Tensei Shitara Slime Datta Ken - Chuyển Sinh Thành Slime

Chương 12 : Chuẩn Bị Cho Cuộc Sống Mới

Ừ—m…

Các Ma vật đã rất phát triển trong 3 ngày vừa qua.

Sốc thật đấy…

Đây là thứ được gọi là… tiến hóa, hử…

Do nhận được tên nên sự tiến hóa của Ma vật được đẩy nhanh à?

Nghĩ lại thì, hình như Veldora cũng có đề cập vài điều về tên thì phải…

Về “Vô danh” và “Named Monster”.

Nhớ rồi! Với Ma vật, khi nhận được tên thì sẽ trở thành “Named Monster” ngay.

Do trạng thái được nâng cao, nên kết quả là, tiến hóa!

Ra vậy… Lý do họ lại mừng rỡ như thế.

Nó cũng giải thích được vì sao lượng Ma tố của tôi bị rút đi.

Sự tiến hóa của Ma vật thật quá sức tưởng tượng.

Thay vì nói chúng lớn lên, nói chúng đã biến đổi hoàn toàn thành loài khác thì đúng hơn.

Ánh mắt các Goblin trở nên lấp lánh với niềm vui sướиɠ, có phát ra tia trí tuệ… còn về các Goblin nữ thì…

Cái quái gì thế này! Họ thực sự trông rất nữ tính!

Tôi há hốc mồm kinh ngạc.

Ể?…… Hể???

Không thể tin vào mắt mình nữa.

Từng là những Ma vật bé nhỏ, trông như khỉ…Goblin nam thành “Hobgoblin”.

Còn Goblin nữ thì thành “Goblina”.

Và họ đều tiến hóa.

Theo như Rigurdo thì, họ đã nghe được “Giọng của Thế giới”.

‘Đó là một sự kiện hiếm hoi mà chỉ những ai tiến hóa mới nghe được!’, ông ta phấn khích nói.

Nhưng, chuyện này lại rất tệ.

Các Goblin nữ vốn có thể dùng một mảnh vải che thân, nhưng nay, do tiến hóa mà một vài chỗ đặc biệt đã trở nên ‘lồi lõm’ đầy khiêu gợi.

Đã trở nên nữ tính hơn nhiều rồi! Không còn có thể xem thường được.

Mấy tên nam trông thấy, tỏ ra rất phấn khích.

Và cả đám đó cũng không mặc gì nhiều…

Trong ba thứ thiết yếu cho cuộc sống (cơm ăn, áo mặc, nhà ở), chắc phải kiếm quần áo trước tiên quá.

***

Vấn đề tiếp theo, là về “Ranga”.

Cậu ta có vẻ vui vì tôi đã phục hồi, nên cứ lẽo đẽo theo, chẳng muốn tách rời.

Dù không thể nói là tôi không thích bộ lông mềm mại kia… nhưng tôi lại thích mèo hơn.

Mà, không phải là tôi không thích đâu.

“Vậy, Ranga, ta chỉ mới cho cậu cái tên, thế sao mà cả đàn Nha Lang lại tiến hóa cả vậy?”

Tôi vừa trao tên cho Ranga xong thì xảy ra ngay cái sự cố bị rút mất Ma tố đó…

“Chủ nhân đáng kính của tôi! Với tộc Nha Lang thì “toàn thể như một”. Thế nên, cái tên Ngài ban tặng đã trở thành tên của cả loài!”

Hừm, à…

Một cái tên chung, nên cả giống loài đều tiến hóa.

Theo cậu ta, những Đầu đàn trước kia đã không quá tin tưởng nguyên tắc “toàn thể như một” này.

Nếu họ tin vào, trận chiến đã khác hẳn.

Bện cạnh đó, dường như Ranga đã có quyền lãnh đạo với các anh em của mình.

Vì thế, chúng đã từ Nha Lang tộc thành Lam Nha Lang tộc, và việc tiến hóa của cả đàn đã thành công.

