Quyển 3 - Chương 28
Nhiễm Phi Trạch quay lại, lúc này trong am mọi người đang rất bấn loạn. Các quan sai thu dọn thi thể của bọn cướp, kiểm tra tướng mạo, chạy đi tìm các hương trưởng ở gần đó đến nhận xác, điều tra thân phận. Các đệ tử Minh Tú phái đã tụ tập lại, cùng nhóm người của trụ trì, kể lại cho mấy vị quan sai Tần Đức Chính, Cố Hưng… nghe những việc đã xảy ra trong am.Thấy Nhiễm Phi Trạch chạy đến, Tần Đức Chính vội nghênh đón. “Trong ngoài am đều đã lục soát một lượt rồi, không hề thấy bóng dáng của Tô cô nương.”
“Địa đạo dưới đất thì sao?”
Cố Hưng vội nói: “Vừa rồi đã xuống dưới đi một vòng, bên dưới không có ai ẩn nấp.” Người của Minh Tú phái ở bên cạnh gật đầu, bọn họ cũng đã cùng xuống dưới kiểm tra.
Nhiễm Phi Trạch chau mày, hỏi trụ trì kia: “Sư thái, còn chỗ ẩn thân nào khác nữa không?”
Trụ trì lắc đầu. “Không có. Trong khoảng thời gian này, ta đã làm theo lời dặn dò của Tô cô nương, khóa toàn bộ các thông đạo dưới đất này lại rồi, không ai có thể ẩn thân ở bên trong được. Trước đó, ta đã dẫn các quan sai và nữ hiệp đi tuần tra một vòng, xác nhận cửa lối đi vẫn đang được khóa rất cẩn thận, bên trong không có ai cả.”
Tần Đức Chính nói: “Chỗ này đều đã rà soát tỉ mỉ rồi, đến bên dưới Phật đài, gầm giường, trong tủ các phòng ốc đều đã lục soát, không hề thấy bóng dáng Tô cô nương. Tên ác tặc đó chắc chắn đã đưa cô ấy ra ngoài rồi.” Bọn họ cũng đã phát hiện ra địa đạo chỗ quan tài kia, có quan sai men theo địa đạo đó truy đuổi ra ngoài rồi quay về nói cho ông ta nghe. Tô Tiểu Bồi chắc chắn là bị người ta bắt cóc và đưa đi từ địa đạo đó. Tần Đức Chính vội lệnh cho thuộc hạ đuổi theo phương hướng đó.
“Hắn vẫn ở đây, Tiểu Bồi vẫn ở đây.” Nhiễm Phi Trạch rất kiên định.
Lúc này một vị đệ tử của Huyền Thanh phái và một vị bổ khoái chạy lại, lớn tiếng gọi: “Nhiễm đại hiệp, Tần đại nhân!”
“Đi xuống chỗ cửa ta đó có một con đường nhỏ, bọn ta đi men theo con đường đó, thông thẳng đến quán đạo. Đi thêm một đoạn nữa là một ngã ba đường. Các huynh đệ chia nhau truy đuổi theo ba đường đó rồi, cũng không biết bọn họ đã chạy được bao lâu. Nếu có bất cứ tin tức gì, chắc chắn họ sẽ mau chóng báo về.”
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chàng cũng đã nhìn thấy con đường nhỏ đó, việc nó nối đến đường lớn quan đạo chàng cũng biết. Địa hình ở xung quanh đây chàng sớm đã xem qua rồi, theo lý thì chắc chắn hắn đã bắt được người xong sẽ chạy theo con đường đó, nhưng chàng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào, mang theo một người sống chạy trốn, sao có thể không lưu lại chút dấu vết nào được. Hơn nữa để không thu hút sự chú ý của người khác, chắc chắn hắn cần một cỗ xe ngựa, mà trước đó khi bọn họ tuần tra quanh đây căn bản không hề phát hiện ra bất cứ chiếc xe ngựa nào. Chắc Đỗ Thành Minh cũng biết xe ngựa dễ bị phát giác, mà không có xe ngựa, hắn sẽ không tiện đi. Cho nên phương thức ổn thỏa nhất chính là hắn vẫn trốn ở đây, đợi bọn họ tưởng rằng hắn đã chạy đi rất xa, sau khi vội vã chạy khắp các ngả truy tìm, không ai chú ý đến am miếu này nữa, lúc đó hắn mới đưa Tô Tiểu Bồi đi.
“Ta xuống bên dưới xem lại một chút.” Chàng nói. Trụ trì nghe thấy vậy, vội móc ra một chùm chìa khóa rồi đi trước dẫn đường, bọn Tô Cầm, Bạch Ngọc Lang cũng đi cùng. Nhiễm Phi Trạch đi được mấy bước, bỗng quay lại, nói với Tần Đức Chính và đệ tử Huyền Thanh phái bên cạnh: “Hắn không thể nào tự mình đào được những địa đạo mới này, chắc chắn đã tìm công tượng. Tìm những công tượng từng tu sửa am Ninh Phúc này đến hỏi, có lẽ sẽ tìm ra được vài đầu mối.” Chàng ngừng lại một chút, bỗng nghĩ ra điều gì đó, nói: “Có lẽ không tìm được nữa rồi, nếu đúng là như vậy thì e rằng bọn họ đều đã mất mạng.”
Tần Đức Chính hiểu rõ ý tứ. “Ta lập tức phái người đi thăm dò, chắc chắn sẽ tra ra được chút gì đó. Bọn ta cũng đều phái người chặn các đường ra xung quanh rồi, nếu Tô cô nương thực sự vẫn còn ở trong này, chắc chắn không thể để cô nương ấy bị ác tặc đưa đi.”
Nhiễm Phi Trạch nhìn những người xung quanh một lượt, khẽ gật đầu, chắp tay, nói một câu: “Vạn sự trông nhờ mọi người.” Sau đó liền cùng trụ trì đi vào Phật điện, vào bên trong mật thất từ cánh cửa ngầm phía sau tượng Phật.
Tô Tiểu Bồi lúc này đang nhìn khuôn mặt mỉm cười của Đỗ Thành Minh, lại nghe hắn nói thêm lần nữa: “Ván này, ta thắng rồi.”
Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, không để lộ ra biểu cảm. “Ta không tin.”
“Không tin?”
“Ngươi nói ở trong tay ngươi thì chắc chắn sẽ ở trong tay ngươi sao?”
Đỗ Thành Minh bật cười. “Tiểu Bối, đây chính là điều không đúng của ngươi. Chúng ta đấu với nhau, là đấu mưu lược, đấu đọc tâm, đấu xem ai nắm được nhược điểm của ai chuẩn hơn. Ngươi xem, chúng ta không nhìn thấy được tình hình bên ngoài, ngươi nói trong am đã đổi người, sẽ bắt được những tên cướp đó, tuy ta không nhìn thấy được, nhưng ta vẫn tin. Ngươi nói bên cạnh Tư Mã Uyển Như có an bài người bảo vệ, tuy ta không nhìn thấy được, nhưng ta cũng tin. Đến giờ tại sao ngươi chưa nhận thua chứ?” Hắn gõ gõ xuống bàn. “Nếu ngươi không tin, vậy thì chuyện này chẳng có gì vui rồi.”
Hắn cười nói, hỏi Tô Tiểu Bồi: “Ngươi biết sau này Đường Liên như thế nào không?”
Tô Tiểu Bồi không nói gì, khi ở thành Ninh An, cô từng dò hỏi, Đường Liên đã xuất gia rồi.
“Chùa Tĩnh Từ. Pháp hiệu Tĩnh Tâm.” Đỗ Thành Minh nói, Tô Tiểu Bồi yên lặng nhìn hắn. Hắn lại tiếp: “Nàng ta rất nỗ lực muốn thoát khỏi nỗi ám ảnh của quá khứ, cố sống nốt nửa đời còn lại của mình. Nghe nói, nàng ta là cô tử khắc khổ nhất, chăm chỉ phấn đấu nhất trong chùa đó.” Đỗ Thành Minh đang nói, liề đứng dậy, đi đến góc phòng ánh mắt của Tô Tiểu Bồi dán chặt vào người hắn. Ở góc phòng có một chiếc hòm gỗ, Đỗ Thành Minh mở chiếc hòm ra, quay đầu cười với Tô Tiểu Bồi. “Đến xem xem, ta còn lo ngươi không tin.”
Tô Tiểu Bồi đi qua đó, chưa đến nơi đã nhìn thấy có người bị cuộn lại nhét vào trong hòm. Người đó mặc tăng y màu nâu, đầu để trọc, trên mặt còn có vết thương do từng bị đánh, hai mắt nhắm chặt, không hề động đậy. Tròng mắt Tô Tiểu Bồi nóng lên, cô lập tức nhào qua đó. “Đường cô nương.”
Đó đúng là Đường Liên, Đường Liên giống như chết rồi vậy.
Tô Tiểu Bồi đưa tay sờ mạch trên cổ Đường Liên, Đỗ Thành Minh nói: “Nàng ta còn sống, không chết nổi đâu.” Nếu như chết rồi, hắn lấy gì làm tiền vốn chứ, hắn đâu có ngốc.
Tô Tiểu Bồi nhoài người tới kéo Đường Liên lên, Đỗ Thành Minh không ngăn cô, hắn nhìn cô ôm Đường Liên ra ngoài, để nàng ta có thể duỗi tứ chi ngồi dựa vào chiếc hòm. Đỗ Thành Minh quay lại ngồi xuống ghế, nhìn Tô Tiểu Bồi đang kiểm tra thương thế của Đường Liên, nói: “Không phải vết thương nặng, không cần lo lắng, chỉ là hạ ít thuốc mê, để nàng ta có thể yêu tĩnh một chút.”
