Khoá Eo Thon

Chương 34

Lục Thời Hoan hỏi thành khẩn.

Mắt hạnh ngang bằng với ánh mắt Tạ Thiển, vẻ mặt nghiêm túc.

Ngược lại một lúc lâu sau Tạ Thiển cũng không phản ứng lại, bởi vì đề tài chuyển biến quá mức đột ngột, cô ấy hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị.

Hơn nữa Lục Thời Hoan lại chủ động nói về Ôn Cẩm Hàn, cái này quả thực không khác gì mặt trời mọc đằng tây.

Đối với Tạ Thiển mà nói, cũng là một sự kiện lớn đáng kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, cô ấy trợn to mắt nhìn Lục Thời Hoan, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi.

Giọng điệu ngạc nhiên và nghi ngờ: "Sao bỗng nhiên cậu lại nhắc tới anh Cẩm Hàn?”

"Thành thật khai báo, xảy ra chuyện gì rồi?”

Lục Thời Hoan bị ép hỏi, suy nghĩ lại rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc bỗng biến thành đỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, cô vội vàng đứng lên, tránh ánh mắt minh mẫn của Tạ Thiển, mơ hồ nói: "Không có, mình tùy tiện hỏi một chút..."

Cuối cùng, cô sợ Tạ Thiển lại truy hỏi, vội vàng nói: "Cậu không trả lời cũng được, coi như mình chưa hỏi.”

Nói xong Lục Thời Hoan liền trở về phòng, cô hoảng hốt lại quẫn bách, thật sự không biết làm thế nào để nói cho Tạ Thiển biết.

Ngộ nhỡ Ôn Cẩm Hàn không muốn để cho người thứ ba biết chuyện này thì sao?

Cho nên Lục Thời Hoan tính toán ổn định trước, đợi cô giải quyết những suy nghĩ của mình, lại quyết định có nên nói chuyện Ôn Cẩm Hàn thổ lộ với Tạ Thiển nghe hay không.

Tạ Thiển nghe cô nói như vậy, sợ bỏ lỡ cơ hội nói tốt cho Ôn Cẩm Hàn trước tai Lục Thời Hoan, vội vàng đứng dậy giữ chặt cánh tay Lục Thời Hoan.

"Mình nói, mình nói, cậu ngồi xuống trước đi." Ánh mắt Tạ Thiển chứa ý cưới, đem Lục Thời Hoan nhấn trở về trên ghế salông.

Sau đó cô ấy cũng không thừa nước đυ.c thả câu, đếm trên đầu ngón tay bắt đầu khen ngợi Ôn Cẩm Hàn.

Đứng mũi chịu sào chính là nhan sắc của Ôn Cẩm Hàn.

"Dáng người tướng mạo của anh Cẩm Hàn, chính là ném cho anh vào giới giải trí, liếc mắt một cái cũng làm cho tất cả chúng sinh phải kinh ngạc, và tràng giang đại hãi những lời khen ngợi đi.”

"Trực tiếp vứt bỏ Ôn Thời Ý tám con phố!”

Tạ Thiển nói hứng khởi, bất giác đem Ôn Cẩm Hàn ra so sánh cùng Ôn Thời Ý.

Sau khi nói ra khỏi miệng, mới cảm thấy không ổn.

Nhưng cô ấy len lén đánh giá sắc mặt Lục Thời Hoan một cái, không thấy gì khác thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Thiển vội vàng tiếp tục khen Ôn Cẩm Hàn, từ nhân phẩm đến tính nết, từ ngoại hình đến dáng người, căn bản không dừng lại được.

Trong đó cô ấy nhắc tới nhiều nhất chính là dáng người tỷ lệ vàng tam giác ngược của Ôn Cẩm Hàn.

Vừa khen vừa vuốt cằm: "Cậu nói bụng anh Cẩm Hàn có mấy múi? Cởϊ qυầи áo có đẹp mắt hơn mặc quần áo không?”

"Thật muốn xem qua.”

Tạ Thiển nói những lời này, không chút ý thức được những lời thốt ra từ miệng một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp như cô ấy có gì không ổn sao.

Bởi vì suy nghĩ của cô ấy rất thuần túy, ở trong mắt cô ấy Ôn Cẩm Hàn không khác gì một gốc kỳ hoa dị thảo, phần tò mò của cô ấy đối với vóc người của anh, cũng chỉ là một loại thăm dò cực kỳ đơn thuần của nhân loại đối với những chuyện tốt đẹp.

Nhưng Lục Thời Hoan nghe cô ấy nói những lời này lại nhịn không được suy nghĩ lung tung.

Bởi vì những điều Tạ Thiển tò mò, cô vừa vặn nhìn thấy qua.

Hơn nữa cũng chính là chuyện cách đây không lâu, sáng sớm kia, cô đã nhìn thấy khi sang thăm con mèo trắng nhỏ mà Chúc Khiêm gửi nuôi ở chỗ Ôn Cẩm Hàn.

Qua lời Tạ Thiển nhắc tới, đoạn ký ức khiến người ta đỏ mặt tai hồng, cả người sung huyết lại bị Lục Thời Hoan lật ra.

Cô giống như bị bật công tắc tim đập nhanh hơn, cảm xúc ổn định không lâu lại bắt đầu dao động trên phạm vi lớn.

Tạ Thiển còn đang ảo tưởng dáng người đẹp dưới lớp quần áo Ôn Cẩm Hàn, trong đầu Lục Thời Hoan lại nhớ lại bộ ngực cơ bắp rõ ràng cùng cơ bụng sáu múi của người đàn ông...

Suy nghĩ của cô bị quấy nhiễu thành một vũng nước đυ.c, ngay khi nhận ra suy nghĩ của mình đã trở nên vẫn đυ.c, Lục Thời Hoan từ trên sô pha đứng dậy, cũng giống như chạy trốn trở về phòng mình.

Lúc đó Tạ Thiển đang đi về phía ban công, hoàn toàn đắm chìm trong tưởng tượng của mình, căn bản không chú ý tới sự rời đi của Lục Thời Hoan.

Chờ đến khi cô ấy khen đến môi khô khát nước, rốt cục nhớ tới dừng lại quan sát vẻ mặt của Lục Thời Hoan.

Kết quả Tạ Thiển xoay người nhìn về phía sô pha, Lục Thời Hoan vốn nên ngồi đó lại không thấy đâu nữa.

"Chẳng lẽ mình khen quá mức, phản tác dụng sao?" Tạ Thiển gãi đầu, không rõ sao Lục Thời Hoan lại chạy về phòng.

Có điều nên khen cô ấy cũng đã cố hết sức khen qua, Lục Thời Hoan có thể nhớ kỹ bao nhiêu thì cô ấy cũng không thể chi phối được.

Nghĩ như vậy, Tạ Thiển chỉ đi gõ cửa phòng Lục Thời Hoan một chút, chào hỏi cô rồi trở về phòng ngủ.

Ngày mai cô ấy phải dậy sớm, trở lại trường một chuyến, thực sự không nên thức khuya.

Trong phòng, Lục Thời Hoan nằm thẳng trên chiếc giường lớn mềm mại, vùi sâu mặt vào đệm chăn.

Trên mặt cô nóng bỏng dọa người, phải một lúc lâu mới có thể xóa đoạn ký ức về dáng người Ôn Cẩm Hàn từ trong đầu ra ngoài.

Như thế, nhiệt độ trên mặt mới chậm rãi hạ xuống.

Lại một lúc lâu sau, Lục Thời Hoan đứng dậy thu dọn đồ ngủ, đi tắm rửa.

Cả ngày nay cô lao động vất vả, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.