‘Tóm lại, chúng tôi đã trở nên mạnh hơn!’, chắc là những gì cậu ta muốn nói.

Có vẻ như cậu ta rất mong muốn được khen ngợi.

“Làm tốt lắm!”

Vừa nghe xong, cậu ta liền vui vẻ vẫy đuôi.

Tưởng tượng mà xem, nếu một Ma vật dài đến 5m vẫy đuôi thì chắc bạn sẽ bị áp lực gió thổi bay luôn đấy.

Và khi tôi trừng mắt, câu ta liền ủ rũ, thật buồn cười.

Tuy vậy, vấn đề ở đây là chăm lo cho đàn sói này.

Từ khi trở thành các cặp Sói-Goblin, bọn họ đã sống cùng nhau…

Hay đúng hơn là, do đã dỡ sạch các nhà ở nên các Goblin sử dụng những con sói làm chăn mền để giữ ấm.

Nên, nhà ở cũng là một vấn đề cần phải giải quyết như quần áo vậy.

Vậy, làm gì đây nhỉ.

***

Hiện có một núi thức ăn ngay trước mặt tôi.

Về việc ‘Ăn ở mặc’, trước cả khi tôi kịp băn khoăn, thì câu trả lời đã ở ngay trước mắt.

Có vẻ như ngay lúc tôi cạn kiệt Ma tố, tất cả cũng bắt đầu tiến hóa.

Họ hoàn tất tiến hóa trong một ngày, và họ quyết định tổ chức một tiệc mừng hậu chiến.

Tuy nhiên, do vẫn chưa được cho phép vì tôi vẫn đang hồi phục, nên họ chỉ đi thu thập thực phẩm mà thôi.

Suốt lúc hồi phục Ma tố, tuy cảm thấy được ai đó lau chùi cơ thể, nhưng tôi lại không hề biết gì về chuyện tiến hóa hay việc chuẩn bị bữa tiệc cả.

Trong trạng thái Giảm thiểu hoạt động đó, tôi như mất hết khả năng tự vệ. Phải cẩn thận hơn mới được!

Tuy vậy, vẫn chờ nghe chỉ thị của tôi ngay cả trong tình trạng thế này – thật đáng khen ngợi!

Khi đã tiến hóa, trí thông minh dường như cũng tăng lên.

Có lẽ tinh thần được ảnh hưởng nhiều hơn là thể xác.

Trước khi các Goblin tiến hóa, họ chỉ thu lượm hoa cỏ và săn bắt các Ma vật, Động vật để tồn tại.

Bây giờ, với sự giúp sức của Lam Nha Lang tộc, phạm vi hoạt động của họ được nâng cao hơn.

Đáng ngạc nhiên hơn là các cặp Goblin-Sói đó có thể dùng “Tư Niệm Truyền Đạt” để giao tiếp với nhau.

Vì đã trở nên rất thạo, nên họ được gọi là các Goblin cưỡi sói.

Khó có thể nói gì thêm về nguồn lực chiến đấu của chúng tôi nữa.

Với những Ma vật chưa từng thắng được trước kia, giờ chúng trở thành con mồi dễ săn rồi.

Thế nên, trong 2 ngày tiếp theo, họ đã có thể kiếm được lượng thức ăn ‘khủng’ đến dường đó.

Thế nhưng.

Khi có rắc rối, cuộc sống phụ thuộc vào ơn huệ từ khu rừng sẽ trở nên phức tạp.

Nên, không sớm thì muộn, tôi sẽ phải dạy họ cách trồng trọt thôi.

Điều cơ bản là phải có một nguồn cung lương thực ổn định.

Tôi đoán mình cần phải cất công tìm một loại lương thực thích hợp để trồng… như gạo chẳng hạn.

Nhưng, đó là thử thách của tương lai!

Còn bây giờ, hãy gác lại mọi suy nghĩ và tham gia bữa tiệc nào!