Tô Tiểu Bồi quay đầu, hung dữ lườm hắn, Đỗ Thành Minh lại cười, nói: “Nàng ta là người đầu tiên ngươi gặp khi đến nơi này, cũng là người đầu tiên ngươi giúp đỡ nhỉ? Cô nương này rất cảm kích người. Khi người của ta đi tìm nàng ta, vừa nghe nói La Bình đã trốn thoát, đang tìm ngươi tính sổ, cần nàng ta giúp đỡ chỉ điểm và lập kế dẫn dụ La Bình, nàng ta không chút do dự liền đồng ý luôn, lập tức lên đường. Cô nương này không màng đến an nguy của bản thân, một lòng giúp đỡ, đúng là có tình có nghĩa.”
Tô Tiểu Bồi nhắm mắt lại, cô biết rõ dụng ý của Đỗ Thành Minh, hắn nói vậy là muốn nhấn mạnh Đường Liên đối với cô không bạc, vì cô nên nàng ta mới bị bắt. Nếu như cô không màng đến sự sống chết của Đường Liên, vậy thì quá nhẫn tâm rồi. Tô Tiểu Bồi mở mắt ra, tiếp tục xem xét vết thương trên người Đường Liên, cổ nàng ta có dấu vết bị bóp, chắc đã phải chịu không ít đau khổ trong tay Đỗ Thành Minh.
“Ngươi hãy nói xem, ngươi muốn thế nào?” Tô Tiểu Bồi nói với giọng bình tĩnh.
“Ngươi chớ vật lộn ầm ĩ, ngoan ngoãn đi theo ta là được. Ngươi xem, rất dễ, chẳng phải sao?”
“Đi đâu chứ?”
“Đi đến một nơi yên tĩnh lại không có người nào biết.” Đỗ Thành Minh nhìn Tô Tiểu Bồi. “Ta biết sau chuyện này Nhiễm Phi Trạch chắc chắn sẽ lục soát khắp chân trời góc bể để tìm ta, nhưng không cần lo lắng, ta đến đây hơn chục năm rồi, chiêu dụ được không ít người, cũng có rất nhiều chỗ ẩn thân bí mật, ngân lượng cũng tích trữ được không ít. Nhiễm Phi Trạch chẳng làm gì nổi ta đâu, chúng ta có thể ẩn cư một khoảng thời gian trước. Đợi ta xử lý hắn xong rồi, ta sẽ lại quay về làm bổ đầu đại nhân. Còn ngươi, Tô Tiểu Bồi, ta sẽ thật cẩn thận để không làm ngươi chết, nhưng cũng hy vọng sức nhẫn nại và năng lực chịu đựng của ngươi đủ mạnh mẽ, đừng để bị dọa đến phát điên mà chết một cách quá dễ dàng. Ta muốn có thêm thời gian để xác nhận xem rốt cuộc có chuyện chết đi sống lại hay không.”
“Nghe có vẻ ảo tưởng quá.” Tô Tiểu Bồi lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi có thể trốn được sao? Tráng sĩ sẽ không trúng phải kế của ngươi mà buông tha cho ngươi, chàng cũng có rất nhiều bằng hữu, bọn họ sẽ giúp đỡ chàng.”
“Giúp đỡ hắn cái gì chứ? Giúp đỡ hắn truy sát một người hắn căn bản không có chút chứng cứ nào để chứng minh ông ta phạm tội sao?” Đỗ Thành Minh nói đến đây lại thấy buồn cười. “Giang hồ cũng chẳng phải những kẻ mất trí phát rồ như vậy. Không có bằng chứng, người ta sẽ giúp thế nào đây? Hắn chỉ có thể tự mình lặng lẽ động thủ. Nếu không thì chắc chắn sẽ có người nêu cao chính nghĩa, lên án hắn mưu hại người vô tội, máu lạnh hung tàn. Đến khi đó, cũng chẳng biết là ai sẽ truy sát ai nữa. Người ám sát, báo thù, tự thích chủ trì công đạo trong giang hồ nhiều như vậy, ai biết được cuối cùng là ai sẽ gϊếŧ được Nhiễm Phi Trạch chứ? Cũng có thể là hắn không biết đã chọc giận ai rồi bị người ta hạ độc thủ, cũng có thể là hắn chỉ dựa vào sự nghi ngờ của mình mà tàn hại người vô tội, chọc giận võ lâm. Tóm lại, nếu như hắn bất hạnh mất mạng, chẳng bao lâu sau mọi người sẽ quên hắn thôi. Bên cạnh hắn không người thân thích, không có đồng môn, loại quan hệ bằng hữu này quá mỏng manh, hắn sẽ bị quên lãng. Thỉnh thoảng trong cuộc trà dư tửu hậu, mọi người sẽ đàm luận một chút, haizz, có còn nhớ Nhiễm Phi Trạch năm đó không, cũng chẳng biết vì sao mà trở nên điên cuồng, gây ra trận mưa máu gió tanh tàn khốc trong giang hồ.” Đỗ Thành Minh nói đến đây, phẩy phẩy tay. “Còn ngươi thì sao, nếu còn sống thì sẽ ở lại trong lao ngục ta chuẩn bị cho ngươi. Nhưng mà con người ta đây chẳng có lòng kiên nhẫn đâu, có lẽ không nghĩ ra được thí nghiện gì thú vị thì sẽ chẳng muốn giữ ngươi lại nữa, cho nên tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn nói ra tất cả những điều mà ta muốn biết, như vậy sự đau khổ mà ngươi phải chịu sẽ bớt đi một chút.”
“Tráng sĩ sẽ vặt đầu của ngươi đem cho lợn ăn.”
“Sau khi hắn nhận được đoạn ngón tay của ngươi ư? Hay là sau khi nhận được chân của ngươi?” Đỗ Thành Minh khinh bỉ nói: “Kỳ thực ta cũng rất muốn xem xem rốt cuộc hắn có thể chịu đựng được bao nhiêu. Lúc đầu ta đã muốn làm như thế này rồi. Mang theo di thư của La Tinh Nhi, để hắn biết ngươi thực sự đã chết, sau đó giả vở đào được tàn chi gì đó của ngươi, xem xem hắn sẽ có biểu hiện như thế nào. Nếu như biểu hiện của hắn khiến ta hài lòng, ta sẽ tiếp tục chơi đùa với hắn.”
“Lúc đầu khi phải chịu sự giày vò, không có ai giúp đỡ ngươi đúng không?” Tô Tiểu Bồi đột nhiên nói, ngữ khí đầy vẻ cảm thông. “Là ai đã bạo hành ngươi vậy? Mẹ của ngươi à? Khi đó ngươi mấy tuổi rồi?”
Đỗ Thành Minh đột nhiên sa sầm nét mặt.
“Bà ta có vấn đề về tâm lý phải không? Bà ta phớt lờ sự khẩn cầu của ngươi, cũng không có ai nghe thấy tiếng gào khóc của ngươi, đúng không? Hay là từng có người giúp đỡ ngươi tìm cảnh sát, nhưng khi đó cảnh sát đến nhà ngươi nhiều nhất cũng chỉ xem xét, hỏi han qua loa rồi đi, phải không? Điều này đã đổi lại được sự đối xử tàn khốc hơn, đúng không? Bà mẹ đơn thân nuôi một đứa con nhỏ, chắc năm đó là một nữ cảnh sát đến xử lý chuyện này? Mẹ ngươi mắc phải bệnh gì? Ngươi say mê tâm lý học chính là vì nguyên nhân này sao? Bị ngược đãi từ nhỏ, liền có ảo tưởng muốn bạo hành, ngươi tưởng tượng ra bản thân mình uy lực vô hạn, có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, sẽ không bị đói bụng, sẽ không còn ai đánh mắng, sẽ không phải sợ hãi nữa, trái lại, ngươi mới là kẻ điều khiển mọi thứ, ngươi có thể tùy ý giày vò, ngược đãi người khác, đúng không?”
Đỗ Thành Minh đột nhiên nhảy dựng lên, bóp cổ Tô Tiểu Bồi rồi ấn cô lên tường.
“Ngươi đoán xem, liệu rằng hễ kích động thì ta có vặt đứt cổ ngươi không?”
“Ta đoán là sẽ không. Ngươi không muốn gϊếŧ ta.” Tô Tiểu Bồi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, hắn cách cô rất gần, gần đến mức có thể khiến cô cảm nhận được hơi thở của hắn, nhưng cô không hề giãy giụa, tránh né. Cô nhìn thẳng vào hắn, cô biết mình không thể để lộ chút vẻ khϊếp nhược nào, tính mạng của Đường Liên hiện đang nằm trong tay cô. Cô phải đợi Nhiễm Phi Trạch tìm được cô. Cô muốn cứu Đường Liên.
“Những nữ cảnh sát đó là do ngươi gϊếŧ ư?” Cô hỏi, nhìn thấy trong mắt Đỗ Thành Minh lấp lánh ánh sáng của sự hưng phấn.
