Thập Niên 50: Vợ Chồng Cùng Làm Ruộng

Chương 13: Thành lập Chu gia đội sản xuất.

Tống Hoành lại nói:

-Những điều khác không quan trọng, quan trọng là phải tìm ra biện pháp đối phó với nạn hạn hán.

Cả phòng anh xem tôi, tôi xem cô ấy, không ai nghĩ ra được ý kiến gì, Tống Hoành lại nhìn Tô Mãn:

-Tô Mãn?

Tô Mãn nghe kêu tên liền biết không thể im lặng được, cô cũng không định im lặng:

-Cục trưởng, nếu như vậy thì chúng ta có thể phái thành viên có kỹ năng thăm dò, thăm dò những địa điểm có sông ngầm sâu trong mặt đất rồi tiến hành đào giếng. Nếu mà nạn hạn hán xảy ra quy mô lớn thì con sông bình thường sẽ khô cạn, lúc đó giếng nước sẽ có tác dụng. Tiếp đến nếu như ngài lo lắng sản lượng hoa màu thì trước lúc hoa màu thành thục một thời gian, tôi có thể thúc giục hỗ trợ bọn chúng thành công trưởng thành.

-Nếu làm như vậy thì một ngày có thể thúc giục bao nhiêu mẫu?

-Nếu như bản thân hoa màu đã ở trong đất nảy mầm đến gần thành thục rồi, thì tôi chỉ cần một lần có thể thúc giục một ngàn mẫu, đương nhiên một ngày chỉ có thể làm một lần.

Tống Hoành nghe nói một ngàn mẫu thì đôi mắt sáng lên, nhìn Tô Mãn như sói đói nhìn thấy mồi, Tô Mãn biết ông không có ý gì nhưng Chu Bắc Sơn không vui, anh nghiêng người chắn trước Tô Mãn , liếc ngang Tống Hoành một cái, người sau không được tự nhiên sờ mũi.

Kết thúc buổi họp, Tô Mãn cũng giao chín căn nhân sâm, lấy về chín trăm đồng. Những thành viên khác bây giờ cũng biết Tô Mãn dị năng là giục sinh thực vật bèn hỏi cô có bán lương thực không. Thần tài tới cửa không có đạo lý phải từ chối, Tống Hoành cũng mắt nhắm mắt mở không quan tâm, nên lá gan bọn họ lớn lên, mua một đống lương thực, sẵn tiện Tô Mãn hỏi bọn họ cần trứng gà không, trứng gà nhà cô vừa to vừa tròn.

Bây giờ ai cũng biết Chu Bắc Sơn có tuỳ thân không gian nên bọn họ lấy đồ ra cũng không kinh ngạc, bọn họ còn biết đợi Chu Bắc Sơn đến cấp bảy sẽ có thể tạo ra nút không gian (một dạng tuỳ thân không gian loại nhỏ), nên bọn hắn đều cố gắng kết giao hai người Tô Chu, chỉ hi vọng sau này được ưu tiên mua nút không gian, thứ đó rất thực dụng.

Thế là cuối cùng, Đặc dị cục trừ Tống Hoành và Tô Chu hai người ra, ai cũng xách một túi to lương thực và trứng gà mang về. Tô Chu hai người tiền tiết kiệm tăng một mảng, không cần lại phải cố ý đi bán trứng gà.

Không cố ý bán trứng gà nhưng Tô Chu hai người vẫn quyết định đi dạo một vòng xem ở thị trấn có thứ gì cần mua hay không. Tranh thủ trước khi ra lệnh cấm thì mua đầy đủ những vật dụng cần thiêt, sau này không có phiếu là mua không được.

Vì thế thời gian kế tiếp không gian được thêm vào rất nhiều thứ ví dụ như gia vị này, Tô Mãn và Chu Bắc Sơn đều thích thức ăn đậm đà nên gia vị tiêu hao hơi nhanh, lần này Tô Chu trực tiếp mua hai năm định mức khiến người bán hàng nhìn ngó liên tục. Tô Mãn đành phải giải thích là vì nhà ở trong núi, lâu lâu mới ra thị trấn một lần. Người bán hàng tự cho là hiểu gật gù, trong núi sao, hiểu hiểu hiểu, các ngươi cứ việc tự nhiên. Sợ Tô Chu hai người ngại ngùng liền đi ra chỗ khác, tâm lý thật sự.

