quân đôi, mà không hề biết đang đe dọa địa vị của mình!’ kiểu suy nghĩ như thế.

Với một tên hèn hạ như vậy, án tử là thích hợp nhất nhỉ? Mà, án tử có lẽ là hơi quá mức rồi.

“Mà, với lý do đó, một khi tôi rời đất nước, có lẽ hắn ta sẽ thoải mái hơn.”

Ông ta kết thúc câu chuyện bằng mấy lời đó.

Sau khi nghe về sự kiện kia, dường như ba anh em đã trở nên ghét Đại thần Bester rồi.

À, chuyện như vậy còn khiến tôi ghét hắn ta nữa là.

Tuy vậy, ông ta đã đánh một Quý tộc.

Sẽ rất lạ lùng nếu ông ta có thể thoát được mà không bị rắc rối gì.

Và trước sự bất an của tôi,

“Tạm thời không sao đâu. Sau khi rút khỏi chức vị Đoàn trưởng, tôi đã nhận được tước vị Nam tước.

Nếu mà là trường hợp ‘Một thứ dân đánh một Quý tộc!’, khỏi cần chờ phán xét cũng biết chắc lãnh án tử!”

Vừa nói, ông ta vừa cười to.

Tôi thì không tài nào cười nổi…

Nếu còn tệ hơn nữa, chúng tôi sẽ đào thoát! Còn tôi, kẻ không hề liên quan gì, sẽ giả vờ làm một Slime bình thường cho đến khi mọi sự lắng xuống.

Tôi bí mật nghĩ như thế đó.

***

Và, ngày phán xử cuối cùng cũng đến.

Chúng tôi được đưa đến trước nhà vua.

Đức vua Anh hùng người Dwarf.

Tuy đứng trước ông ta, vẫn không hề cảm giác uy áp áp đảo nào cả.

Đức vua hiện tại, Gazelle Dwargo.

Mắt nhắm lại, ông ta ngồi sâu trên ngai cao.

Trong rất Dwarf, với thân thể cứng rắn. Bộ giáp kia che đi luồng năng lượng đang chực trào ra.

Ông ta có đặc trưng là nước da nâu. Mái tóc đen tuyền vuốt ngược về sau.

Rất mạnh!

Cũng một lúc rồi linh tính của tôi mới báo động như thế.

Hai bên ông ta là các kỵ sĩ nghiêm mình.

Dù họ trông cũng rất mạnh, nhưng không thể bì được với nhà vua.

Nhà vua này, là một quái vật.

Tôi những tưởng mình có thể dễ dàng trốn đi, nhưng thế này…

Sự cảnh giác của tôi đang lơ là, bỗng thức tỉnh ngay khi đứng trước nhà vua này.

Có lẽ, kể từ khi đên thế giới này, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy “Cảm giác nguy hiểm” này.

Một người đàn ông đang quỳ trước nhà vua, như thể đang xác minh điều gì đó.

Khi được phép của nhà vua, ông ta đứng dậy, và,

“Buổi xét xử bắt đầu! Tất cả, im lặng!!!”

Ông ta báo rằng nó đã bắt đầu.

Trong một giờ tiếp theo, đôi bên trình bày phần của mình.

Chúng tôi, những đương sự, không được phép phát ngôn.

Chỉ những Quý tộc trên cấp Bá tước mới được phép phát ngôn tự do ở đây.

Còn lại, phải chờ được nhà vua cho phép mới được phát ngôn.

Nếu phát ngôn thì sẽ bị sao nhỉ?

Một khi đã phát ngôn, tội trạng sẽ được định đoạt. Ngoài ra, sẽ nhận thêm tội Bất kính nữa!

Bất kể đó có là tội oan hay không. Đó đã là luật rồi.

Vì vậy, mọi sự đều phải nhờ vào người đại diện.

Còn về người đại diện kia, trong 2 ngày qua, đã xuất hiện và làm việc khá nhiều lần.

Nếu phải nói thì, đó kiểu như một luật sư vậy.

Người đại diện này không sao thật chứ?

Những bất an đó, thường có khuynh hướng thành sự thật…

“Và như thế, lúc Bester-dono thư giãn và hơi ngà say trong cửa tiệm, chuẩn bị vào cửa tiệm khác thì bị tấn công!

Một hành động như thế, là tuyệt đối không thể tha thứ được!!!”

“Đó là sự thật?”

“Vâng! Thần, không chỉ nghe lời khai của Kaijin-dono, mà còn nghe lời chứng của phía cửa tiệm!

Tất cả những phát ngôn vừa qua của thần, đều không hề gian dối!!!”

Hả? Ế, gì thế này?

Người đại diện mà chúng tôi tưởng là về phe mình lại phải bội chúng tôi.