“Bố ta cũng là do ngươi gϊếŧ?” Có trời mới biết trái tim cô đang đập điên cuống, lòng bàn tay toát mồ hôi nhưng giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Đỗ Thành Minh càng hưng phấn hơn, lỗ mũi phập phồng, đồng tử dãn ra, hắn dồn sức lên lòng bàn tay, khiến cô không thở nổi. Hắn cười rồi nói: “Ta đã từng gặp không ít người nhà của người bị hại, nhưng ngươi là người đặc biệt nhất. Khi đó, ngươi mới mười bốn tuổi, trong lễ truy điệu của bố ngươi, ta đã cảm thấy ngươi khóc lóc thảm hại, khi đó ta còn cảm thấy phiền chán, giống hệt như đám nữ nhi khác, đều khiến người ta cảm thấy phiền. Nhưng hóa ra không phải như vậy, ngươi lại thi vào ngành tâm lý học, đạt được thành tích khá cao khiến người ta kinh ngạc. Ta nhìn thấy ngươi đại diện cho các sinh viên trong trường lên phát biểu, nói rất hay, tự tin, lạnh lùng, ngoại hình cũng rất xinh đẹp, rất giống với bố ngươi. Khi đó ta nhận ra, ta nên chú ý đến ngươi. Nhất định ngươi không giống với những kẻ khác. Quả nhiên là vậy, ngươi vẫn luôn điều tra về vụ án của bố mình, kiên trì lâu như vậy, quả là một đứa con gái ngoan. Ngươi truy tra về ta, nỗ lực thử từng bước, từng bước đến gần phía ta, ta rất cảm động. Giữa ta và ngươi dường như được kết nối bằng một sợi dây vô hình. Nhưng ở giữa luôn có một tầng ngăn cách, khiến ta cảm thấy sự sốt ruột. Ta vẫn luôn tìm cơ hội để ngươi nhận ra ta, đáng tiếc, vẫn thiếu một chút xíu. Nhưng cuối cùng chúng ta lại tương phùng ở nơi đây, Tiểu Bồi, đây chính là duyên phận.”
Tô Tiểu Bồi bị ngạt thở, mặt đỏ bừng lên. Đỗ Thành Minh hơi thả lỏng tay, cô cuống quýt hít từng ngụm lớn không khí. Đỗ Thành Minh nhìn cô, dịu dàng nói: “Sinh mệnh của ngươi yếu ớt như vậy, đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay ta rồi.”
Tô Tiểu Bồi không đáp lời này, chỉ hỏi: “Ngươi bị tai nạn xe mà chết phải không?”
Đỗ Thành Minh khẽ nhíu mày. “Ngươi bị tai nạn mất mạng rồi đến đây à?”
Vậy là không phải bị tai nạn. Tô Tiểu Bồi lại hỏi: “Bị đồng bọn của ngươi tranh chấp nội bộ mà gϊếŧ chết?”
Đỗ Thành Minh khẽ cười. “Ta có thể khống chế mọi người rất tốt.”
Vậy là không phải bị mưu sát. “Bị bệnh chết?”
Đỗ Thành Minh không trả lời mà đột nhiên nghiêng đầu, như thể đang cẩn thận lắng nghe, sau đó hắn mỉm cười với Tô Tiểu Bồi. “Ngươi quả nhiên đã đặt cược đúng, tráng sĩ của ngươi đang đến tìm ngươi rồi. Một canh giờ kia mới trôi qua chưa được bao lâu, hắn đúng là rất mạnh.”
Tô Tiểu Bồi bỗng chốc không che giấu nổi vẻ vui mừng, Đỗ Thành Minh lại nói: “Chúng ta đánh cược một ván nữa. Ta cược hắn sẽ không tìm được ngươi.”
Tô Tiểu Bồi không nói gì, vì thực chất cô không nói nổi nên lời, Đỗ Thành Minh lại đang dùng lực bóp chặt cổ cô. Giọng nói của Đỗ Thành Minh áp xuống rất thấp: “Nếu như ngươi hét lớn gọi tên hắn, hắn ở bên ngoài có thể sẽ nghe thấy. Nhưng, ngươi cúi đầu nhìn xem, chân của ta đang giẫm lên cổ của Đường Liên, chỉ cần ta dùng lực, nàng ta nhất định sẽ chết. Nàng ta vì ngươi mà đến đây, Tiểu Bồi. Nàng ta thực sự rất đáng thương, trước đó nàng ta từng phải trải qua muôn vàn khổ cực, khó khăn lắm mới vào được cửa Phật, sống một cuộc đời bình lặng, đến giờ lại vì ngươi mà thành ra thế này….”
Tô Tiểu Bồi không thở nổi nữa, mím chặt khóe miệng. Đỗ Thành Minh khẽ mỉm cười với cô, buông tay ra.
Hắn lùi lại một bước, đứng bên cạnh Đường Liên đang nằm bất động. Hắn đặt chân lên đầu của Đường Liên, mỉm cười với Tô Tiểu Bồi.
Lúc này không còn ai giữ Tô Tiểu Bồi, cô có thể chạy, có thể hét lớn, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói của trụ trì: “Trước đó, bọn ta đều đã kiểm tra khóa cửa của địa đạo, quả thực đã được khóa rất chắc chắn, chỗ này là ngõ cụt, không thể nào giấu người được.”
Có người đi vào căn phòng bên phải, tiếp đó là giọng nói của Bạch Ngọc Lang: “Nhiễm thúc, trong phòng này không có người.” Một lát sau, phòng bên trái cũng có người nói: “Phòng này cũng không có người.” Tiếp đó là giọng nói của trụ trì: “Nếu như thực sự có thể giấu người, chỗ này chính là nơi tốt nhất.”
“Chỗ này không có người, chúng ta lại đến chỗ khác lục soát.” Lại là Bạch Ngọc Lang nói.
Tô Tiểu Bồi đứng bất động ở đó, cô trợn mắt lườm Đỗ Thành Minh đang mỉm cười, bất lực không thể hét lên. Đột nhiên cô hiểu rõ vì sao Đỗ Thành Minh lại cược là bọn họ không thể tìm được chỗ này, vì sao đã ở bên cạnh phòng rồi mà vẫn không tìm được, bởi căn phòng nhỏ nơi bọn họ đang ẩn thân này được làm từ vách ngăn ở giữa hai căn phòng. Trên bản đồ mật đạo căn bản không có căn phòng này, cho nên bọn họ không tìm ra được. Nếu cô không hét lớn một tiếng, bọn họ sẽ đi mất, tráng sĩ sẽ rời khỏi đây. Nhưng nếu như cô hét lên, mạng của Đường Liên sẽ ra sao?
“Đợi một chút.” Đúng lúc đó bỗng nghe thấy giọng nói của Nhiễm Phi Trạch. Trái tim của Tô Tiểu Bồi nảy lên, chàng nói “đợi chút”, chàng đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Đỗ Thành Minh vẫn đang mỉm cười, nhưng cơ thể của hắn có vẻ hơi cứng lại. Hắn cho rằng người bên ngoài đã sắp đi, không ngờ rằng còn có “đợi chút”.
Tô Tiểu Bồi chậm rãi tiến đến gần Đỗ Thành Minh, nhỏ tiếng hỏi: “Ngươi có còn đường lui không?”
Đỗ Thành Minh phản vấn: “Ngươi có kiến nghị gì?”
“Ta nghĩ nhất định là ngươi đang suy tính sẽ dùng ta làm con tin để ra ngoài.”
“Tiểu Bồi, Tiểu Bồi, nàng có ở đó không?” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi lớn của Nhiễm Phi Trạch.
Đỗ Thành Minh cười với Tô Tiểu Bồi. “Ta chỉ có một mình, chỉ có thể mang theo một con tin. Ta lựa chọn Đường Liên.”
“Nàng ấy không hữu dụng như ta, tráng sĩ sẽ không quản nàng ấy.” Giọng nói của Tô Tiểu Bồi ép xuống rất thấp, cô biết chỉ cần lúc này Đỗ Thành Minh phi một cước, Đường Liên sẽ mất mạng ngay. Còn cô phải tìm một cơ hội, chỉ cần một cơ hội.
“Nhưng ngươi thì sẽ quản, hắn sẽ nghe lời người.” Giọng nói của Đỗ Thành Minh cũng áp xuống cực thấp.
Bên ngoài không còn âm thanh nào nữa, Đỗ Thành Minh liếc sang bức tường, khẽ giọng nói: “Hắn đi rồi.” Thực ra hắn không hề nắm chắc, cho nên cũng đã dự định đi, bên kia còn có cửa ngầm, hắn phải đưa bọn họ di chuyển qua cửa ngầm đó. Không thể chỉ mang theo Tô Tiểu Bồi, vì rời khỏi Đường Liên rồi, nhất định cô sẽ không phối hợp nghe lời nữa. Hắn cúi người kéo Đường Liên lên, Tô Tiểu Bồi lại một tay ôm lấy nàng ta. “Đợi chút, ta vì nàng ta mà mạo hiểm, đặt cược cả tính mạng mình, vậy ngươi làm thế nào chứng minh nàng ta có thể sống tiếp được? Dù sao thì nàng ta cũng chắc chắn chết, ta hà tất phải thế?”
“Ra đến bên ngoài rồi, ta chỉ mang theo ngươi, vứt nàng ta lại, các quan sai sẽ cứu nàng ta.”
“Nàng ta hôn mê không tỉnh, có phải đã bị ngươi hạ độc rồi không, nàng ta cũng giống như những tên cướp đó, đến giờ sẽ tự chết?”
“Không đâu. Ta không xác định được là sẽ mất bao nhiêu thời gian với ngươi, sao có thể hạ độc gϊếŧ nàng ta được?”
Tô Tiểu Bồi nhìn chằm chằm vào Đỗ Thành Minh, xác nhận những gì hắn nói là sự thật. Cô nói: “Ta cõng nàng ta đi cùng ngươi.”
“Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?”
“Ta cõng người, không thể chạy nhanh được, ngươi không cần lo lắng chuyện ta chạy trốn.”
“Không sai, ngươi cõng người, không thể chạy nhanh, nhưng sẽ cố ý kéo dài thời gian làm hỏng chuyện của ta.”
“Dù sao thì bọn họ cũng đã đi rồi, ngươi còn sợ cái gì chứ, chẳng phải nói ở lại đây đợi đến khi người bên ngoài đi hết, người sẽ đang hoàng đưa ta nghênh ngang đi ra ngoài sao?”