Và ngày hôm đó, để ăn mừng sự tiến hóa của họ, ăn mừng trận chiến kết thúc, ăn mừng sự phục hồi của tôi, bữa tiệc đã kéo dài đến tận khuya.

***

Ngày hôm sau.

Tôi tập hợp tất cả mọi người lại.

Có nhiều thứ phải làm sắp tới, nhưng tôi phải truyền đạt một vấn đề rất quan trọng.

Đó là, luật lệ của ngôi làng này.

Việc đó, cần được quyết định ngay từ đầu.

Mọi cộng đồng đều cần có luật lệ. Một khái niệm tự nhiên đối với người Nhật Bản.

“Luật lệ, là thứ để bảo vệ, không phải thứ được bảo vệ.”

Một số người lớn (trong đó có tôi) thường đùa như thế, nhưng giờ không phải lúc để giỡn.

Tôi đã nghĩ ra ba nguyên tắc / điều luật cơ bản.

Ba nguyên tắc này, tôi muốn ít nhất là phải có.

Những nguyên tắc, luật lệ khác, cứ để họ tự tạo ra và tự thi hành.

“Tất cả ở đây cả rồi phải không? Vậy, ta sẽ thông báo một số nguyên tắc! Có ba nguyên tắc. Và ta muốn các ngươi tuân theo đó.”

Nói xong, tôi thông báo 3 nguyên tắc này.

Không tấn công con người.

Không đánh với đồng bạn.

Không xem thường các chủng tộc khác.

Và đó là ba điều luật.

Nếu nghĩ sâu hơn, sẽ có bổ sung các nguyên tắc khác, nhưng giờ thì cần thực hiện ba điều này trước đã.

Theo cá nhân tôi, tôi lập ra thứ quan trọng nhất.

Giờ, phản ứng của họ sẽ thế nào đây?

“Như thế có ổn không ạ! Tại sao chúng ta không được tấn công con người?”

Rigur hỏi.

Rigurdo ngay lập tức trừng mắt với con trai mình. Vì hành động đó trái lại với ý chí của tôi à?

Đừng có làm quá lên như thế chứ.

“Lý do đơn giản. Ta thích con người. Chấm hết.”

“Vâng! Hiểu rồi ạ!”

Ể? Cậu ta… hiểu?

Không không, dễ đến thế sao?

Nhưng, nhìn vào mặt họ, thấy được là chẳng có ai bất mãn gì cả.

Thậm chí tôi đã nghĩ sẽ có nhiều người phản đối cơ đấy, mà, lâu lâu có sai một tí cũng chả sao.

“À, là thế này. Con người thường sống thành các cộng đồng. Nếu chúng ta ra tay trước, họ sẽ dữ dội đáp trả lại ngay.

Sẽ khó mà sống được nếu họ thực sự tấn công nghiêm túc.

Vì thế, từ giờ, nghiêm cấm can thiệp vào việc của họ.

Ngoài ra, hợp tác được với họ vẫn tốt hơn…”

Không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định nói cho họ nghe lý do chính.

Nhưng, nói gì thì nói, ‘Ta thích con người’ vẫn là ý định thật. Dù gì thì tôi cũng từng là người mà.

Nghe lời giải thích của tôi, Ranga gật đầu thật sâu.

Dù sao thì tôi cũng đã có được điều mình muốn.

Cậu ta cũng có lý do nhất định để không động đến con người.

Ngoài ra, biểu hiện của các Hobgoblin cũng nói rằng ‘Chúng tôi hoàn toàn hiểu rõ!’

“Còn gì nữa không?”

“Không xem thường các chủng tộc khác… là sao ạ?”

“À, tấy cả đều đã tiến hóa và mạnh lên, đúng chứ? Đừng lên giọng cao ngạo xem thường các chủng tộc yếu hơn. Ý là như vậy đó.

Dù cho hiện tại có mạnh hơn họ, nhưng đừng lầm tưởng mình sẽ luôn vĩ đại!