Cái này… không phải là quá sức tệ hại sao?

Khi tôi nhìn nhóm của Kaijin, mặt họ đỏ lên một tí rồi dần tái đi.

À, quả có vậy.

Bởi vì, họ đâu có được phép giải thích.

Nhân tiện, người đại diện kia đã thè là không có nói dối rồi.

Nếu bị phát hiện nói dối, ông ta chắc sẽ lãnh án tử ngay. Nên nếu không vì những trường hợp cực kỳ đặc biệt, chẳng ai nghĩ đến việc nói dối cả…

Trước mặt nhà vua, những người thấp hèn (trong trường hợp này, là những tội phạm), lần này hệ thống đó hiện đang được lạm dụng theo cách tồi tệ nhất.

“Bệ hạ! Người đã nghe đủ chưa ạ? Xin hãy ban cho những người này sự trừng phạt thật nghiêm khắc.”

Bester rất cao hứng đề nghị nhà vua như thế.

Ngoài ra, nhìn về phía chúng tôi, gã nở một nụ cười chiến thắng.

Tên khốn này… lẽ ra tôi cũng nên ‘binh’ hắn…

Nhà vua, vẫn nhắm mắt lại và không hề chuyển động.

Thấy thế, những người hầu cận bên cạnh liền thay nhà vua tuyên bố quyết định.

“Im lặng!!! Chúng ta sẽ tuyên án!

Thủ phạm chính, Kaijin! Nhà ngươi, bị tuyên án lao động cưỡng chế 20 năm trong khu mỏ!

Những người khác, đồng phạm! Các ngươi, bị tuyên án lao động cưỡng chế 10 năm trong khu mỏ.

Và như vậy, phiên tòa kết thúc…”

“Khoan đã…”

Một giọng trầm, nặng nề vang lên cắt ngang lời tuyên bố kết thúc kia.

Nàh vua mở một mắt và nhìn vào Kaijin.

“Cũng khá lâu rồi. Kaijin! Khanh vẫn khỏe chứ?”

“… Vâng! Quan trọng hơn cả là Bệ hạ rất khỏe mạnh!”

Ngập ngừng một tí, rồi Kaijin trả lời.

Dường như là trả lời những câu hỏi của Đức vua là không sao cả.

“Được. Chuyện đó không quan trọng. Vấn đề chính! Là khanh có muốn quay về không?”

Chung quanh trở nên ồn ĩ.

Ngay lập tức mặt Bester tái đi.

Có thể thấy, người đại diện đã phản bội chúng tôi, mặt hắn tái xanh như sắp chết vậy.

“Thần e là, thưa Bệ hạ! Thần đã tìm được một người chủ cho mình!

Lời thề này, là của báu quý nhất. Và của báu này, dẫu có là mệnh lệnh của Bệ ha, thần cũng không thể từ bỏ được!!!”

Trước những lời đó, mọi người quanh đó trở nên giận dữ.

Từ những binh sĩ hộ vệ, sát khí nhắm thẳng vào Kaijin.

Dẫu vậy, Kaijin vẫn ưỡn ngực tự tin nhìn thẳng vào nhà vua mà không hề sợ hãi.

Thấy ánh mắt đó, nhà vua lại nhắm mắt lần nữa.

“Là vậy sao…”

Ngài lẩm bẩm như thế.

Sự tĩnh lặng lại ngự trị chung quanh.

Và,

“Ta sẽ phán quyết. Hãy chú tâm nghe!!!

Kaijin và đồng bạn, các khanh bị trục xuất khỏi vương quốc.

Tối hôm nay, ngay sau khi đổi ngày, các ngươi không được phép ở trong đất nước này nữa.

Chấm dứt. Bây giờ, hãy biến khỏi mắt ta…”

Nhà vua mở lớn mắt, và cao giọng tuyên bố.

Đây, là Bá khí Vương giả.[2]

Uy áp này, khiến toàn thân rúng động.

Tuy nhiên… với tôi, nhà vua trông rất cô đơn.

***

Và như vậy, phiên tòa kết thúc, chúng tôi quay trở về cửa tiệm của Kaijin.

Chỉ định đi uống một chút, mà lại thành chuyện đại sự.

Giờ, chúng tôi phải mau chóng thu dọn, và xuất hành!

Nhưng… Gobuta có sao không nhỉ?

Mà, mới chỉ là ngày thứ 3 thôi mà.

Với suy nghĩ lo lắng như thế, khi chúng tôi mở cửa phòng trừng phạt kia…

“A! Ngài đã về! Ngài có thấy vui không ạ? Lần sau, xin hãy mang tôi theo với!”

Bật dậy từ ghế sô-pha, Gobuta nói như thế.

Cái… quái gì?

Cái tên này… làm thế nào mà thoát ra khỏi 『Niêm Mịch』 của con nhện chứ?