Đỗ Thành Minh hơi nheo mắt lại, lùi một bước, nhìn Tô Tiểu Bồi ôm Đường Liên, đột nhiên thấy trên tay cô có cầm một con dao găm, liền cười, nói: “Ngươi cho rằng có dao găm thì có thể đánh thắng được ta sao?” Chưa dứt lời, nơi bụng và ngực đã dấy lên cơn đau đớn. Hắn rất đỗi kinh ngạc, vô thức nhìn xuống, nhìn thấy hai mũi ám tiễn nhỏ găm sâu vào thân thể. Nhân lúc hắn cúi đầu sững sờ, Tô Tiểu Bồi ôm lấy Đường Liên, nhanh chóng lùi ra sau, giấu Đường Liên ra sau lưng, lớn tiếng hét: “A Trạch, A Trạch, ta ở trong tường.”
“Rầm” một tiếng, tường bao bị phá đổ, một bóng người xông vào, tung quyền đánh về phía Đỗ Thành Minh.
Lúc này Đỗ Thành Minh mới phản ứng lại được, hắn đúng là đã quá sơ ý. Tô Tiểu Bồi không biết võ, hắn căn bản không coi ra gì, cũng không lục soát xem trên người ả có binh khí hay không. Thậm chí nhìn thấy dao găm ả cầm trên tay cũng không thèm đếm xỉa. Bởi ả có lao đến, chắc chắn hắn cũng sẽ ngăn được, thân thủ của hắn nhanh hơn ả rất nhiều, nhưng ả lại lén tấn công, không những dao găm mà ả có cả ám khí.
Đỗ Thành Minh chẳng buồn để ý đến Nhiễm Phi Trạch, tung một chưởng về phía Tô Tiểu Bồi. Trong tình thế nguy cấp, Nhiễm Phi Trạch đổi chưởng lực đánh sang phía chiếc bàn. Chiếc bàn bay đến chắn chưởng lực của Đỗ Thành Minh, vỡ tan tành. Tuy ngăn cản được một chút chưởng lực của Đỗ Thành Minh, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn bị đánh trúng, ngã xuống đất. Nhiễm Phi Trạch né người nhảy đến, ôm cô lên. Đỗ Thành Minh nhân cơ hội, phi thân đến tóm lấy Đường Liên, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kề lên cổ nàng ta, cười gằn một tiếng rồi lui ra phía sau, đá tung cánh cửa ngầm bên cạnh, áp giải Đường Liên lùi ra ngoài.
“Đuổi theo!” Nhiễm Phi Trạch không chút do dự, quát lớn một tiếng. Bạch Ngọc Lang dẫn đầu xông qua đó, nhưng Đỗ Thành Minh vừa ra khỏi cửa ngầm đã kéo theo Đường Liên chạy trốn nhanh như bay, hắn bị thương, không di chuyển được nhanh, bọn người Bạch Ngọc Lang không quen địa hình, chậm hơn nửa nhịp, nhưng vẫn bám sát, có điều tầm nhìn trong địa đạo bị hạn chế, đường lại nhỏ hẹp, mọi người nối nhau đi, không dám tấn công phía trước, sợ đâm phải Đường Liên.
Nhiễm Phi Trạch hét xong tiếng đuổi theo đó, liền quay lại nói với mấy vị đệ tử của Minh Tú phái: “Mau lên trên thông báo cho mọi người, Đỗ Thành Minh bắt con tin đang muốn chạy trốn.” Chàng nói xong, không chút chậm trễ, cõng Tô Tiểu Bồi lên rồi cất bước truy đuổi theo hướng Đỗ Thành Minh chạy trốn.
Chàng không thể để Tô Tiểu Bồi đơn độc ở lại được, ngộ nhỡ lại có vài kẻ được Đỗ Thành Minh bố trí ngầm ở đâu đó nhảy ra thì gay to, cô nương nhà chàng phải ở bên cạnh chàng, chàng mới có thể yên tâm.
Trong địa đạo ẩm ướt và lạnh lẽo, nhưng trái tim Tô Tiểu Bồi lúc này lại rất ấm áp. Cô dựa vào tấm lưng dày rộng, rắn chắc của Nhiễm Phi Trạch, nghe tiếng thở của chàng, lúc này mới cảm thấy run sợ.
Chàng tìm được cô rồi, may mắn là chàng đã tìm thấy cô. “Chàng làm thế nào biết được ta ở bên trong bức tường đó?”
“Nhìn từ bên trong, kích thước của hai căn phòng đó không lớn bằng khi nhìn từ lối đi bên ngoài, cẩn thận đối chiếu, giống như là hai đầu đều bị cắt ngắn đi một đoạn. Ta liền sinh nghi, nhưng lại sợ lỗ mãng xông vào sẽ khiến hắn trong lúc nguy cấp làm nàng bị thương, liền ở bên ngoài im lặng, nghĩ xem nên vào như thế nào mới được. Kết quả là nghe thấy tiếng nàng gọi ta.”
“Ừm.” Cô cũng đoán thế. Cô đoán chắc chắn chàng đã nhìn ra được điều bất thường, có điều không dám tùy tiện xông vào.
“Nhất định phải bắt được tên Đỗ Thành Minh đó.” Cô khẽ giọng nói với Nhiễm Phi Trạch.
“Đương nhiên rồi, lưu hắn lại để sau này hắn lại chơi trò cút bắt với chúng ta, làm vài chuyện ác như gϊếŧ người, bắt cóc, ta nhất quyết không đồng ý.” Nhiễm Phi Trạch bỗng lớn tiếng hô gọi, nhắc nhở mấy người đang truy đuổi phía trước: “Mọi người cẩn thận một chút, hành tung của hắn bại lộ rồi, đã rơi vào bước đường cùng, phải đề phòng hắn dùng chiêu gian xảo làm bị thương người.”
Phía trước thấp thoáng truyền đến tiếng hô vâng, Tô Tiểu Bồi yên tâm dựa người vào lưng Nhiễm Phi Trạch, cuối cùng cô cũng có thể thả lỏng bản thân. Lúc trước khi nằm trong quan tài và trực tiếp đối mặt của Đỗ Thành Minh, Tô Tiểu Bồi căng thẳng đến mức thần kinh cũng tê liệt, giờ có Nhiễm Phi Trạch ở đây, cô lại cảm thấy rất vững lòng. Tô Tiểu Bồi không kìm được nghiêng đầu, khẽ hôn cổ Nhiễm Phi Trạch.
Da cổ Nhiễm Phi Trạch vốn nhạy cảm, bị chạm một cái như vậy, chân chàng suýt nữa mềm nhũn. “Nang, nàng…” Chàng muốn hỏi xem cô vừa làm gì chàng nhưng lại cảm thấy mình dường như đã biết rồi. Cảm giác đó, ừm, mặt chàng bỗng đỏ bừng. Chàng khẽ ho khan, thấp giọng nhắc nhở: “Đang trên đường bắt ác tặc, cô nương làm như thế có thỏa đáng không?”
Mặt Tô Tiểu Bồi cũng đỏ bừng, chính cô cũng cảm thấy mình hơi thất thố, vốn nghĩ Nhiễm Phi Trạch sẽ giả vờ như không cảm nhận thấy, vì dù sao họ cũng đang trên đường truy đuổi hung thủ, tình thế khá là cấp bách, nhưng ai ngờ chàng vẫn nói ra, ngữ khí giáo huấn còn rất nghiêm khắc, cô bĩu môi, không kháng nghị. Không kìm nén được tình cảm, cô thực sự đã sai rồi.
“Rất buồn.” Nhiễm Phi Trạch tiếp tục nói.
Tô Tiểu Bồi giả bộ không nghe thấy. Cô nghĩ câu tiếp theo của chàng chắc chắn sẽ là: “Cô nương lần sau chớ như vậy nhé!” Nhưng sau một hồi lại nghe thấy chàng nói: “Hôn thêm cái nữa.”
Ai quan tâm tới chàng chứ? Tô Tiểu Bồi tiếp tục giả bộ không nghe thấy.
Nhiễm Phi Trạch không dừng bước, nhún một bên vai, hích cô. “Hôn một cái nữa, rõ ràng một chút. Đừng giống như gãi ngứa thế.”
Tô Tiểu Bồi không kìm được cảm thấy buồn cười, sau đó nghe lời, hôn chàng thêm cái nữa, rất mạnh.
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, lát sau cô mới nghe thấy chàng lẩm bẩm: “Chọn lúc thế này, thật là không nên.”
Con người này rốt cuộc đang bất mãn điều gì?! Tô Tiểu Bồi cúi đầu, cắn chàng một cái.
Nhiễm Phi Trạch thấp giọng bật cười. “Đợi tiêu diệt được tên ác tặc kia rồi, quay về ta sẽ để nàng cắn thỏa thích.”
Hứ, ai muốn cắn chàng chứ! Tô Tiểu Bồi thầm nghĩ như vậy rồi ôm chặt lấy Nhiễm Phi Trạch. Cô quay lại bên chàng rồi, thật tốt quá, không còn gì tốt hơn nữa.
Bạch Ngọc Lang ở phía trước sau khi nghe thấy Nhiễm Phi Trạch nhắc nhở phải cẩn thận, bỗng thầm giật mình, cậu ta là người truy đuổi gần nhất, gần đến mức trong ám đại chỉ có một tia sáng yếu ớt mà vẫn có thể nhìn thấy rõ bóng dáng Đỗ Thành Minh cõng người khác, ước chừng khoảng cách chỉ độ hai cánh tay. Nhưng ở khoảng cách này, nếu Đỗ Thành Minh đột ngột quay người, bất ngờ cho cậu ta một kiếm, e rằng cậu ta sẽ không thể né tránh kịp. Lúc này ở phía sau cũng có người nhắc nhở cậu ta: “Chớ áp sát quá, cẩn thận!”