Sau khi mua gia vị thì tiếp theo là đường đỏ, thứ này rất là thực dụng, mua nhiều không lỗ, vải vóc cũng mua, lần này Tô Mãn chọn các màu như trắng, xanh dương, xanh lá.

Từ sau lần đó đỡ đẻ cho Chu Nhã sau, sau lại có lục tục vài lần người trong thôn đến nhà Tô Mãn khám bệnh xin thuốc. Chỉ một ít bệnh nhẹ như cảm hoặc đau đầu, nhức xương nên Tô Mãn cũng cho bọn hắn thuốc uống (thuốc tây) đương nhiên là cũng muốn bọn họ trả tiền.Tô Mãn không định sống bằng nghề này nên chỉ lấy đủ tiền mua thuốc, còn tiền khám bệnh thì không lấy, cho nên thuốc cũng cần phải mua.

Cuối cùng Tô Mãn mua thêm nến và que diêm. Vì mỗi lần mua đều là số lượng lớn nên Chu Bắc Sơn phải giả vờ xách đồ về nhà, rẽ qua ngõ vắng người liền thu vào không gian.

Lúc lái xe trở về, Tô Chu hai người quyết định đem việc này nói cho thôn trưởng, để bác chuẩn bị sẵn sàng, thứ hai nữa Chu Bắc Sơn muốn cho Tô Mãn làm kế toán.

Một đội sản xuất phải có một vị đại đội trưởng, một vị kế toán, một vị bí thư. Khác vị trí Chu Bắc Sơn không cần, chỉ cần Tô Mãn làm kế toán là tốt rồi, như vậy Tô Mãn sẽ không cần phải xuống đất làm việc.

Phải nói chuyện của Tô Mãn, Chu Bắc Sơn đều tính toán rõ ràng, anh thà rằng bản thân cực khổ hơn một chút, mệt nhọc hơn một chút cũng muốn tạo điều kiện tốt nhất cho người anh thương.

Không nói đến thôn trưởng khi nghe tin thì choáng váng như nào như nào. Chu Tô hai người đã về đến nhà thì thả lỏng hoàn toàn. Đúng với câu ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình. Không, bọn họ không phải chó!

Khụ!

Qua năm tuyết bắt đầu tan lộ ra nền đất, những hạt giống nằm trong đất không bị mùa đông làm hỏng thì thay nhau đâm chồi.

Nếu có thời gian Chu Bắc Sơn đều đi dạo vòng vòng quanh thôn, dùng tinh thần hệ dị năng rà quét tất cả dòng sông ngầm chung quanh, sau đó phát hiện, cái con sông ngầm to nhất, lớn nhất và sâu nhất là con sông chảy qua dưới nền nhà của gia đình anh.

Chu Bắc Sơn đem chuyện này nói cho thôn trưởng, cả thôn đồng ruộng hết thảy sáu bảy trăm mẫu đâu, chỉ có một cái giếng nhưng không đủ.

Thôn trưởng cũng quyết đoán, chiều hôm đó liền gọi mỗi hộ một người có thể làm chủ đi họp. Họp nội dung là những tin tức Tô Chu hai người mang về.

Sau đó là nói hạn hán. Ba mươi mấy người nghe được hạn hán thì rung sợ, có vài người tỏ vẻ không tin nhưng càng nhiều người tin. Bởi vì họ đều biết thôn trưởng sẽ không thông báo việc không có nắm chắc.

Thôn trưởng kêu góp tiền đào giếng rất là thuận lợi, số ít phục tùng số đông. Những người không đồng ý cũng không dám bất mãn, lỡ như có hạn hán thật sự thì sao, lúc đó giếng nước chính là dùng để cứu mạng.

Chu gia thôn tổng cộng đào thêm ba cái giếng nước, vì biết tin tức trước mà gọi người đào giếng cũng thuận lợi, sau một tuần là có giếng nước dùng. Ba cái giếng nước cách nhà Tô Chu hai người cũng có một khoảng cách nhất định.

Bên này vừa đào giếng nước xong, bên kia thôn trưởng đã bị kêu đi thị trấn mở họp, nội dung chính như Chu Tô hai người đã thông báo trước, thôn trưởng cũng không có bất ngờ lắm. Nhưng thôn trưởng của thôn khác đã không thể may mắn như thế.