Nhìn kỹ hơn nữa… thay cho gối là một con Lam Nha Lang.

Nghiêm túc đấy à? Triệu hồi thành công đấy à?

“O, oi Gobuta-kun. Cậu, triệu hồi thành công con sói sao?”

“A! Vâng! ‘Hãy đến đây!’ tôi gọi như thế, và nó đến thật!”

Nói nghe rất dễ.

Chưa một Hobgoblin nào thành công trong việc đó cả.

Chẳng lẽ… thiếu chất dinh dưỡng đã thức tỉnh tài năng nào đó sao?

Không… thể nào. Với tên Gobuta này, là không thể nào.

Có lẽ chỉ ăn may thôi.

Mà, vừa thấy con Lam Nha Lang là những Dwarf sững người lại.

“Mấy người làm gì thế? Không mau chuẩn bị đi?”

Tôi cất tiếng hỏi nhóm Dwarf.

“Oi Oi, chờ đã, chờ đã! Sao ở nơi này lại có một con sói đen chứ!!!”

“Đúng vậy! Phải nhanh chân chạy thôi, có một con Ma vật B Rank ở đây!!!”

Bọn họ đang hoảng loạn.

Trông họ rất hài hước và buồn cười.

“Không sao đâu, không sao đâu! Không có gì đâu. Chúng không khác gì một con chó cỡ lớn đâu! Chúng tôi nuôi mấy con sói này ở nhà đó!”

Tôi vốn muốn dùng những lời đó để trấn an họ, nhưng cả 4 lại không nói nên lời.

Vì không có mấy thời gian nên tôi không giải thích nhiều.

Khi bảo nhóm Dwarf thay trang phục du hành, tôi đuổi cả bọn ra.

Một mình tôi hấp thụ mọi vật dụng trong nhà.

Với bao nhiêu đây, vẫn còn thừa dung lượng.

Tuy thế, tôi quyết định không nuốt luôn cả tòa nhà, vì làm như vậy không tốt chút nào, lại còn đáng ngờ nữa.

Và khi đã chuẩn bị xong cho chuyến du hành, chúng tôi tiến về phía bìa rừng, là nơi hẹn gặp.

Quốc gia Vũ trang Dwargon.

Chúng tôi sẽ có liên hệ với nơi này nhiều lần nữa trong tương lai.

Nhưng với chúng tôi, những người đang bỏ trốn khỏi đó, chúng tôi không hề hay biết gì về điều đó cả.

——————————

Nơi đó chìm trong im lặng.

Đến mức mà, không thể ngờ rằng đã từng có một cuộc tranh luận ồn ào vừa qua.

Kể từ lúc 5 tên tội phạm bị đuổi ra khỏi nơi này, chẳng hề có ai cử động.

Như thể phá vỡ sự yen lặng ấy.

“Rồi, Bester. Khanh có gì muốn nói không?”

“Vơ- Với tất cả lòng cung kính, thưa Bệ hạ! Đây là một sự hiểu lầm! Chắc chắn đã có lỗi lầm gì đó!”

Trông rất khó coi, Đại thần Bester đang cố bám víu lấy nhà vua.

Tương phản lại, nhà vua thủy chung vẫn không biểu lộ cảm xúc, vẫn giữ thái độ lạnh lùng kia.

“Hiều lầm à… Nghĩa là, một Đại thần trung thành, đã bị mất đi.”

“Người vừa nói gì ạ! Thần không hề thấy được người kia tuyên thệ trung thành với Người cả…”

“Bester, khanh lầm rồi. Chuyện của Kaijin, vốn dĩ, vốn dĩ đã mất từ lâu rồi…

Viên Đại thần vừa mất đi, không ai khác, chính là khanh.”

Một giọng tĩnh lặng, vô cảm.

Trong khi cổ họng Bester cố rít lên câu trả lời.

‘Mình phải cố đưa ra lời giải thích!’ trống ngực Bester đập dồn dập trong khi ông ta không ngừng suy nghĩ.

Thế nhưng, lại không nghĩ ra được điều gì.

Vừa rồi, Đức vua, mới nói gì chứ?

Người vừa mất đi, là mình! Nghĩa là…

Bester cố đưa ra một suy nghĩ, nhưng chẳng có ý tưởng nào nảy ra cả.

“Ta hỏi khanh một lần nữa! Bester. Khanh có muốn nói gì hay không?”

Thật đáng sợ.

Đầu óc Bester hoàn toàn bị nỗi sợ xâm chiếm.

Tuy nghĩ ‘Mình phải trả lời câu hỏi của Bệ hạ!’ nhưng lại không thốt nổi nên lời.