Đỗ Thành Minh dường như nghe thấy lời này, đột nhiên dừng lại, Bạch Ngọc Lang liền cảnh giác cao độ, lùi lại phía sau hai bước, kéo giãn khoảng cách ra một chút. Nhưng Đỗ Thành Minh không phải muốn quay người, sau khi hắn dừng lại thò đột ngột lao nhanh về phía trước, chớp mắt đã rẽ vào một lối khác. Bạch Ngọc Lang đuổi theo, ở phía trước đường rẽ đó lại cẩn thận dừng một chút, định thò đầu vào xem qua trước rồi đuổi tiếp, nhưng vừa nhìn liền giật thót mình, phía trước sâu hun hút không thể nhìn thấy bóng người. Bạch Ngọc Lang thất kinh, cũng không bận tâm đến chuyện có bị tấn công lên hay không, dốc toàn lực lao về phía trước. Nhưng đã qua cả một quãng đương dài mà vẫn không nhìn thấy có bóng người.
Trốn mất rồi ư? Sao có thể chứ! Đường chỉ có duy nhất một lối này thôi mà! Bạch Ngọc Lang tiếp tục chạy, tốc độ của Đỗ Thành Minh làm sao có thể nhanh như vậy được, hắn đã bị thương, rõ ràng cậu ta nhìn thấy khi chạy hắn đã có vẻ đuối sức, sao có thể nhanh như vậy được.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Người ở phía sau bị Bạch Ngọc Lang chắn, không nhìn thấy được tình hình phía trước, đành phải hỏi.
“Ta không nhìn thấy hắn nữa.” Bạch Ngọc Lang không bỏ cuộc, toàn lực truy đuổi.
Nhiễm Phi Trạch ở phía sau vẫn chưa đuổi kịp đến, chàng đang nghe Tô Tiểu Bồi nói: “Hắn đã gϊếŧ cha ta.”
“Cái gì? Lại là hung thủ gϊếŧ chết nhạc phụ đại nhân ư, càng phải chém hắn ra thành trăm ngàn mảnh.” Nhiễm Phi Trạch chân không hề dừng, miệng thì nói đùa.
Cô nương nhà chàng trước đó đã bị nhét vào trong quan tài, còn bị nhốt cùng ác nhân điên loạn đó hồi lâu, chắc hẳn nàng đã sợ lắm.
Tô Tiểu Bồi nghe vậy thì vui lên được một chút, véo vào vai chàng, nhưng vai chàng vô cùng rắn chắc, căn bản không thể véo được. Cô lại dựa đầu lên đó. “Đường Liên là vì ta mới bị bắt.”
“Đó là Đường Liên ư?” Vừa rồi tình thế căng thẳng, chàng thực sự không để ý đến, còn tưởng là vị cô tử nào đó trong am Ninh Phúc bị bắt lại.
“Chúng ta nhất định phải cứu được nàng ấy.”
“Được.” Lúc này Nhiễm Phi Trạch đột nhiên ý thức được bọn họ đã chạy cả một quãng đường dài như vậy, trong khi Đỗ Thành Minh bị thương còn cõng theo một nữ tử, tại sao vẫn không thể đuổi kịp. Phía trước không xa chắc hẳn sẽ có cửa ra. Nhiễm Phi Trạch xốc lại tinh thần, cõng Tô Tiểu Bồi chạy liền một mạch đến cửa ra của địa đạo, vừa ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Ngọc Lang đang chạy lòng vòng.
“Chỉ loáng một cái, thực sự chỉ loáng một cái thôi, rõ ràng ta đã không để hắn cách khỏi tầm nhìn, hắn ở ngay phía trước ta, chỉ có một ngã rẽ, sao có thể mất dấu được?”
“Hắn đào cửa hàng trong lối đi, dùng đất và tấm gỗ che lại thật cẩn thận. Khi hắn bắt ta, cũng làm tương tự để đi từ địa đạo chỗ quan tài xuyên vào trong mật thất.” Tô Tiểu Bồi nói.
“Ta từ địa đạo chỗ quan tài men đường truy đuổi thẳng ra ngoài, thực sự không chú ý trên tường có cửa.” Nhiễm Phi Trạch lập tức đối chiếu với tình hình mình gặp phải.
“Nói như vậy thì hắn vẫn đang ở dưới ư?” Bạch Ngọc Lang vô cùng bực bội. “Ta lại xuống dưới lục soát, nhất quyết phải bắt được hắn.”
“Hắn đã bị thương, chiếc tiêu đó tẩm độc khiến cơ thể tê liệt, hắn chống đỡ được đến khi đó thực sự đã là rất miễn cưỡng rồi. Có điều con người này quỷ kế đa đoan, nhất định là đã phòng bị rồi, hắn tránh đi một lúc, dành chút thời gian uống thuốc vận khí, sau đó tìm cơ hội trốn tiếp, chắc chắn sẽ không dừng lại ở chỗ nào đó đợi chúng ta đến bắt đâu.”
Bạch Ngọc Lang nhíu chặt hàng mày. “Vậy hắn cũng không thể chạy nhanh được, chúng ta xuống dưới, nhất định sẽ bắt được hắn.”
Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ một lát. “Được, cháu dẫn người xuống dưới lục soát, phải thật cẩn thận, nhất quyết không được đi đơn lẻ, mọi người tổ chức thành nhóm vài ba người mà đi, mang theo ống mồi lửa, dặn dò mọi người cẩn thận, kẻ này cực kỳ nguy hiểm, tìm thấy thì động thủ, chớ có phí lời với hắn.”
Tần Đức Chính chạy đến, kinh ngạc hỏi: “Là Đỗ đại nhân sao?”
“Chính là ông ta.” Tô Tiểu Bồi gật đầu. Nhiễm Phi Trạch cũng nói: “Án mạng của hai vị nữ tử ở trấn Võ kia và cái chết của tiểu cô nương con gái người thợ săn lúc trước, đều do một tay ông ta sai khiến. Lần cướp gϊếŧ am tự này cũng do ông ta lên kế hoạch, còn muốn bắt cóc Tiểu Bồi. Trước mắt trong tay ông ta đang bắt giữ một vị cô tử.” Nhiễm Phi Trạch biết, nếu như không nói rõ mọi chuyện, với thân phận bổ đầu của Đỗ Thành Minh, Tần Đức Chính sẽ không dám hạ lệnh thấy người là gϊếŧ, nhiều nhất chính là yêu cầu bắt về thẩm án. Nhưng con người Đỗ Thành Minh này, nếu để hắn có bất cứ cơ hội nào thì hậu họa sẽ vô cùng khôn lường.
“Đại nhân, Đỗ đại nhân ẩn thân ở nha môn quan trường nhiều năm, nhưng thực sự đã làm không ít việc ác, bọn ta khổ sở mãi không có được bằng chứng thép nên không dám nói nhiều, đến giờ mới bắt được ông ta ngay tại hiện trường. Ông ta nhẫn tâm, tàn độc, bản lĩnh cực thâm, chư vị huynh đệ khi lùng bắt nhất quyết không thể khinh suất, nếu thấy ông ta rồi mà có nửa phần từ tâm nhẹ tay, thì chính là đã đặt bản thân mình vào chỗ nguy hiểm cực độ. Xin đại nhân nhắc nhở các vị huynh đệ cẩn thận.”
Tần Đức Chính vừa nghe thấy chuyện liên quan đến an nguy của các huynh đệ, liền sốt sắng đồng ý. Lúc này Bạch Ngọc Lang đã nhanh chóng tập hợp mấy đội người, chia nhau xuống địa đạo lục soát. Tần Đức Chính vội dặn dò tỉ mỉ như lời Nhiễm Phi Trạch nói. Mọi người nghe lệnh gật đầu, sau đó phân tán, đi vào từ các cửa khác nhau.
Nhiễm Phi Trạch chuyển hướng sang một vị nha sai khác đứng bên. “Vải cỏ tẩm dầu trong am đều đã xử lý xong cả rồi chứ?”
“Đều đã xử lý rồi, bọn ta đã thu gom hết tất cả ném ra bên ngoài, không thể để bọn tặc tử tìm cơ hội thiêu am, chuyện này bọn ta hiểu rõ, tráng sĩ yên tâm.”
Tần Đức Chính an bài xong, nghe thấy vậy cũng nói: “Các cửa ra vào đều có người canh chừng, cửa trước và sau am miếu cũng đều an bài người rồi, hắn chạy không thoát đâu.”
Nhiễm Phi Trạch lại không tin như vậy, chàng đi hỏi trụ trì, muốn xem lại một lượt bản đồ mật đạo dưới đất, chàng so sánh cửa vào của địa đạo chỗ quan tài, đường đi và cửa ra ở bên trên. Tô Tiểu Bồi dựa vào trí nhớ, nói cho chàng biết đường đi đến mật thật qua cửa ngầm, sau đó chỉ vào một điểm trên bản đồ. “Lão Lục chắc là đã để mất dấu ở đoạn này, có cửa rẽ, là góc mù của tầm nhìn.”
“Ừm.”
“Chàng có nghĩ là thực chất hắn không ở bên dưới mà đã tìm đường thoát rồi, chính là hắn không chỉ đào một thông đạo ở chỗ chiếc quan tài kia?”
“Thời gian ngắn như vậy, lại không thể kinh động đến người ở trong am, ta đoán hắn chỉ có thể đào được một con đường chính, những chỗ khác, có thể chỉ là hố nhỏ ẩn thân.” Nhiễm Phi Trạch chỉ vị trí cho Tô Tiểu Bồi nhìn. “Từ hố ở chỗ rẽ này mở cửa ngầm ra, hắn cũng không thể đào được ra tận ngoài, khoảng cách này quá dài, chắc chắn hắn phải ẩn thân trước, đợi chúng ta chạy qua rồi, hắn sẽ quay lại.”