Đến lúc nào đó, họ trở nên mạnh hơn và quay lại trả thù, như thế chẳng quá ngớ ngẩn sao?”

Tất cả đều chăm chú lắng nghe.

Có vẻ mọi thứ đều ổn.

Thậm chí với lời cảnh cáo này, sau này ắt hẳn sẽ có kẻ bất tuân.

Dù vậy, với những rắc rối loại này, ngăn được cái nào hay cái đó.

“Vậy đấy. Mọi người hãy luôn cố gắng tuân theo các nguyên tắc!”

Với lời nói đó, tôi đã tạo ra luật lệ cho ngôi làng này.

Tuy nhiên, từ các nguyên tắc này, một tấn thảm kịch sẽ nảy sinh ra.

Hẳn nhiên là, vào lúc này, tôi hoàn toàn không biết gì về chúng.

Dẫu sao, tôi cũng có phải một vị thần toàn năng hoặc có khả năng tiên tri đâu chứ…

Mọi người đều gật đầu, và chấp nhận.

Và như thế, bức màn sinh hoạt cộng đồng đã mở ra.

***

Và bây giờ, sau các nguyên tắc, chúng tôi thảo luận về việc phân công lao động.

Về những người đảm nhận canh gác quanh làng.

Về những ai đi kiêm thức ăn.

Về đội đi thu thập nguyên vật liệu.

Và về nhóm xây dựng và bảo trì trang thiết bị.

Việc canh gác ngôi làng, tôi dành cho đàn Lam Nha Lang – vì họ có “Tư Niệm Truyền Đạt”.

Có bảy con không có cặp… ngoại trừ Ranga lúc nào cũng bám lấy tôi thì sáu con còn lại sẽ đảm nhận việc giám sát.

Về những chi tiết khác, tôi để cho Trưởng thôn Rigurdo phân phó.

“Rigurdo! Ta bổ nhiệm ông làm “Goblin Lord (Quân chủ)”! Hãy cai quản thật tốt ngôi làng này!”

Thành thật thì, tôi đẩy hết trách nhiệm cho ông ta.

Trách nhiệm, là thứ mà tôi đặc biệt muốn tránh.

Tuy nhiên, tôi cũng muốn ông ta nghĩ về nó.

Trong công việc của tôi ở công ty thầu khoán tổng hợp. Việc quản trị không hợp với tôi.

Bên cạnh dó, tôi không muốn ở mãi ngôi làng này và lỡ mất cơ hội đến một thôn trấn của con người.

Nên dù có phải cưỡng chế, cũng phải bắt ông ta đảm nhận việc này.

Tôi đã nghĩ vậy.

“Vâng!!! Rigurdo này, lấy sinh mạng ra thề, sẽ đảm nhận và thực hiện tốt vai trò này!!!”

Với hai hàng nước mắt biết ơn, ông ấy dễ dàng chấp nhận.

Tốt. Tôi về cơ bản, tôi thích làm lãnh đạo trên danh nghĩa hơn.

‘Nhà vua cai trị, nhưng không quản trị’.

Một châm ngôn hay, theo ý kiến của tôi. Khi cần thiết, tôi mới phải lên tiếng.

Nhưng thực sự thì… Rigurdo. Từ một lão Goblin già khọm sắp chết…

Nay đã thành một Hobgoblin trung niên cường tráng.

Không khéo, ông ta còn mạnh hơn cả con trai mình nữa?

Thật tình… Ma vật thực sự đầy những bí ẩn.

“Ừm. Nhờ ông cả! À mà này, ta đã thấy qua phương thức xây nhà của mấy người rồi, tệ quá.”

Chuẩn đầy, khó có thể nào gọi đó là ‘nhà’ được.

“Thật xấu hổ quá… Thực ra cho đến giờ, nơi đây chưa cần một công trình lớn nào cả…”

“Hừm. À, dân số ở đây đã tăng lên. Còn về quần áo… quá sức hở hang. Không thể giải quyết chúng sao?”