“Vơ- Với tất cả lòng cung kính…”

“Đủ rồi. Ta đã rất mong chờ ở khanh. Ta đã chờ rất lâu rồi. trong sự kiện Ma trang binh đã qua, ta đã mong khanh sẽ nói lên sự thật.

Còn, lần này. Nhìn đi!”

Nhà vua nói, và chỉ vào 2 món vật phẩm.

Trước khi mọi người kịp để ý, một viên hầu cận đã mang vật phẩm vào.

Bester nhìn chúng một cách vô hồn.

Một vật ông ta chưa từng thấy trước đây, một bình cầu chứa chất lỏng nào đó được đặt trong một cái túi.

Và một thanh Longsword.

“Khanh biết đấy là gì không?”

Khi được hỏi như thế, ông ta bèn cẩn thận quan sát.

Mặc dù không hiểu gì về bình cầu kia, nhưng cây Longsword vừa nhìn là nhận ra ngay. Đó là vật Kaijin đã mang đến.

“Giải thích đi!”

Nghe lệnh của nhà vua, viên hầu cận bắt đầu giải thích.

Trí óc của Bester phải mất đến một lúc mới tiêu hóa dược những gì được giải thích.

Dù không phải là thuốc Hồi sinh, nhưng đó là thuốc chiết xuất hoàn toàn từ có Hipokte, thuốc Hoàn toàn hồi phục.

Thậm chí với kỹ thuật của người Dwarf, họ cũng chỉ đạt đến chiết xuất 98% mà thôi.

Ở 98%, nó chỉ đạt đến hiệu quả thuốc Hồi phục cao cấp mà thôi. Nhưng đây, là 99%!!!

Cơ mặt Bester giật giật do ngạc nhiên. ‘Tôi muốn biết! Phương thức chiết xuất kia!!!’

Ngoài ra, thông tin khiến Bester sửng sốt hơn cả.

Chính là cây Longsword kia.

Theo báo cáo, nguyên liệu dùng chế tạo lưỡi kiếm là Ma cương, và quá trình xâm thực đã bắt đầu rồi.

Không thể nào… thông thường, phải cần đến 10 năm, sự xâm thực mới bắt đầu diễn ra!’

Bester rất sửng sốt mà suy nghĩ như thế.

‘Nếu đây là sự thât!’ là suy nghĩ hiện đang ngự trị trong trí Bester.

“Kẻ làm được điều này, là con Slime kia. Vì hành động của khanh, mà mối quan hệ với con Ma vật đó đã bị cắt đứt. Khanh có còn gì để nói không?”

Betester hiểu được cơn giận dữ của Nhà vua sâu đến dường nào.

Và không có gì ông ta có thể nói được…

“Không có gì… Thần không có gì để nói ạ, Thưa Bệ hạ.”

Nước mắt dâng tràn lên cổ họng.

‘Ta, đã bị Bệ hạ từ bỏ rồi!’ cuối cùng ông ta cũng hiểu ra.

Ta chỉ muốn được hữu ích cho Bệ hạ. Ta chỉ muốn được Bệ hạ thừa nhận.

Ta đã phạm sai lầm ở đâu chứ?

Vào lúc ta ganh tị với Kaijni chăng?

Hay từ trước đó nữa…?

Ta không thể biết. Tuy nhiên, sự thật là, ta đã không thể đáp lại sự kỳ vọng của Bệ hạ.

“Vậy, được rồi. Bester! Với khanh, ta cấm khanh đặt chân vào cung điện hoàng gia nữa. Và đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa…!

Một lời sau chót, ta sẽ dùng đó để tiễn khanh. Khanh đã phục vụ tận lực!!!”

Bester, khi nghe những lời đó của nhà vua, đứng dậy, cúi chào thật sâu.

Rồi rời nơi đó.

Để trả giá cho hành động xuẩn ngốc của mình…

***

Ngay khi Bester rời di.

Các cận vệ ngay lập tức bắt giam tên đại diện, là đồng phạm của Bester.

Quang cảnh đó nằm trong tàm nhìn của ông ta.

“Ám bộ[3]! Quan sát động tĩnh của con Slime đó! Tuyệt đối không được rời mắt! Tuyệt đối không!!!”

Nhà vua cất cao giọng ban mệnh lệnh.

Một nhà vua thường yên lặng, nay lại lớn giọng ra lệnh!

Mọi người chung quanh đều căng thẳng trước sự trọng yếu của vấn đề.

“Dẫu có hy sinh vì nhiệm vụ!”

Đội Ám bộ trả lời như thế, rồi biến mất.

***

Nhà vua suy tư.

Con Ma vật {Slime} đó là kẻ nào?

Đó, là một sinh vật độc nhất. Để một Ma vật như thế tự do ngoài kia…

Thời đại hòa bình có lẽ sắp đến hồi kết…