“Nhưng hắn mang theo Đường Liên.” Tô Tiểu Bồi rất lo lắng, hắn bị thương, lại gấp rút muốn chạy trốn, mang theo một người chắc chắn sẽ rất vướng víu, cản trở, liệu hắn có gϊếŧ Đường Liên không?
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chàng cũng rất lo lắng, nếu khi đó đuổi theo thì còn dễ nói, để mất dấu rồi, không nhìn thấy Đường Liên thì thực sự không biết sẽ thế nào nữa. Nếu dựa vào việc hành sự của bọn bắt cóc thông thường để suy đoán thì chắc hẳn hắn sẽ ném con tin đi mà chạy một mình, như vậy cũng thuận tiện hơn. Có điều, với sự độc ác của Đỗ Thành Minh, hắn sẽ ném một người còn sống đi sao?
Nhiễm Phi Trạch định thần lại, phân tích tình thế trước mắt. “Hắn không kịp đào nhiều địa đạo như vậy, cho nên sẽ lùi trở lại, đi từ địa đạo chỗ quan tài kia. Nhưng cửa ra đó chúng ta đã sớm phát hiện, cho nên hắn cũng biết chúng ta chắc chắn sẽ cho người trông chừng, huống hồ cửa đó thông đến quan đạo, lúc này, quan đạo hẳn là đã bị quan phủ kiểm tra nghiêm ngặt, hắn sẽ không mạo hiểm như vậy. Theo tình hình quan sát được, trong địa đạo này chắc hẳn còn đường ra khác. Bọn chúng đào hầm bên ngoài am cũng chẳng thể kinh động đến người bên cạnh, càng tiện động thủ. Chắc chắn nó thông đến một đầu khác trong núi.”
“Vậy bọn Lão Lục ở bên dưới nhất định là không tìm được người.”
“Nhưng cũng cần bọn họ xuống đó tìm.’ Nhiễm Phi Trạch kéo nàng đi ra ngoài am. “Phải để Đỗ Thành Minh tưởng rằng mọi người nghĩ hắn vẫn đang trốn ở bên dưới, như thế hắn mới yên tâm mà lui ra ngoài.”
“Hắn sẽ không đi đâu.” Tô Tiểu Bồi cảm thấy với tâm tư của Đỗ Thành Minh, chưa giáo huấn cô điều gì thì hắn chưa thể yên tâm rời đi. Cho nên Đường Liên thực sự là lành ít dữ nhiều rồi sao?
Nhiễm Phi Trạch vẫy tay gọi một đệ tử Huyền Thanh phái đến dặn dò mấy câu, đệ tử đó nhanh chóng chạy đi thông báo cho mọi người, còn Nhiễm Phi Trạch thì cõng Tô Tiểu Bồi chạy ra ngoài am từ một đầu khác. Ba nữ đệ tử của Minh Tú phái cũng bám theo phía sau chàng.
Nhiễm Phi Trạch đang cõng Tô Tiểu Bồi, bỗng nhớ đến tình hình ở bên dưới địa đạo, không kìm được nói: “Đợi chuyện này kết thúc rồi, chúng ta thành thân nhé!”
Tô Tiểu Bồi sững sờ.
Nhiễm Phi Trạch hơi chừng bước chân, lại nói: “Tuy lúc này đề cập đến chuyện thành thân thì có vẻ hơi lạ, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn nhiều so với chỗ nàng chọn, nàng nhìn xem, nơi này chim hót hoa thơm, non xanh nước biếc, tốt hơn nhiều so với chỗ tối om om kia, đúng chứ?”
“Trên đường bắt ác tặc, tráng sĩ làm như thế này có thỏa đáng không?” Cô học theo ngữ khí của chàng.
Nhiễm Phi Trạch khẽ giọng cười, xóc cô lên, cõng cô cao thêm một chút. “Thành thân nhé, hai người chúng ta sống cùng nhau, có thể ở bên nhau được bao lâu thì hay bấy lâu.”
Cả người Tô Tiểu Bồi lập tức bị bủa vây bởi sự cảm động, cô ôm chặt lấy chàng, nhất thời không nói nên lời. Chàng nói đơn giản như vậy, không hề lãng mạn chút nào nhưng vì sao cô lại cảm thấy xúc động thế này.
“Thành thân nhé!” Thấy cô không đáp, chàng liền sốt ruột, vừa chạy vừa véo lên đùi cô.
Tô Tiểu Bồi đau đến mức kêu “ái” một tiếng, đập tay lên vai chàng. Có người nào khi cầu hôn lại đi véo đùi bạn gái chứ?
“Thành thân nhé!” Chàng lại nói.
“Vâng.” Cuối cùng cô cũng không kìm được mà bạo gan một lần.
Có thể ở bên nhau được bao lâu thì hay bấy lâu, nghe có vẻ không tồi. Ngộ nhỡ ông Trời rủ lòng thương, cho bọn họ ở bên nhau lâu một chút thì sao.
“Hề hề.” Nhiễm Phi Trạch cười ngốc nghếch, một lúc sau lại hỏi: “Nàng vừa nói cái gì?”
“Ta nói vâng.” Tô Tiểu Bồi véo tai chàng, đã cười ngốc rồi còn giả bộ không nghe thấy.
“Hề hề.” Nhiễm Phi Trạch lại cười ngốc, lại sau lại nói: “Thật tốt!”
Đúng là rất tốt. Tô Tiểu Bồi đỏ mặt, vùi đầu vào hõm vai Nhiễm Phi Trạch, áp lên mặt chàng, cô cảm nhận được mặt chàng cũng đang rất nóng, bất giác cảm thấy ngọt ngào.
Giải quyết chuyện này nhanh một chút, bắt được Đỗ Thành Minh rồi, cô sẽ lấy tráng sĩ của cô.
Nơi Nhiễm Phi Trạch suy đoán là ngọn núi sau am Ninh Phúc, ở hai phương hương khác nhau so với lối ra từ ám đạo chỗ quan tài lúc trước chàng truy đuổi, một đông một nam, cự ly khá xa, nhưng yên tĩnh, u ám, lại gần vách núi, ít có người lui đến. Nếu như bố trí đường sau thì chắc chắn đây là một nơi vô cùng tốt. Chỉ không biết có phải là nơi này không thôi.
Người của Minh Tú phái nghe theo lời của Nhiễm Phi Trạch, tản ra tìm kiếm xung quanh, vạch những bụi cỏ dại, lùm cây cao đến nửa người, tìm kiếm cửa ra của địa đạo.
Một lát sau, Bạch Ngọc Lang thở hồng hộc cùng Cố Hưng chạy đến. “Nhiễm thúc, trong thông đạo dưới đất không có người. Bọn cháu tìm thấy cửa ngầm rồi, nhưng trong các cửa ngầm đều có không có người.”
“Đường Liên thì sao?” Tô Tiểu Bồi vội hỏi.
Bạch Ngọc Lang lắc đầu. “Không thấy bất cứ người nào. Có điều trên tường của căn phòng bí mật lúc trước, có một câu nói, lúc đó không có giấy bút, ta liền ghi nhớ lại, ta vẽ cho tỷ xem.” Cậu ta tiện tay nhặt một cành cây, vạch lên mặt đất, hình vẽ không rõ ràng lắm nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn hiểu ra. “Where is she?” Nàng ta ở đâu? Tên biếи ŧɦái chết tiệt lại dùng chiêu này! Hắn giấu Đường Liên đi hay là đã gϊếŧ rồi? Hắn hỏi điều này chỉ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô chứ không cho cô bất cứ cơ hội cứu người nào phải không?
“Nghĩa là gì vậy?” Nhiễm Phi Trạch hỏi.
Tô Tiểu Bồi trả lời, trong lòng vẫn không nắm chắc được Đường Liên còn sống hay đã chết.
“Nàng ta còn sống.” Một giọng nói truyền đến khiến mọi người đều giật nảy mình.
Đỗ Thành Minh!
“Nàng ta đương nhiên còn sống, nếu không trò chơi của chúng ta sao có thể tiếp tục được?” Đỗ Thành Minh đứng phía sau bụi cỏ cao đến nửa người, lấp ló lộ ra thân hình. Trên người hắn có vết máu khô, sắc mặt trắng bệch, hiện rõ vẻ suy nhược, nhưng hắn vẫn mỉm cười. “Tiểu Bồi, chúng ta không thể kết thúc dễ dàng như thế này được, đoán xem nàng ta ở đâu?”
“Đoán cái con khỉ.” Nhiễm Phi Trạch phi thân, xuất chưởng, không thể phí lời với loại người như hắn, chàng đã nói rồi, chỉ cần chứng thực những việc này là do hắn làm, chàng sẽ tiêu diệt hắn không chút do dự.
Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng xuất ra một chưởng, nhưng Đỗ Thành Minh cũng đã chuẩn bị từ sớm, hắn vừa nhún người liền không thấy bóng dáng đâu nữa, từ vị trí hắn đứng bắn ta mấy mũi ám tiễn. Nhiễm Phi Trạch vặn mình giữa không trung, tránh được ám khí, đang muốn tiến lên phía trước, bỗng nghe thấy Bạch Ngọc Lang ở phía sau lớn tiếng hét lên.
Nhiễm Phi Trạch vừa quay đầu, đã thấy Cố Hưng suốt cả quãng đường đi cùng Bạch Ngọc Lang đang vặn ngược tay của Bạch Ngọc Lang, kề đao lên cổ cậu ta.
“Cố đại ca, vì sao huynh lại như vậy?” Bạch Ngọc Lang vô cùng kinh ngạc, nhưng lưỡi đao thực sự đang ép lên cổ cậu ta, rạch thành một vệt máu mỏng, cậu ta không dám làm bừa.
Đỗ Thành Minh lại hiện ra, hắn đã đổi vị trí, mỉm cười nói với Nhiễm Phi Trạch. “Có những lúc lựa chọn cũng là một việc vô cùng khó khăn, ngươi xem ngươi muốn giữ lại cô nương, hay là giữ lại vị huynh đệ tốt?”