Lúc ra họp, nhìn những người khác còn bị tin tức tạp ngơ ngác, Chu thôn trưởng của chúng ta cảm giác ưu việt mười phần, đi đường đều mang theo tiếng gió, hồn nhiên quên rằng lúc trước ai đó cũng bị tin tức tạp ngốc đã lâu.

Chính sách thay đổi bất ngờ, làm người dân, cũng chỉ có thể cố gắng thích ứng. Chu thôn trưởng hôm sau liền về mở cuộc họp, thông báo Chu gia thôn từ đây trở thành Chu gia đội sản xuất, Cũng từ cách giơ tay biểu quyết xác định chức vị đại đội trưởng.

Thật ra Chu thôn trưởng muốn hình thức là viết giấy đề cử, như vậy bảo mật và công bằng, nhưng khổ nổi cả thôn chỉ có ba người biết chữ nha, vì vậy kế hoạch đã chết non. Chu thôn trưởng cũng từ trăm phần trăm đội viên tán thành mà trở thành đại đổi trưởng.

Mới nhận chức đại đội trưởng muốn đề cử Chu Bắc Sơn làm bí thư, nhưng Chu Bắc Sơn từ chối. Anh muốn Tô Mãn làm kế toán, nếu anh làm bí thư nữa thì rất là chói mắt, không người ghen ghét cũng khó.

Đại đội trưởng khuyên hồi lâu thấy khuyên bất động liền bỏ trống vị trí đó.

Khi Chu Bắc Sơn đề cử Tô Mãn làm kế toán khi, cả đại đội có một cái chớp mắt im lặng, nhưng khi đại đội trưởng kêu giơ tay biểu quyết thì đều thông qua.

Tô Mãn không biết là lúc cô được gọi tên, tất cả đội viên trong đầu đều hiện lên hình ảnh cô tát bay Điền Đại Trụ. Khụ!

Bởi vì trong thôn chỉ có ba người biết chữ nên khi phân công công việc chấm công, đại đội trưởng lại lần nữa muốn Chu Bắc Sơn đảm nhiệm. Nhưng Tô Chu hai người bắt buộc phải có một người xuống đất nha, vì vậy Chu Bắc Sơn lại từ chối lần hai, lần này làm đại đội trưởng phát hiện không thích hợp nên bác không đề cử Chu Bắc Sơn công việc nhẹ nhàng nữa.

Chu Bắc Sơn tỏ vẻ anh thì không được nhưng Tô Mãn được, gộp hai công việc lại Tô Mãn cũng chỉ cần lấy mãn công là được rồi. Đại đội trưởng liếc nhìn bọn họ, thấy bọn họ nói là thật sự liền đồng ý.

Đạt được mục đích Tô Chu hai người vui vẻ, tìm người làm công thành công đại đội trưởng vui vẻ, các đội viên có thể tiết kiệm được công điểm thuê người làm việc cũng vui vẻ. Thật là "giai đại vui mừng".

Cuối cùng, Tô Mãn lên tiếng đề nghị đại đội tuyển ra bí thư, sau đó ai đảm nhiệm chức vụ này có thể theo cô hoặc Chu Bắc Sơn học biết chữ một thời gian, chỉ cần tìm đúng người có năng lực là tốt rồi.

Đại đội trưởng suy nghĩ một lát rồi đồng ý, thứ nhất ông sợ để trống chức vị sẽ bị mặt trên phái người đến tiếp nhận, như vậy không tốt, cái thứ hai là theo ông biết bí thư của đại đội khác cũng không có văn hoá là mấy, chỉ cần biết đọc biết viết là được rồi, dù sao cũng có bác ở đây.

Tuyển chọn bí thư không có dễ dàng như tuyển chọn đại đội trưởng và kế toán như vậy, ồn ào nhốn nháo cả buổi cuối cùng mới chọn ra.

Bí thư vị trí này cần chọn là uy vọng phải cao, ở nhiều nơi bí thư còn lớn hơn đại đội trưởng, phải có năng lực và điều quan trọng là học tập phải mau, hiếu học là điều tất yếu.

Vị bí thư mới ra lò tên là Chu Hải, người cũng như tên tạo cho người khác cảm giác rất thoải mái, giỏi về giao tiếp.

Định xong rồi thì đại đội trưởng phổ biến cho mọi người cách chấm công, những nội quy cần phải tuân theo ...

Đến khi Tô Mãn về đến nhà đã không mở mắt ra được. Ngã lăn ra giường mà ngủ.