“A! Về vấn đề này, cho đến nay, chúng tôi đã có giao thiệp với một vài nhóm rồi. trong các nhóm đó, chắc chắn sẽ có người có thể cung cấp được.

Hơn nữa, với kỹ năng của mình, họ chắc sẽ biết cách xây nhà thế nào!”

Hừm.

Do từng làm trong một công ty thầu khoán tổng hợp, nên tôi có biết chút ít, nhưng cũng chỉ ở mức thợ mộc nửa mùa mà thôi.

Tôi cũng không biết nhiều đến mức có thể chỉ dẫn gì họ. Nên, có lẽ có thể nhờ các đối tác ấy hướng dẫn…

Có lẽ nên đến đó thử.

“Được rồi. Đến gặp họ và hỏi thử xem thế nào. Mà thường thì các ngươi dùng gì để trao đổi? Tiền hả?”

“Không, dùng những trang bị của các Mạo Hiểm Giả mà chúng tôi “nhặt” được thay cho tiền bạc.

Nên thay vì tiền, chúng tôi dùng hàng hóa, hoặc làm việc vặt cho họ rồi tích cóp dần để trao đổi.

Tất cả các đồ dùng của chúng tôi ở đây đều nhận từ họ cả.”

“Ồ? Vậy, họ thuộc tộc nào?”

“Tộc Dwarf!”

Dwarf!

Hình ảnh về một bậc thầy trong nghề rèn hiện lên, một tộc nổi tiếng!

Chúng ta phải đi ngay mới được!

Trước hết, bên cạnh việc quần áo của các Goblin chắc chắn cần được thay thế thì trang bị của họ cũng cũ nát cả rồi.

Mặc dù áo giáp thì bền hơn là đống vải mục nát kia, nhưng kích cỡ lại chẳng mấy phù hợp.

Lại thêm một điểm cần cải thiện.

Thế nhưng… chúng tôi chẳng có bất kì trang bị nào “rơi” ra từ các Mạo Hiểm Giả, và cũng không có tiền.

Lấy gì để thương lượng bây giờ… Chẳng nghĩ được gì lúc này cả.

“Ta sẽ đi gặp họ. Rigurdo. Ta để lại phần chuẩn bị cho ông được chứ?”

“!!! Xin hãy để đó cho tôi! Mọi thứ sẽ sẵn sàng vào trưa ngày hôm nay!!!”

Rigurdo quá nhiệt tình rồi.

Tôi sẽ để việc đó lại cho ông ta. Tốt hơn hết là nên chuẩn bị tiền ấy.

Tiền tệ của thế giới này… nếu mà là tiền giấy chắc tôi phá ra cười quá.

Mà, nghĩ lại thì, bản thân tôi có biết gì đâu.

Nếu tôi có dự định thăm thôn trấn của loài người, tối thiểu tôi cũng phải biết được hệ thống trao đổi tiền tệ của họ.

Mà, đó là chuyện sau khi đã gặp Dwarf.

Vậy, trong khi các Goblin đang bận rộn với việc xây dựng thì tôi lại nhàn nhã đi thăm các Dwarf.

Và một ngày nào đó tôi sẽ đến một thôn trấn của con người.

Dù là Á Nhân, nhưng các Dwarf lại sống trong một thành phố rất rộng lớn.

Họ cũng có vua, nhưng các Goblin chưa từng được diện kiến ông ta.

Cơ mà, chỉ vào được trong thành phố thôi cũng là một thành tích ấn tượng rồi.

Sự phân biệt đối xử hướng về các Goblin hở, không biết có ổn không nhỉ?

Mà tôi, hiện là một Ma vật Slime; chẳng biết họ có quá ngạc nhiên không đây?

Hơi lo lắng nhưng tôi cũng mong đợi rất nhiều về chuyến đi này.

Cũng khá lâu rồi tôi mới thấy phấn khích thế này.