“Ngươi không thể sáng tạo hơn một chút sao?” Tô Tiểu Bồi chế nhạo hắn.
“Có đó.” Đỗ Thành Minh nói: “Ngươi xem, ngươi sẽ tự mình chọn ở lại, hay là giữ lại mạng của Đường Liên. Ngươi nhìn xem, ta quan tâm biết bao, đồng thời cho cả hai người bọn ngươi cơ hội lựa chọn.”
Tô Tiểu Bồi không nói gì, nếu cô chọn lấy cô đổi Đường Liên, Nhiễm Phi Trạch sẽ không đồng ý, mà hiện giờ không giữ được Bạch Ngọc Lang, Nhiễm Phi Trạch sẽ thế nào? Đỗ Thành Minh đúng là một gã tàn độc!
Không một ai nói gì, mọi người như thể bị đóng băng. Tô Tiểu Bồi nhìn Cố Hưng, nghiêm túc mà nói thì đáng lý hắn cũng phải ở vị trí bổ đầu rồi, có điều Tần Đức Chính mang kim đao bên mình, luôn ở trên hắn một bậc. Ngày đó, khi phá vụ án gϊếŧ người hàng loạt của Mã Chinh Viễn, chính Cố Hưng đã đưa một đội người đi bắt. Hóa ra, Lưu Hưởng chẳng qua chỉ là quân cờ, tín đồ thực sự trung thành mà hắn thu phục được chính là Cố Hưng này.
Cố Hưng ép Bạch Ngọc Lang đi về phía Đỗ Thành Minh. Bạch Ngọc Lang tỏ vẻ giận giữ, hét lớn: “Nhiễm thúc, chớ quản cháu. Để cháu gϊếŧ tên tặc tử này.”
Cố Hưng vặn cánh tay cậu ta, đá một cước lên chân. “Chớ ồn ào. Các ngươi đừng có hy vọng làm bừa. Tất cả hãy đứng ra chỗ ta có thể nhìn thấy được.” Mấy đệ tử của Minh Tử phái cầm kiếm đứng đó thực sự không dám cử động.
Nhiễm Phi Trạch kéo Tô Tiểu Bồi đến đứng sau lưng mình. Đỗ Thành Minh nhìn bọn họ cười ha hả. Tô Tiểu Bồi lại móc dao găm ra, nắm thật chắc trong tay. Tuy Nhiễm Phi Trạch đã ở bên cạnh, chắc cũng không cần dùng đến, nhưng cô vẫn cảm thấy nên thủ thế sẵn sàng thì hơn.
“Tiểu Bồi, vừa rồi khi đem giấu Đường Liên, ta đã hạ độc nàng ta, chất độc cùng loại với chất dùng trên người bọn cướp kia, nàng ta chỉ còn sống được khoảng nửa canh giờ nữa. Thuốc giải rất đơn giản, bất cứ loại thuộc giải độc nào cũng đều có tác dụng. Cho nên, điều quan trọng vẫn là, bọn ngươi phải tìm thấy nàng ta. Ngươi đi cùng ta, ta sẽ nói cho bọn chúng biết Đường Liên ở đâu.”
Tô Tiểu Bồi không nói gì. Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nắm chặt tay cô. Tô Tiểu Bồi cũng chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy mình có thể hiểu rõ được ý tứ của chàng, liền lớn tiếng đáp: “Đỗ Thành Minh, đừng tưởng rằng chuyện gì ngươi cũng đều thần cơ diệu toán, ta cũng có chuyện có thể khiến ngươi bất ngờ.”
“Vậy sao?”
“Ngươi gϊếŧ thời gian với bọn ta ở đây cũng chẳng được lợi gì, ngươi đã bị thương và trúng độc rồi, ngươi cho rằng mình có thể cầm cự được bao lâu? Khắp ngọn núi này đều là người của bọn ta, đầu óc ngươi có vẫn đề mới cho rằng bắt giữ một mình Bạch Ngọc Lang là có thể giải quyết được tất cả. Cứ coi như ta đi cùng ngươi, thì ngươi có thể đi đâu được chứ? Cứ coi như đi rồi, toàn giang hồ sẽ truy sát ngươi, quan phủ triều đình cũng sẽ truy nã ngươi, ngươi cho rằng mình có thể yên ổn sống được mấy ngày đây?”
“Bảo bối à, chẳng phải chúng ta đã thảo luận vấn đề này trong mật thất rồi sao? Ngươi cũng đừng lo lắng cho vết thương của ta, ta vẫn đủ sức để đưa ngươi đi.”
Tô Tiểu Bồi bình tĩnh, tỉ mỉ suy nghĩ, không thể nào, hắn sao có thể ngây thơ cho rằng có thể đưa cô ra khỏi thiên la địa võng này, lại còn ngay trước mắt tráng sĩ. Dự định của hẳn không phải là chủ ý này, rốt cuộc hắn muốn gì chứ? Có điều lúc này không phải là lúc để cô có thời gian suy nghĩ kĩ càng, vừa rồi Nhiễm Phi Trạch ra hiệu cho cô thu hút sự chú ý của đối phương, nhất định là chàng muốn công hạ Đỗ Thành Minh. Chàng nói đúng, cần gì phải để ý đến những lời hắn nói, bắt giữ hắn mới là con đường giải quyết căn bản nhất.
“Ngươi có chuyện khiến ta bất ngờ, chẳng lẽ là những lời cũ rích vô nghĩa này sao? Tiểu Bồi, ngươi khiến ta thất vọng quá, cứ tưởng ngươi còn có kỳ chiêu gì chứ!”
“Ta có đó, Thi Ninh.” Tô Tiểu Bồi nói: “Ta vừa mới quay về một chuyến, ngươi không ngờ tới nhỉ? Như thế đã đủ mới mẻ chưa? Ta muốn quay về thì quay về, ta muốn đến thì đến, ngươi làm được không?”
Sắc mặt Đỗ Thành Minh bỗng chốc thay đổi.
“Ta quay về để điều tra tư liệu của ngươi, Thi Ninh, hóa ra ngươi là người như thế này, thật khiến ta cười vỡ bụng rồi….” Tô Tiểu Bồi còn chưa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cố Hưng. Tô Tiểu Bồi vô thức quay đầu, nhìn thấy Cố Hưng ngã xuống đất, sau người ông ta là một vị đệ tử của Huyền Thanh phái. Xung quanh còn có nhiều trợ thủ giang hồ đang tiến đến phía bên này, hóa ra vừa rồi Nhiễm Phi Trạch đã dặn dò Huyền Thanh phái bên kia điều người lặng lẽ đến mai phục, nếu như bên này thực sự là đường lui của Đỗ Thành Minh thì e là hắn đã có tính toán, vẫn phải phòng ngừa thì hơn.
Tô Tiểu Bồi thất thần, nhưng Nhiễm Phi Trạch thì không, chàng đang đợi thời khắc này. Chàng sớm đã nhìn thấy người của Huyền Thanh phái lặng lẽ chạy đến, liền bảo Tô Tiểu Bồi thu hút sự chú ý của Đỗ Thành Minh, cô đã làm rất tốt. Khi Đỗ Thành Minh trấn kinh phẫn nộ, tuyến phòng ngự bỗng chốc trở nên lỏng lẻo. Nhiễm Phi Trạch đột ngột lao thẳng qua đó, toàn lực đánh một chưởng.
Lần này, chàng đạp chân lên một cành cây, nếu lại có ám khí tấn công, chàng sẽ dùng cành cây này đánh bật ra. Nhất định phải gϊếŧ chết Đỗ Thành Minh bằng một chưởng này.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch đã phán đoán sai, không hề có ám khí, thứ bay đến lại là một chiếc lưới lớn. Chiếc lưới bọc chàng lại rồi nhanh chóng kéo ra sau, chưởng lực của chàng bị yếu đi, cành cây cũng không bắn được ra. Mà Đỗ Thành Minh vào thời khắc đó lại đột ngột giương kiếm đâm về phía chàng.
Tô Tiểu Bồi cảm thấy tim mình như ngừng đập, thậm chí còn không nhìn rõ được chuyện gì đã xảy ra. Vừa mới quay đầy nhìn Bạch Ngọc Lang, quay ra đã thấy Nhiễm Phi Trạch xảy ra chuyện. Tô Tiểu Bồi không thể nhìn rõ thứ gì đang bọc lấy chàng, chỉ thấy một bóng người lao về phía Nhiễm Phi Trạch nhanh như bay, nhìn không rõ tướng mạo nhưng ở phương hướng đó thì chỉ có Đỗ Thành Minh.
Đến giờ Tô Tiểu Bồi mới biết hóa ra tốc độ của bản thân lại có thể nhanh đến thế. Cô không hề suy nghĩ, mà trên thực tế, cũng không có thời gian cho cô nghĩ, cô chỉ hành động, theo bản năng, tất cả đều là vô thức. Cô lao qua đó, đâm thẳng vào bóng người muốn tấn công Nhiễm Phi Trạch kia.
Vào thời khắc va đập, cô ý thức được mấy sự việc. Thứ nhất, kẻ này đúng là Đỗ Thành Minh, đương nhiên không thể nào là người khác được. Thứ hai, trên người cô rất đau, đau vô cùng. Thứ ba, cuối cùng cô cũng hiểu rõ ý đồ vì sao Đỗ Thành Minh cứ ì ra không đi mà vẫn muốn phải chơi trò chơi rồi. Hắn không thể bắt cóc cô, sau này cũng không thể có được những ngày tháng tươi đẹp nữa, cho nên hắn cũng không muốn để cô sống tốt, hắn muốn gϊếŧ chết người cô yêu thương.
Ừm, sự việc thứ tư, chính là cô cũng có thể hung mãnh đến vậy.
Cô không hề do dự, cắm con dao găm vào cơ thể của Đỗ Thành Minh.
Thế giới đang quay cuồng trước mắt cô, cô và Đỗ Thành Minh đập vào nhau, lăn xuống đất. Xung quanh có tiếng người hét lớn, cô không nghe rõ, người cô rất đau, đau đến mức dường như mọi ý thức đều bị rút sạch, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm của Đỗ Thành Minh, khuôn mặt hắn ghê tởm lại méo mó. “Ngươi muốn cùng chết với ta ư? Như vậy cũng không tồi.”
Cô cảm thấy cô và hắn đang cùng lăn đi, nhìn thấy kiếm trên tay hắn rơi xuống, cô nghĩ chắc mình đã trúng kiếm của hắn rồi. Bọn họ vẫn đang lăn, địa thế này lại nghiêng. Hắn bóp cổ cô đến mức không thở nổi, cô rút dao găm, gắng sức đâm hắn một nhát nữa.
Thừa lời làm gì chứ, ai thèm cùng chết với hắn! Bản cô nương đây là người bất tử!
Đúng không? Nguyệt Lão số 2238, anh sẽ không để tôi phải chết chứ?
Khi cô và Đỗ Thành Minh cùng lăn xuống vách núi, Tô Tiểu Bồi đã nghĩ như vậy.
Cô còn nghĩ, tráng sĩ, chàng đừng buồn, ta sẽ quay lại. Đã nói là không được buồn rồi đấy!
Khi Tô Tiểu Bồi tỉnh lại, cảm thấy dường như mình vừa trải qua một giấc mơ dài. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã tỉnh táo trở lại.
Cô bỗng ngồi bật dậy, sau đó nhanh chóng xác định mình đã quay lại phòng ngủ thời hiện đại. Giường Simmons thoải mái, đầu giường có đặt tấm ảnh gia đình hạnh phúc, điều hòa vẫn đng chạy, phát ra âm thanh ù ù nhè nhẹ. Tô Tiểu Bồi nhảy xuống giường, xoa xoa vùng eo, không bị thương cũng không đau, tuy cảm giác cô và Đỗ Thành Minh vật lộn mới chỉ ở một giây trước đó, nhưng cô thực sự đã quay về thế giới hiện đại rồi.
Tô Tiểu Bồi lấy di động của mình ra, nhìn thời gian, lại lật xem lịch làm việc, xem qua việc hôm nay phải làm, sau đó thấy thời gian còn sớm, cô liền đi tắm rửa, cảm nhận rõ độ chênh lệch múi giờ. Trước mắt cô cần phải làm mấy việc. Việc đầu tiên là phải gọi cho sư huynh.
“Sư huynh, tư liệu vụ án của Lữ Thông em đã xem rồi, em có vài ý tưởng thế này. Anh cũng biết đó, chắc chắn Lữ Thông không phải là người duy nhất mà hắn xúi giục, điều khiển. Dùng vụ án liên hoàn mà bố em đã mất trong khi làm nhiệm vụ kia làm giáo trình, chắc chắn hắn đã khá hài lòng với quá trình thực thi vụ án này. Lúc đầu khi phân tích hung thủ, chúng ta cho rằng hắn chọn mục tiêu là nữ cảnh sát vì họ mang đến cho hắn sự sỉ nhục và phẫn nộ, vậy thì khả năng hắn từng có tiền án, từng bị nữ cảnh sát bắt giữ là rất cao, vì thế đó là nguyên nhân vì sao chúng ta đã tra hết lượt tất cả những nhân viên có liên quan mà vẫn không tìm được manh mối. Nếu như tên Thi Ninh đó chính là hung thủ thì sao? Chúng ta vẽ lại chân dung tội phạm mới, hắn có vấn đề tâm lý nghiêm trọng, có du͙© vọиɠ khống chế vô cùng mạnh mẽ, hắn có học thức, có nhu cầu đạt được sự sùng bái và tôn kính, cho nên nhất định quá khứ hắn đã từng gặp phải sự giày vò, đả kích cực lớn. Phía cảnh sát đã điều tra trong các trường cao đẳng, đại học không có giáo sư nào tên Thi Ninh, nhưng vì hắn thích được người khác gọi như vậy, mà gọi như vậy sẽ lấy được lòng tin từ người khác dễ dàng hơn, từ đó suy ra, hắn phải ở trong một môi trường đầy văn hóa, có lẽ chính là trường học.”
“Ừ, anh thảo luận với Giáo sư cũng đưa ra suy đoán giống như vậy.”
“Cho nên chúng ta phải tìm một người có tuổi thơ bất hạnh, ám ảnh tâm lý vì nữ giới, rất có khả năng từng phải chịu ngược đãi từ mẹ, có lẽ cảnh sát cũng biết, nhưng vấn đề của hắn không được giải quyết, không ai giúp đỡ hắn, sự việc này chắc chắn có liên quan đến nữ cảnh sát. Sau này mẹ hắn qua đời, hắn đạt được rất nhiều thành tích tốt trong sự nghiệp học hành, nhưng có thể vì mắc phải vài lỗi lầm gì đó hoặc giống như có vấn đề trong sơ yếu lý lịch nên không có được kết quả sự nghiệp như hắn mong muốn, đây lại là một đả kích nghiêm trọng mà hắn phải chịu. Thế là hắn cảm thấy mình không nhận được sự đối đãi đáng có, liền đi báo thù xã hội.” Tô Tiểu Bồi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, hắn có bệnh và đã chết rồi.”
Vị sư huynh ở đầu dây bên kia hơi sững sờ: “Đến chuyện hắn chết rồi mà em cũng suy đoán ra được sao?”
“Nếu không thì tại sao mấy năm qua hắn không liên lạc với Lữ Thông nữa? Có khả này, đúng chứ? Tóm lại điều tra kĩ một chút cũng tốt. Sư huynh, phần chân dung tội phạm này của em chắc chắn không có vấn đề, chọn thời gian chúng ta cùng đi tìm chú Lưu nói chuyện nhé. Lần này, em tin rằng vụ án của bố em nhất định sẽ có tiến triển.”
Chú Lưu là đồng nghiệp cũ của Tô Kiến An, bố Tô Tiểu Bồi, vụ án đó vẫn luôn đè nặng trên tay ông. Ông từng đồng ý với Tiểu Bồi, một khi còn sống, ông nhất định sẽ giúp Tiểu Bồi bắt được hung thủ gϊếŧ bố.
Tô Tiểu Bồi thấy sư huynh đã đồng ý, hai người lại thảo luận một số chi tiết nữa rồi mới dập máy. Tô Tiểu Bồi thở phảo một hơi, chân dung tội phạm của cô được hình thành trên cơ sở sau khi tiếp xúc mặt đối mặt với hung thủ, cho nên sư huynh cảm thấy kinh ngạc trước sự chắc chắn và mức độ chi tiết mà cô suy đoán, nhưng đương nhiên cô không thể nói ra chuyện xuyên không được, chỉ đành lấy đầu mối vụ án trong hiện thực để giải thích cho những suy đoán của mình. Nhưng cô cảm thấy những điều này thực sự đúng đến tám, chín phần mười. Thi Ninh chính là Đỗ Thành Minh, tuyệt đối không sai.
Việc quan trọng thứ hai, cô gọi điện đến bệnh viện, hỏi thăm tình hình của Trình Giang Dực, kết quả vẫn như cũ, không có bất cứ chuyển biến tốt nào. Tô Tiểu Bồi đặt điện thoại xuống, cũng không biết là mừng hay lo, Trình Giang Dực này rốt cuộc đã đi đâu chứ? Cô ở một thế giới khác lâu như vậy, kẻ thù gϊếŧ cha cũng lôi ra được rồi, mà vẫn không thấy tăm hơi anh ta đâu.
Tô Tiểu Bồi nhìn xuống tay mình, nhớ đến chuyện bản thân đã gϊếŧ chết một người, cảm giác con dao găm đâm vào thân thể Đỗ Thành Minh vẫn còn trên tay, mùi máu tanh nhớp nhúa đến buồn nôn. Tô Tiểu Bồi xoa xoa tay, gϊếŧ người đúng là chẳng phải chuyện dễ dàng gì, bất luận là gϊếŧ ai, ở trong tình huống nào.
Cũng không biết Đỗ Thành Minh rốt cuộc đã chết hay chưa, nếu như hắn chết rồi, liệu có xuyên không quay về giống như cô không? Tráng sĩ thì sao, chàng nhìn thấy cô rơi xuống vách núi, nhất định sẽ rất buồn. Tô Tiểu Bồi nghĩ như vậy thì cảm thấy hết sức thương tâm. Thực ra chuyện cô lo lắng nhất, muốn làm nhất chính là tìm Nguyệt Lão số 2238 kia để nói chuyện tử tế, có quá nhiều vấn đề cần anh ta giải đáp, cô thực sự cần sự giúp đỡ của anh ta. Cô phải quay lại đó, cô cần nói cho tráng sĩ biết cô rất tốt, cô không sao. Cô còn chưa đồng ý lấy chàng nữa.
Nhưng cô không có số điện thoại của Nguyệt Lão, không thể chủ động liên hệ với anh ta. Tô Tiểu Bồi thở dài một hơi, nhắc nhở bản thân phải kiên nhẫn, mỗi lần quay lại, Nguyệt Lão số 2238 đều nhanh chống đến tìm cô, lần này nhất định cũng sẽ vậy.
Nhưng lần này lại khác, mãi đến buổi tối, khi Tô Tiểu Bồi làm xong tất cả mọi việc, gặp chú Lưu rồi, gặp mẹ rồi, sau khi ngồi rỗi ở nhà rất lâu, mới nhìn thấy Nguyệt Lão số 2238.